663: Phiên ngoại Tiêu Ngọc Ngôn
Thượng Kinh vào tháng năm, thời tiết dần trở nên nóng hơn, y phục của mọi người cũng theo đó mà mát mẻ tươi sáng, toàn thành Thượng Kinh dường như náo nhiệt hẳn lên. Có điều, hôm nay náo nhiệt nhất chính là phủ Định Quốc Công. Bởi vì hôm nay tiệc thôi nôi của tiểu nữ nhi Định Quốc Công, nghĩa tôn nữ của Thái hoàng thái hậu - Phúc Thuỵ công chúa.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, phủ Định Quốc Công đã đèn đuốc sáng trưng, cho dù là thái giám trong cung cũng đến mấy bận, có thể thấy ba vị chủ tử trong cung coi trọng Phúc Thuỵ công chúa đến cỡ nào.
Nhìn sự náo nhiệt của phủ Định Quốc Công, chọc cho bao nhiêu người ghen tỵ. Lại có bao nhiêu người cảm thán, Phúc Thuỵ công chúa này đúng là rất biết cách đầu thai.
Trong phủ Định Quốc Công, Tiêu Hoài vẻ mặt nuông chiều ôm tiểu nữ nhi hồng điêu ngọc trác. Hắn tháo ban chỉ trên ngón cái xuống cho nữ nhi chơi, miệng nói với Đường Thư Nghi: "Tắm ba ngày, tiệc đầy tháng của Tiểu Quai đều không tổ chức ở Thượng Kinh, Thái hoàng thái hậu đã muốn tổ chức tiệc thôi nôi từ sớm rồi, nàng muốn khiêm tốn làm sao làm được?"
Đường Thư Nghi vẻ mặt bất lực, tiểu nữ nhi này ở nhà được mọi người chiều, Thái hoàng thái hậu trong cung cũng chiều chuộng, nàng sợ nếu tiếp tục chiều như thế này, sau này sẽ nuôi ra tính cách xấu. Hơn nữa, Tiểu Quai được phong làm công chúa đã rất khoa trương rồi, nàng muốn để Tiểu Quai khiêm tốn lớn lên.
Nhưng Thái hoàng thái hậu không đồng ý, cảm thấy tôn nữ của bà ấy nên nhận được thứ tốt đẹp nhất trên thiên hạ. Hai tháng trước đã bắt đầu thương lượng với nàng chuyện thôi nôi của Tiểu Quai.
"Bây giờ nó còn nhỏ nuông chiều nhiều một chút cũng không sao, nhưng sau hai tuổi thì không được, phải dạy bảo cho tốt." Đường Thư Nghi nói.
"Được." Tiêu Hoài tuỳ ý đáp lại, nhưng ánh mắt lại một khắc không rời khỏi tiểu nhân nhi trong tay, Đường Thư Nghi lại cảm thấy bất lực.
Lúc này, Triệu quản gia chạy tới: "Quốc công gia, phu nhân, Thái hoàng thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã xuất cung rồi."
Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi vừa nghe vậy, cùng nhau đứng dậy đến cửa phủ nghênh đón, Tiểu Quai vẫn luôn được Tiêu Hoài ôm trong lòng. Đến cổng phủ, Tiêu Ngọc Thần Tiêu Ngọc Minh bọn họ đều đã đến. Nhìn thấy Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, bọn họ hành lễ xong, bắt đầu tranh nhau ôm Tiểu Quai.
"Nào, để đại ca ôm." Tiêu Ngọc Thần duỗi tay ra đỡ lấy Tiểu Quai, Tiểu Quai hiển nhiên rất thích hắn, mở miệng nhỏ kêu lên: "Ca, ca."
Tiêu Ngọc Thần vui đến mức cười chẳng thấy mắt đâu, lúc này Tiêu Ngọc Minh cũng thò qua, trong tay cầm một cái trống bỏi nói: "Gọi nhị ca ca liền cho muội."
Tiểu Quai chớp đôi mắt to như quả nho, sau đó kêu: "A a a.”
Rõ ràng Tiểu Quai không biết nói chữ “Nhị”, nhưng con bé cho rằng mình đã gọi rồi, khua tay nhỏ muốn cầm lấy trống bỏi trong tay Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh lại muốn trêu chọc con bé, nhưng thân thể Tiểu Quai nghiêng người về phía trước ôm lấy cổ hắn, Tiêu Ngọc Minh ha ha cười lớn rồi ôm chặt lấy con bé, đặt trống bỏi vào đôi tay nhỏ của con bé.
