Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 9-10




Đường Thư Nghi lại nói: "Cha của Liễu Bích Cầm là Liễu Ngọc Sơn vì tham ô binh lương mà bị tịch thu tài sản chặt đầu, nam tử Liễu gia bị lưu đày, nữ tử bị bán đi. Ngươi vận dụng quan hệ trong nhà mà giấu Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa."

"Nhưng giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng có một ngày bị người phát hiện. Chuyện này một khi bị bại lộ, ngươi liền bị kết án phạm tội, nhẹ thì vào đại lao, nặng thì lưu đày. Tiêu Ngọc Thần, người từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, trong hai kết quả này ngươi có thể chịu được cái nào? À, còn Cầm muội muội của ngươi, lần này không đơn giản như bị bán đi, nàng ta là đào phạm, nói không chừng sẽ bị phán tử tội."

Tiêu Ngọc Thần kinh ngạc đến mức không nói nên lời, hắn biết giấu Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa là phạm pháp, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này lại nghiêm trọng như vậy. Hoặc sâu trong tiềm thức hắn cảm thấy, cho dù hắn có gây ra rắc rối lớn cỡ nào, mẫu thân và ngoại công cũng sẽ giải quyết giúp hắn.

"Phụ thân...." Hắn muốn nói phụ thân sẽ giúp hắn, nhưng đột nhiên nhớ ra phụ thân đã chết, sau đó hắn lại nói, "Ngoại công... Ngoại công chắn chắn sẽ không mặc kệ ta."

Đường Thư Nghi có chút thất vọng, hài tử này vẫn chưa hiểu trách nhiệm là gì.

Nàng im lặng một lát rồi nói: "Giúp ngươi, giúp ngươi như thế nào? Hầu phủ chúng ta không phải không có kẻ thù, khi thời cơ đến, địch nhân cahwcs chắn sẽ bắt chặt chuyện ngươi chứa chấp Liễu Bích Cầm, công kích phụ thân ngươi tham dự án tham ô của Liễu Ngọc Sơn. Phụ thân ngươi đã mất, người chết không làm chứng được, chúng ta không thể biện giải. Bọn họ có thể nói đen thành trắng, lấy chuyện không có gán lên người phụ thân ngươi."

"Phụ thân ngươi gia năm mười lăm tuổi tòng quân, trên chiến trường đao quang kiếm ảnh, số vết sẹo trên người đếm cũng đếm chẳng nổi, cuối cùng đến lúc chết cũng chết trên chiến trường. Trong toàn bộ đại triều, ai mà không nói Tiêu Hoài là một anh hùng! Nếu như phụ thân ngươi vì chuyện ngươi che giấu Liễu Bích Cầm mà bị treo tội danh tham ô binh lương, Tiêu Ngọc Thần, ngươi đáng tội gì!"

Câu nói cuối cùng của Đường Thư Nghi, như một tiếng sét hung hăng đánh mạnh vào đầu Tiêu Ngọc Thần, đầu óc hắn trống rỗng. Thân ảnh vốn dĩ đang quỳ thẳng, ngay tức khắc khuỵu xuống dưới.

Lúc này lại nghe thấy Đường Thư Nghi lại nói: "Phụ thân ngươi đã mất hai năm rồi, theo quy củ ngươi lẽ ra nên được truyền tước vị từ sớm rồi, nhưng ta và ngoại công ngươi đã dâng chiếu thư nhiều lần, hoàng thượng đều không phê chuẩn, ngươi biết vì sao không?"

Tiêu Ngọc Thần ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Đường Thư Nghi đứng dậy đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra từng chữ từng chữ một: "Hai nguyên nhân, thứ nhất, hoàng đế muốn thu thập binh quyền, phụ thân ngươi chết rồi, binh phù không thấy bóng dáng. Hoàng thượng thăm dò ta và ngoại công nhiều lần, cho rằng binh phù nằm trong tay chúng ta, chúng ta giao nộp binh phù, thánh chỉ thừa kế tước vị của ngươi sẽ được ban xuống, nhưng mà, ta làm gì đã thấy qua binh phù gì?"

Nói xong những lời này, Đường Thư Nghi đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo Tiêu Ngọc Thần, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm. Cổ Tiêu Ngọc Thần bị bóp vừa khó chịu vừa bối rối, cảm thấy chỉ hít thở thôi cũng khó khăn. Hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy mẫu thân như vậy, nguy hiểm và mạnh mẽ, thậm chí hắn còn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của mẫu thân.

