635: Phiên ngoại Đường Thư Nghi x Tiêu Hoài hiện đại
"Ông Đường, cô Đường là con gái của ông và bà Giang Mai, nói về mặt pháp lý, ông và bà Giang Mai có quyền thừa kế tài sản của cô Đường Thư Nghi."
"Tôi có thể thừa kế bao nhiêu?"
"Một nửa."
"Làm sao thống kê tài sản đứng tên nó?"
"Cái này... Cô Đường Thư Nghi vẫn còn sống, tôi là luật sư không thể nào tham dự vào việc thống kê tài sản của cô ấy."
Đường Thư Nghi cảm thấy đầu mình sắp nứt ra, nhưng lời hai người nói, cô có thể nghe rõ ràng. Chỉ là nội dung bọn họ nói, cô như hiểu như không. Muốn mở mắt ra, nhưng da mắt như nặng ngàn cân, cô làm thế nào cũng không mở ra được.
Đúng lúc này, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: "Đường Quảng Nhân, ông có còn là con người không? Con gái ông nằm trên giường bệnh không biết sống chết, ông lại chỉ suy nghĩ đến tài sản của nó."
"Hừ, bà đừng có ở đây giả làm người tốt, chẳng lẽ bà không có nghĩ ý muốn tài sản của Thư Nghi sao? Buổi sáng tôi còn nghe chồng bà và con trai bà thảo luận có thể phân được bao nhiêu tiền đây."
"Ông ngậm máu phun người."
"Tôi không ngậm máu phun người, bà quay về hỏi chồng và con trai bà đi."
......
Hai người cãi qua cãi lại lại, Đường Thư Nghi bị bọn họ cãi nhau đến mức đầu óc đau nhức, mở mở miệng, cô dùng hết sức gầm lên: "Câm miệng cả đi!"
Căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, nhưng đầu Đường Thư Nghi vẫn vô cùng đau đớn, đau đớn đến mức cả khuôn mặt cô nhăn lại với nhau.
“Thư Nghi, con tỉnh rồi, quá tốt rồi, quá tốt rồi.” Giang Mai nhào đến trước giường, nhìn biểu cảm đau đớn trên mặt của Đường Thư Nghi, lập tức quay đầu nhìn Đường Quảng Nhân hô to: "Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!"
"Ồ, ồ.” Đường Quảng Nhân lập tức chạy ra hô lớn: "Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi tỉnh rồi."
Không lâu sau, một nhóm bác sĩ rầm rầm chạy đến, tiến hành một loạt kiểm tra cho Đường Thư Nghi. Giờ phút này đầu Đường Thư Nghi không còn đau nữa, nhưng cô cũng không hiểu tình hình bây giờ là như thế nào.
Cô chỉ thấy thân thể không khỏe ngủ một giấc tại sao lại biến thành một người khác? Mặc dù cô có ký ức của thân thể này, nhưng cô vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh hoàn toàn xa lạ với cô.
"Không có gì to tát, chỉ là mọi phương diện của thân thể đều hư nhược, cần chú ý chăm sóc.” Bác sĩ kiểm tra xong liền nói: "Cho dù công việc có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng thân thể, không thể cậy tuổi trẻ mà vắt cạn thân thể."
Bác sĩ nói chuyện, viết gì đó vào sổ, sau đó xé nó ra đưa cho y tá bên cạnh, "Từ hôm nay bắt đầu sử dụng những loại thuốc này."
Cô y tá nhỏ cầm theo đơn thuốc rời đi, Giang Mai nhìn bác sĩ hỏi: "Có thể ăn gì không?"
"Có thể, chỉ là mới bắt đầu chủ yếu nên ăn thức ăn lỏng, có thể hầm chút canh cho cô ấy uống.” Bác sĩ nói.
Giang Mai gật đầu, bác sĩ lại dặn dò thêm vài câu rồi rời đi. Một lúc sau, y tá lại bước vào, truyền dịch cho cô, sau đó nói với Giang Mai: "Bác xem, khi nào gần hết thì ấn nút gọi cháu."
"Được.” Giang Mai vội vàng đồng ý.
Y tá xoay người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Thư Nghi, Giang Mai và Đường Quảng Nhân. Giang Mai nắm tay Đường Thư Nghi, không nhịn được mà rơi nước mắt. Cô con gái này từ nhỏ bà ấy đã không chăm sóc, bây giờ con gái đi qua quỷ môn quan một lần, bà ấy tạm thời không biết nên nói cái gì. Cho dù nói cái gì, bà ấy cũng không có tư cách.