Tiểu nha đầu vui vẻ cười khúc khích cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tiêu Trác Lâm và Tiêu Hoa Sở đang nhìn mình, lại dang đôi tay nhỏ về phía bọn họ. Tiêu Ngọc Minh đặt con bé xuống đất, Tiêu Trác Lâm và Tiêu Hoa Sở lập tức lại gần, một người niết bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Quai, người còn lại dùng hết sức lực ôm lấy con bé. Tạ Hi Hoa và Giai Ninh đứng bên cạnh thấy vậy thì đều mỉm cười.
Lúc này, nghi trượng của Thái hoàng thái hậu bọn họ đến, Tiêu Hoài bế Tiểu Quai ra hành lễ với Thái hoàng thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu, mà Thái hoàng thái hậu trực tiếp đi tới ôm Tiểu Quai vào lòng.
"Ai dô, nhớ chết tổ mẫu rồi." Thái hoàng thái hậu nói.
Tiểu Quai tuy nhỏ, nhưng cũng biết Thái hoàng thái hậu đối tốt với mình, liền mở rộng cánh tay nhỏ bé ôm cổ Thái hoàng thái hậu, mặt cũng cọ vào mặt Thái hoàng thái hậu, đúng là không phải thân mật một cách bình thường.
"Tiểu tâm can của tổ mẫu!" Trái tim Thái hoàng thái hậu mềm thành bột nhão, bà ấy thật sự hận không thể đưa mọi thứ tốt đẹp trên thiên hạ cho tiểu nhân nhi trong lòng này.
Mọi người cùng nhau đi vào, Tiêu Ngọc Châu đang mang thai, Lý Cảnh Tập đỡ nàng ấy. Quay đầu lại nhìn Tiểu Quai trong vòng tay Thái hoàng thái hậu, hắn thì thầm bên tai Tiêu Ngọc Châu: "Nàng còn nhỏ chắc chắn cũng dễ thương như Tiểu Quai."
Tiêu Ngọc Châu nghe hắn nói đến hơi đỏ mặt, nhưng nàng ấy nói: "Mẫu thân nói, khi còn nhỏ ta nghịch ngợm hơn Tiểu Quai."
Lý Cảnh Tập nghe xong lại nói bên tai Tiêu Ngọc Châu: "Vậy nàng còn dễ thương hơn cả Tiểu Quai."
Tiêu Ngọc Châu: "..."
Đến sảnh đường, mọi người ngồi xuống nói chuyện với nhau, Thái hoàng thái hậu tiếp tục bế Tiểu Quai. Không lâu sau khách khứa bắt đầu tới cửa, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh qua tiếp đãi bọn họ. Đợi mọi người đến gần đông đủ, họ bắt đầu bốc thôi nôi.
Thái hoàng thái hậu đặt Tiểu Quai vào giữa một chiếc bàn lớn, xung quanh bàn đều đủ thứ đồ: sách, bút, mực, giấy, nghiễn, bàn tính, cung tên, vân vân.
"Tiểu Quai, thích cái gì thì cầm cái đấy." Thái hoàng thái hậu nhìn Tiểu Quai nhẹ giọng nói.
Tiểu Quai nhìn những người xung quanh, lại nhìn Thái hoàng thái hậu, rồi đưa mắt nhìn những thứ xung quanh. Những đồ vật này thật sự quá nhiều, con bé nhìn đến hoa cả mắt, nhất thời không biết nên chọn gì.
Đúng lúc này một cơn gió thổi qua, cuốn sách trên bàn bị thổi bay vài trang, con bé cảm thấy tò mò liền đi qua cầm lấy, sau đó lật vài trang.
"Phúc Thuỵ công chúa về sau chắc chắn thông thư đạt lý."
"Đúng vậy!"
"Đúng vậy!"
......
664
Những người xung quanh bắt đầu chúc mừng, Đường Thư Nghi nhìn tiểu nha đầu cầm sách cười khúc khích, trong lòng nói nếu nữ nhi thích đọc sách, nàng nhất định sẽ không để con bé chỉ đơn giản là biết thông thư đạt lý.