Lúc này, lại nghe thấy mẫu thân nói: "Nguyên nhân thứ hai, là ngươi, thế tử Vĩnh Ninh hầu, quá! vô! dụng!"

Tiêu Ngọc Thần nghe thấy những lời này, kinh ngạc, không phục, uất ức... Biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp. Đường Thư Nghi không thèm đoán xem hắn đang nghĩ gì, buông cổ áo ra, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn nói:

"Ngươi nói xem hoàng thượng có nhân cơ hội ngươi chứa chấp Liễu Bích Cầm mà nổi giận, tước đi chức vị Vĩnh Ninh hầu này hay không? Tổ phụ ngươi đi theo tiên hoàng giành giang sơn, vào sinh ra tử bao liêu lần mới tranh được tước vị Vĩnh Ninh hầu này. Phụ thân ngươi chiến công hiển hách, chẳng lẽ ngươi muốn phủ Vĩnh Ninh hầu này bại dưới tay ngươi sao?"

Tiêu Ngọc Thần ngồi quỳ trên mặt đất, hai mắt nhìn thẳng, vẻ mặt kinh hoàng mịt mờ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy.

Đường Thư Nghi thấy những lời vừa rồi đã chạm đến linh hồn của hắn, không ở lại đây nữa, bước ra khỏi từ đường.

Thuý Vân đứng đợi ở cửa, bà tử phụ trách trông coi từ đường đứng cách đó vài mét. Đường Thư Nghi gọi bà tử qua rồi phân phó: "Khóa cửa lại, không có phân phó của ta không được mở cửa."

Bà tử liếc nhìn Tiêu Ngọc Thần đang quỳ bên trong, cẩn thận hỏi: "Vậy bữa cơm của đại công tử muốn thì phải làm sao?"

"Để đói, không có phân phó của ta, không được đưa bất cứ đồ ăn gì vào trong."

Đói có thể làm cho tư duy của con người trở nên linh hoạt, vừa hay giúp hắn sử dụng đến tế bào não của mình, ép hết nước trong đầu ra.

Hùng hài tử thiếu chỉnh đốn!

Đường Thư Nghi Nhi rời đi, bà tử cẩn thận đóng cửa lại, sau đó lấy ổ khóa khoá cửa từ đường lại.

Chương 10

Ra khỏi từ đường trời đã tối, một cơn gió thổi đến làm lá cây kêu xào xạc. Cuối thu trời se lạnh, Đường Thư Nghi rùng mình một cái, Thuý Vân vội vàng bước lên choàng đấu bồng cho nàng.

"Đi thôi." Nàng nói.

Thuý Vân cầm đèn lồ ng, ban đêm phủ Vĩnh Ninh hầu rất yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân sàn sạt của hai người. Nhưng trong lòng Đường Thư Nghi lại không cách nào yên tĩnh được, nữ chủ Ngô Tĩnh Vân sắp trùng sinh, trong sách, sau khi trùng sinh nàng ta chỉ dùng chưa đến hai ngày đã tố cáo Tiêu Ngọc Thần chứa chấp chi nữ của tội thần.

Phải nhanh chóng xử lý Liễu Bích Cầm.

Nhưng tình yêu của thiếu niên, gia trưởng càng ngăn cản bọn họ, bọn họ càng kiên quyết, dây dưa càng sau. Nếu không làm tốt, Liễu Bích Cầm Tần sẽ mãi mãi trở thành bạch nguyệt quang trong lòng Tiêu Ngọc Thần, nói không chừng còn sẽ oán trách nàng đến hết đời.

"Phu nhân," Thuý Vân thấy sắc mặt u sầu của Đường Thư Nghi thì không nhịn được nói: "Một cô nữ thân mang tội trên người, muốn xử lý không phải rất dễ sao?"

Giết, bán, hoặc là dùng thuốc độc khiến nàng ta câm miệng, có rất nhiều cách khiến nàng ta biến mất khỏi mắt đại công tử.

Đường Thư Nghi Nhi thở dài: "Ngươi có biết thứ gì trên đời này là tốt nhất không?"

Thuý Vân lắc đầu, Đường Thư Nghi nhàn nhạt nói: "Thứ ngươi không có được là thứ tốt nhất."

Thuý Vân liền hiểu: "Người sợ trong lòng đại trưởng tử vẫn luôn nghĩ đến nàng ta?"