Đường Quảng Nhân đứng ở cuối giường, cũng cúi đầu im lặng.
Đường Thư Nghi từ trong ký ức kéo ra thông tin của hai người, biết hai người này chính là cha mẹ ruột của cơ thể này, nhưng hai người này đã ly hôn khi chủ nhân của cơ thể này mới ba tuổi.
Khi hai người ly hôn, không ai muốn nuôi chủ nhân của cơ thể này, vậy nên cô vẫn luôn sống với bà nội. Lúc đầu hai người họ còn thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô, nhưng sau đó cả hai đều tái hôn, gần như không lo không hỏi gì đến cô nữa.
Điều tồi tệ hơn chính là, người cha này của cô, khi cô học cấp ba, bởi vì chuyện giải toả, làm bà nội nội cô tức đến phát bệnh, sau này thân thể của bà nội vẫn luôn không khoẻ, chưa được hai năm liền qua đời.
Cả hai người này đều không xứng đáng làm cha mẹ.
"Mẹ đừng khóc.” Đường Thư Nghi nói với Giang Mai, trong giọng nói thờ ơ còn mang theo vài phần không kiên nhẫn và chán ghét.
Giang Mai lập tức lau nước mắt, "Được được, con uống nước không?"
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Không uống."
"Con có muốn ngồi dậy không?" Giang Mai cẩn thận hỏi.
Đường Thư Nghi cảm thấy lưng mình hơi đau, liền nói một tiếng có. Đường Quảng Nhân đang đứng ở cuối giường cúi xuống lắc lắc giường. Sau đó căn phòng lại chìm vào im lặng. Những người vốn dĩ nên là người thân thiết nhất lúc này lại ngại ngùng không thôi.
"Hai người trở về đi.” Đường Thư Nghi nói, giọng nói thờ ơ đến cực điểm.
"Cơ thể con còn chưa hoàn toàn khoẻ lại, bên người không thể thiếu người, mẹ ở đây chăm con."
Giang Mai nhìn Đường Thư Nghi, trong mắt tràn đầy mong đợi và lấy lòng. Nhưng Đường Thư Nghi vẫn không nhúc nhích, cô nói: "Không cần."
"Mẹ biết mẹ xin lỗi con, mẹ cũng không nghĩ đến chuyện con tha thứ cho mẹ. Nhưng bây giờ con như vậy, bên người lại không có ai chăm sóc, làm sao mẹ có thể yên tâm."
Giang Mai bật khóc, bà ấy lau nước mắt lại nói: "Con cứ để mẹ ở đây chăm con một khoảng thời gian, đợi con ra viện, mẹ không làm phiền con nữa."
Đối với nước mắt và lời nói của bà ấy, Đường Thư Nghi không chút động lòng. Khi nguyên chủ của khối cơ thể này cần cha mẹ nhất, bọn họ lại vứt bỏ cô, bây giờ nguyên chủ chết rồi lại đến sám hối, có tác dụng sao? Hơn nữa loại biểu hiện vừa rồi của bà ấy có mang theo mục đích hay không, còn chưa rõ ràng.
Tuy nhiên, cô vừa mới đến một môi trường mới, hơn nữa cơ thể cô rất suy yếu, thực sự cần một người chăm sóc, cô liền không từ chối nữa. Giang Mai thấy vậy vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
Lúc này Đường Quảng Nhân cũng nói: "Con cần gì, nói với cha, cha làm cho con."
"Không cần.” Đường Thư Nghi trực tiếp nói.
Tính tình Đường Quảng Nhân không tốt, nhìn thấy cô không cho mình thể diện, khuôn mặt liền đen lại, chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của Đường Thư Nghi, vẫn là nhịn xuống.
Trong phòng lại lâm vào cảnh yên tĩnh đến ngượng ngùng, lúc này có tiếng gõ cửa, Giang Mai đi tới mở cửa, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa, trong tay bó cầm hoa tươi.
"Dì, cháu đến thăm Thư Nghi.” Cô gái nói.
Giang Mai mỉm cười với cô gái: "Vào đi."