Bốc thôi nôi xong bắt đầu vào yến tiệc, Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng bọn họ ở trong một căn phòng riêng. Ôm Tiểu Quai, Thái hoàng thái hậu nói với Đường Thư Nghi: "Để Tiểu Quai vào trong cung sống một khoảng thời gian."
Đường Thư Nghi có thể hiểu được tình cảm của bà ấy dành cho Tiêu Lăng, mỉm cười nói: "Hai ngày nữa thần phụ sẽ đưa nó vào cung."
Thái hoàng thái hậu càng vui vẻ hơn, nói: "Ngươi yên tâm, ai gia nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiểu Quai."
Yến tiệc gần kết thúc, Thái hoàng thái hậu bọn họ về cung, sau đó các khách nhân cũng lần lượt rời đi. Hôm nay Trường Bình công chúa và Dung vương cũng dẫn nhi tử của bọn họ - Hạ Gia Hứa đến, Dung vương có chuyện muốn nói với Tiêu Hoài, liền ở lại sảnh đường nói chuyện với Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi.
Trường Bình nhìn Tiểu Quai mềm mại trắng nõn như bánh bao gạo nếp, cũng yêu thích vô cùng, liền ôm Tiểu Quai vào trong lòng. Ở đằng kia, Tiêu Hoài và Dung vương đang nói chuyện, bên này Trường Bình cũng đang tán gẫu với Đường Thư Nghi, Hạ Gia Hứa đứng bên cạnh Trường Bình, nhìn Tiểu Quai vừa trắng vừa mềm, liền niết niết bàn tay nhỏ của Tiểu Quai, sau đó ánh mắt của cậu bé sáng lên.
Vừa mềm vừa trơn, mềm mại không thôi, đúng là niết rất thích.
Cậu bé lại nhìn đôi má nhỏ của Tiểu Quai, trông giống như quả đào mật, chắc chắn ăn rất ngon. Cậu bé không nhịn được mà đưa mặt lại gần đôi má của Tiểu Quai, sau đó chụt một tiếng hôn xuống.
"Tiểu tử, ngươi ngậm miệng!"
Tiêu Hoài rầm một tiếng đứng dậy, vẻ mặt bất thiện nhìn Hạ Gia Hứa. Hắn ở trước mặt người ngoài vốn dĩ đã uy nghiêm, bây giờ lại lộ ra vẻ bất thiện, Hạ Gia Hứa bị doạ sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Trường Bình.
Căn phòng nhất thời yên tĩnh, sau đó Trường Bình cười một tiếng nói với Hạ Gia Hứa: "Tiểu tử con to gan lắm."
Đường Thư Nghi mỉm cười ôm Tiểu Quai lại đưa cho Tiêu Hoài, mới coi như hoà hoãn cơn giận của hắn một chút.
Trường Bình và Dung vương ở lại một lúc rồi rời đi, Đường Thư Nghi thấy vẻ mặt Tiêu Hoài vẫn có chút không vui, mỉm cười nói: "Chàng còn chấp nhặt với một tiểu hài tử?"
Tiêu Hoài hừ mạnh một tiếng, "Sau này phải coi chặt tiểu tử kia."
Đường Thư Nghi lại không nhịn được cười: "Được rồi, nghiêm phòng tử thủ."
.......
Hai ngày sau, Đường Thư Nghi ôm Tiểu Quai vào cung, để con bé ở Từ Ninh cung. Cứ như vậy, sống trong Hoàng cung một đoạn thời gian, sống ở phủ Định Quốc Công một thời gian, Tiêu Tiểu Quai lên hai tuổi rưỡi, Đường Thư Nghi bắt đầu chuẩn bị vỡ lòng cho con bé.
Vỡ lòng không chỉ có dạy con bé biết chữ, quan trọng chính là phải bắt đầu học tập đạo lý. Tiểu hài tử hơn hai tuổi đã bắt đầu nghe hiểu, hơn nữa còn có tính cách của mình. Tính cách gần đây của Tiêu Tiểu Quai rất lớn.
"Mài gỗ thành một hình vuông lớn như thế này, mỗi một góc đều phải mài nhẵn." Đường Thư Nghi chỉ vào một ô vuông trên tờ giấy, nói với Thuý Vân. Nàng định làm thẻ nhận chữ để dạy Tiêu Tiểu Quai đọc.
