Khương Lệ Mai và con trai đều biết nha đầu này là đang nói hươu nói vượn, nhưng cả hai đều không thể ngăn nổi nụ cười.
Không biết từ khi nào, tính tình nha đầu này lại trở thành như vậy.
" Được rồi, anh hai đảm bảo sẽ chọn cho em những củ khoai lang ngọt ngào có thể tan chảy thành nước đường.
"
Dư Dao vốn là thuận miệng nói, nhưng nghe anh trai mình miêu tả, bụng cô đã cảm thấy cồn cào kháng nghị.
" Cảm ơn anh hai của em.
"
Dư Thịnh cười rồi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Dư Thịnh, Khương Lệ Mai cuối cùng nhịn không được khẽ thở dài một tiếng, mặc dù âm thanh đó không nổi bật giữa tiếng lách tách của củi lửa, nhưng Dư Dao vẫn chú ý tới.
Điều kiện gia đình khó khăn chủ yếu là vì bệnh tật của anh hai.
Để chữa trị cho anh hai, gia đình gần như đã vét sạch tài sản.
Nhưng căn bệnh của anh cần điều trị lâu dài, trong khi gia đình đã khó khăn trong việc mua thuốc, làm sao có thể có điều kiện sống tốt hơn?
Hơn nữa, anh ấy còn là một người yêu thích đọc sách và có khả năng học tập.
Không giống như Dư Dao, học không tốt ở cấp ba, rất nhiều giáo viên đều nói lấy thành tích của anh hai chỉ vào một trường trung học phổ thông thập phần là đáng tiếc.
Ở thời đại này biết đọc sách căn bản không phải là chuyện gì đáng vui vẻ, thậm chí còn có thể vì vậy mà bị tội.
Cho nên hiện tại người trong nhà cũng đều không đề cập tới chuyện Dư Thịnh đọc sách, bất quá trong nhà vẫn còn vài cuốn sách mà anh đã mua lúc trước.
May mà, cuộc sống như thế này cũng không kéo dài bao nhiêu năm nữa.
Nếu anh hai có thể tiếp tục theo học, đợi đến kỳ thi đại học được phục hồi.
Đến lúc đó, anh có thể chọn một ngành học mình yêu thích, sau đó chọn một công việc nhẹ nhàng hơn, từ từ chăm sóc sức khỏe, cơ thể cũng sẽ dần được cải thiện.
Nghĩ vậy, khi Dư Thịnh trở về, Dư Dao liền hỏi hai câu.
" Anh, những cuốn sách trước đây của anh, anh còn giữ không? "
Dư Thịnh lộ vẻ kinh ngạc, ngồi xổm trước bếp nhìn Khương Lệ Mai nướng khoai lang, " Vẫn còn, sao vậy? "
Dư Dao đậy nắp nồi, cầm bát lớn chuẩn bị múc canh, " Chính là em cảm thấy mình vẫn nên đọc nhiều sách một chút thì tốt hơn, anh có thể cho em mượn xem một chút không? "
Nghe vậy, cả hai người đều nhìn Dư Dao, đây có phải là nha đầu trước đây mỗi khi nhắc đến sách đều cảm thấy đau đầu không?
Tuy nhiên, Khương Lệ Mai là người nhanh nhạy, lập tức nghĩ đến một loại khả năng, bỏ cây kẹp vào đống tro, tức giận nói: " Con có phải hay không là bởi vì người của công xã kia? "