"Không chỉ vẫn luôn nghĩ đến nàng ta, hắn còn sẽ oán hận ta." Đường Thư Nghi lại thở dài, cảm thấy chuyện này còn khó hơn chuyện đàm phán kinh doanh trăm triệu đơn hàng ở kiếp trước.

Thật ra Tiêu Ngọc Thần có oán hận nàng hay không, Đường Thư Nghi không quan tâm, hắn vốn dĩ không phải là thân nhi tử của nàng. Tuy nhiên, gia đình hoà thuận vạn chuyện hưng, nếu như Tiêu Ngọc Thần vẫn luôn oán hận nàng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc sống nằm thẳng làm hào môn quý phụ của nàng.

Nói chuyện một hồi liền đến Thế An uyển nơi nàng ở, vào trong phòng, Đường Thư Nghi phân phó: "Giúp ta thay quần áo, nội liễm một chút."

"Người đi ra ngoài?" Thuý Vân thấp giọng hỏi.

"Phải nhân lúc còn sớm mà giải quyết mọi chuyện, kẻo đêm dài lắm mộng." Đường Thư Nghi nói rồi đi vào phòng trong, lại phân phó Thuý Trúc: "Đi gọi Triệu quản gia, Trường Minh và Trường Phong, bảo bọn họ đi cùng chúng ta tới ngõ Mai Hoa, đi cửa sau."

"Vâng." Thuý Trúc xoay người rảo bước rời đi, Thuý Vân lấy một bộ y phục màu xanh đậm từ trong tủ ra, vừa nói vừa giúp Đường Thư Nghi thay quần áo: "Ngài định đưa nàng ta đi sao?"

Đường Thư Nghi khẽ ừm một tiếng, "Đưa đến thôn trang ở Tây Sơn trước."

Tránh được nguy cơ trước mắt đã rồi nói sau.

"Tại sao người lại để Trường Minh, Trường Phong đi theo?" Thuý Vân không hiểu.

Thường Minh, Trường Phong lớn lên từ nhỏ với Đại công tử, là tâm phúc của Đại công tử, chuyện bọn họ biết, Đại công tử nhất định sẽ biết. Không phải nên giấu đại công tử chuyện này sao?

Mặc dù Đường Thư Nghi mới ở cạnh Thuý Trúc Thuý Vân một thời gian ngắn, nhưng nàng có thể thấy được lòng trung thành của hai nha đầu này, hơn nữa làm việc cũng nhanh nhẹn, hai người này sau này chắc chắn sẽ là cánh tay đắc lực của nàng. Đối với tâm phúc, có một việc nên cho bọn họ biết, nếu không nó sẽ ảnh hưởng đến hành động.

Vì vậy, nàng kiên nhẫn giải thích với Thuý Vân: "Ta chính là muốn Ngọc Thần biết, ta đã đưa Liễu Bích Cầm đi, ta không làm tổn thương nàng ta, cũng không hại nàng ta, kẻo hắn lại nghi ngờ ta ở sau lưng bắt nạt Liễu Bích Cầm."

"Nhưng đó không phải là kế sách lâu dài!" Thuý Vân lo lắng. Lúc nãy nàng ấy đứng đợi ở cửa từ đường, nghe rõ cuộc nói chuyện giữa hai mẫu tử ở bên trong.

Liễu Bích Cầm là một tai họa.

"Đi một bước xem một bước thôi." Giọng điệu của Đường Thư Nghi tràn đầy bất lực, có đôi khi quan hệ giữa các thành viên trong gia đình rất khó giải quyết, nhẹ nhàng hay nặng nề đều không tốt.

Tiêu Ngọc Thần được bao bọc quá tốt, hắn chỉ mới mười bảy tuổi, mười bảy năm nhân sinh cũng chưa trải qua nhiều chuyện. Kinh nghiệm ít, hiểu biết về lòng người cũng ít, không biết phân biệt tốt xấu, càng đừng nói đến loại sinh vật cấp cao như trà xanh này.

Sau khi mặc y phục xong, Đường Thư Nghi dẫn theo Thuý Vân ra ngoài, Thuý Trúc, Triệu quản gia, Trường Phong, Trường Minh và một vài bà tử to khoẻ đang đợi ở trong viện. Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn bọn họ, đi ra ngoài, mọi người đi theo phía sau, khí thế bừng bừng.