Thuý Vân trả lời một tiếng rồi cầm tờ giấy ra ngoài, Đường Thư Nghi lại nói với Thuý Trúc: "Ngày mai đón Tiểu Quai về, bảo bọn họ chuẩn bị đi."
Tiêu Tiểu Quai đã ở Từ Ninh cung hơn mười ngày, đồ vật con bé dùng và người hầu hạ đều phải bắt đầu chuẩn bị. Chỉ là lần này nàng muốn nói với Thái hoàng thái hậu, Tiểu Quai sắp vỡ lòng rồi, sau này con bé không thể ở trong cung lâu được.
Ban đêm khi đi ngủ, nàng nói với Tiêu Hoài: "Tiểu Quai sắp vỡ lòng rồi, chàng về sau không được quá chiều nó."
Tiêu Hoài tuỳ ý ừm một tiếng, Đường Thư Nghi biết hắn lại nói cho có lệ liền ngồi dậy nghiêm túc nhìn hắn nói: "Tiêu Hoài, ta mong chàng nghiêm túc đối đãi."
Lúc này Tiêu Hoài không thể nói cho có lệ nữa, hắn cũng ngồi dậy, sau đó nói: "Ta biết, ta sẽ nghiêm túc đối đãi."
Đường Thư Nghi thở dài: "Tiểu Quai được nhiều người chiều chuộng như vậy, càng phải được giáo dục cho tốt, nếu không hủy hoại đời nó, nói không chừng còn sẽ huỷ hoại cái nhà này. Chàng không xuống tay tàn nhẫn quản nó được, vậy để ta, nhưng chàng không thể gây trở ngại."
Tiêu Hoài bất lực ôm lấy nàng, "Nói như ta là người cố chấp lắm vậy, ta đảm bảo mọi chuyện đều nghe theo nàng, tuyệt đối không cản trở nàng."
Hắn thật sự không xuống tay tàn nhẫn quản con bé được, tiểu nha đầu vừa mím môi hoặc rơi nước mắt tí tách nhìn hắn, hắn liền đầu hàng.
"Hy vọng chàng nói lời giữ lời." Đường Thư Nghi hừ một tiếng nói.
Tiêu Hoài: "Phu nhân, ta có khi nào làm trái mệnh lệnh của nàng?"
Đường Thư Nghi bật cười: "Ngủ đi."
Tiêu Hoài ôm nàng nằm xuống, nhưng hắn nói: "Tiểu Quai còn nhỏ, nàng cũng không thể quá nghiêm khắc, giảng đạo lý cho nó, nó có thể nghe hiểu."
Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn, "Ngủ đi."
Tiêu Hoài ôm nàng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vào cung. Tiêu Hoài đi gặp Hoàng thượng, còn Đường Thư Nghi đến Từ Ninh Cung. Tiêu Tiểu Quai đang chơi trốn tìm với cung nữ, nhìn thấy Đường Thư Nghi thì nhào qua, "Mẫu thân."
Đường Thư Nghi ôm con bé vào lòng, "Có chọc Hoàng tổ mẫu tức giận không?"
"Không có, con ngoan lắm." Tiêu Tiểu Quai ôm cổ nàng, còn nhìn Thái hoàng thái hậu hỏi: "Hoàng tổ mẫu, cháu rất ngoan đúng không?"
Thái hoàng thái hậu nhanh chóng cười nói: "Tiểu Quai nhà ta ngoan ngoãn nhất."
Tiểu nha đầu cười khúc khích, Đường Thư Nghi đặt con bé xuống đất, sau đó hành lễ với Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu xua tay để nàng đứng dậy, Đường Thư Nghi ngồi xuống tán gẫu với Thái hoàng thái hậu, một lúc sau, bảo cung nữ đưa Tiêu Tiểu Quai ra ngoài chơi, nàng nói với Thái hoàng thái hậu: "Thần thiếp định vỡ lòng cho Tiểu Quai."
Thái hoàng thái hậu cảm thấy Tiểu Quai còn chưa tới ba tuổi, giờ vỡ lòng có hơi sớm. Nhưng bà ấy biết Đường Thư Nghi vẫn luôn làm mọi việc có kỷ luật, liền nói: "Tiểu Quai nhà ta thông minh, vỡ lòng sớm sẽ không chậm trễ nó."
Đường Thư Nghi: "..."
Dù sao trong mắt Thái hoàng thái hậu, trên người Tiêu Tiểu Quai cũng không điểm có gì xấu.