Hàn Dung đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Đường Thư Nghi đang ngồi trên giường, vẻ mặt tò mò nhìn mình, sững sờ trong chốc lát rồi mới nhào tới ôm lấy cô: "Ông trời ạ, cậu tỉnh rồi, quá tốt rồi."
Đường Thư Nghi bị cô ấy ôm thì có chút không thích ứng được, nhưng bây giờ cô không có sức để đẩy ra, cũng chỉ có thể mặc kệ. Đồng thời cô từ trong ký ức lôi ra thông tin của cô gái này.
Hàn Dung, bạn thân nhất của Đường Thư Nghi.
Từ trong trí nhớ biết được, Hàn Dung là một người đáng tin cậy, Đường Thư Nghi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ấy, "Được rồi, mình không sao."
636
Hàn Dung ngồi thẳng dậy, lau nước mắt, vừa khóc vừa cười: "Cậu thật sự làm mình sợ muốn chết, cậu có biết cậu ngủ mười sáu ngày rồi không, bệnh viện còn cấp giấy báo tử mấy lần."
Mặc dù Đường Thư Nghi từ nhỏ đã được Đường Quốc Công nuôi dưỡng, sau này lại được Tiêu Hoài bảo vệ khắp nơi, cuộc sống không có bao nhiêu nguy hiểm ác ý. Nhưng suy cho cùng đã sống nhiều năm trong giới quyền quý ở Thượng Kinh, cô vẫn có năng lực nhìn người. Cô gái trước mắt này ánh mắt trong trẻo, biểu tình chân thành, cô có thể nhìn ra tình cảm của cô gái này là thật.
"Chẳng phải mình không có chuyện gì rồi à?” Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
"Vậy tình hình bây giờ của cậu thế nào rồi?" Hàn Dung vừa hỏi vừa lo lắng nhìn cô.
"Bác sĩ nói Thư Nghi không có vấn đề gì lớn, chỉ là cơ thể suy yếu.” Giang Mai ở bên cạnh nói.
"Cậu quá háo thắng," Hàn Dung hừ một tiếng nói, "Năm ngoái thành tích của cậu tăng 30%, năm nay bọn họ đề cao nhiệm vụ của cậu lên 50%. Cậu có tin, nếu như cậu lại hoàn thành vượt mức, bọn họ còn có thể nâng nhiệm vụ lên càng cao hơn không. Cậu có ngốc hay không, bạt mạng như vậy."
Đối với chuyện này, Đường Thư Nghi không biết nên trả lời như thế nào, dù sao người vất vả cũng không phải là cô. Cô cũng không thể hiểu, tại sao nguyên chủ lại làm việc bạt mạng như vậy, cuộc sống của cô ấy hình như cũng không khó khăn.
"Mình biết rồi, về sau không thế nữa.” Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Dù sao cô cũng sẽ không bạt mạng làm việc như thế nữa.
Giang Mai thấy hai người trò chuyện thân thiết, liền mỉm cười nói: "Hai con nói chuyện, mẹ đi hầm ít canh cho Thư Nghi."
Nói xong, bà ấy đi ra ngoài, Đường Quảng Nhân cũng đi ra ngoài. Hàn Dung đi tới cửa, thấy hai người bọn họ đã đi xa, đóng cửa lại đi tới trước mặt Đường Thư Nghi nhỏ giọng nói: "Mình nói cho cậu nghe, câu đừng mềm lòng đấy! Hôm qua mình đến đây thăm cậu, nghe cha dượng và con trai ông ta thảo luận về chuyện tài sản của cậu có bao nhiêu. Cha cậu… cũng gọi điện tìm luật sư."
Hàn Dung càng nói càng tức giận, nặng nề hừ mạnh một tiếng: "Đây là lần đầu tiên mình thấy cha mẹ như vậy, khi còn nhỏ không thăm không hỏi cậu, bây giờ cậu xảy ra chuyện, bọn họ hồ hởi chạy đến muốn phân tài sản của cậu, đúng thật là..."
Phía sau là những lời mắng chửi, nhưng dù sao cũng là cha mẹ Đường Thư Nghi, cô ấy nuốt những lời phía sau xuống. Hàn Dung càng thấy uất ức cho Đường Thư Nghi, nếu là người khác, chính là thân thích quan hệ xa một chút, đều có thể chỉ vào mũi bọn họ mà mắng một trận. Nhưng đây là cha mẹ ruột, nếu hơi quá kích một chút sẽ bị người khác nói là bất hiếu.
Đường Thư Nghi thấy mặt cô tức giận đến đỏ lên, mỉm cười nói: "Cậu đừng lo lắng, bọn họ không nhận được chỗ tốt nào từ mình đâu."
Trong lòng cô cũng rất buồn, buồn cho Đường Thư Nghi nguyên bản có một cặp cha mẹ như vậy. Đồng thời cô cũng nghĩ về ba đứa con của mình, cha bọn nó qua đời, mà cô là mẹ cũng chết, bọn nó sẽ buồn bã như thế nào, ngày tháng về sau khó khăn như thế nào.
Nghĩ đến đây, mũi cô chua xót, đôi mắt đẫm lệ, nhưng cô vẫn kiềm chế không để nước mắt tuôn rơi.
Hàn Dung thấy vậy vội vàng ôm lấy cô nói: "Đừng khóc đừng khóc, có mình ở đây."
Đường Thư Nghi đè nén những suy nghĩ và lo lắng về ba đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Dung nói: "Cậu giúp mình tìm một nha… bảo mẫu đi, mình bây giờ không thể không có ai chăm sóc."
Nếu như có thể tìm được bảo mẫu, Đường Thư Nghi không muốn để Giang Mai chăm sóc cô. Lúc trước mọi người đều không làm phiền nhau, về sau vẫn nên như vậy.
"Được rồi, để dì Ngô đến chăm cậu trước, đợi tìm được người phù hợp, lại cho người đó thay dì Ngô.” Hàn Dung nói.
Điều kiện gia đình của Hàn Dung rất tốt, trong nhà thuê bảo mẫu lâu dài. Cô gọi điện về nhà, một tiếng sau dì Ngô tới, mà đúng lúc này Giang Mai cầm một ấm giữ nhiệt đi tới, "Thư Nghi, mẹ hầm canh gà cho con."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Mẹ đặt ở đó đi, sau này dì Ngô sẽ chăm sóc con, không cần làm phiền đến mẹ nữa."
Giang Mai nghe những lời cô nói, vẻ mặt chan chứa nỗi buồn và ngượng ngùng, bà ấy siết chặt nắm đấm nói: "Người ngoài làm sao có thể chăm sóc con tốt như mẹ ruột được..."
Bị ánh mắt lãnh đạm của Đường Thư Nghi nhìn chằm chằm, những lời tiếp theo bà ấy không thể nói được nữa. Những năm trước kia, người mẹ ruột là bà ấy này chưa từng chăm sóc cô.
"Được rồi, vậy.... vậy mẹ đi trước, ngày mai lại đến thăm con."
Giang Mai vừa nói vừa nhanh chóng cầm túi xách rời đi, bóng lưng vô cùng hoảng hốt. Nhưng bà ấy vừa rời đi, Đường Quảng Nhân và một người phụ nữ bước vào, Đường Quảng Nhân vẻ mặt nghiêm túc, mà khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh ông ta lại treo một nụ cười nịnh nọt.
“Thư Nghi, con còn nhớ dì không?" Người phụ nữ mỉm cười đặt ấm giữ nhiệt trong tay lên cái bàn ở đầu giường, "Mấy năm trước dì vẫn luôn nói nhận con về nhà, nhưng nhà dì lại nhỏ, con...."
"Tôi vẫn còn sống, các người không lấy được tài sản của tôi đâu.” Đường Thư Nghi cắt ngang lời nói của người phụ nữ, nhìn chằm chằm Đường Quảng Nhân nói: "Hơn nữa sau này ông có lẽ cũng không có cơ hội kế thừa tài sản của tôi đâu. Cho nên, không cần ở đây lãng phí thời gian."
"Mày..." Bàn tay Đường Quảng Nhân run rẩy chỉ vào Đường Thư Nghi, "Đều do bà nội mày chiều hư mày, một chút lịch sự cũng không có, còn máu lạnh vô tình."
"Ông không có tư cách nhắc đến bà nội.” Đường Thư Nghi nói.
Trong trí nhớ, bà nội là bị Đường Quang Nhân làm cho tức đến sinh bệnh, sau đó sức khỏe vẫn luôn không tốt, không lâu sau đó liền qua đời. Có thể nói, cái chết của bà nội có quan hệ rất lớn đến người đàn ông trước mặt này.