Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 627-628




627

Nói xong, bà tử kia lại vào bên trong bận rộn, người canh ở ngoài cửa đều mang vẻ mặt vui mừng. Lại qua một lúc sau, Đường Thư Nghi ôm một bọc nhỏ màu đỏ đi ra, bước vào phòng bên cạnh, Tiêu Ngọc Thần liếc nhìn đứa bé, lập tức lao vào phòng sinh.

Căn phòng bên này, mọi người đều vây quanh nhìn tiểu anh nhi. Hài tử tầm bảy cân ba lạng, khuôn mặt không nhăn nhúm giống như những hài tử khác, mà trắng nõn mịn màng, khiến người nhìn thấy trái tim đều mềm mại.

Đợi bố trí ổn thoả cho Giai Ninh và hài tử xong, Đường Thư Nghi phái người đến báo hỉ cho phủ Đoan thân vương và phủ Lễ Quốc Công. Không lâu sau, lão Lễ Quốc Công phu nhân và Lý Tĩnh Hạo tới. Nói chuyện với bọn họ một lúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài trở về ngủ bù.

Đường Thư Nghi cởi y phục nằm xuống, Tiêu Hoài nằm bên cạnh nàng, duỗi tay ra để nàng gối lên cánh tay, nhỏ giọng nói: "Thư Nghi..."

Đường Thư Nghi nhắm mắt lại ừm một tiếng, nhưng không đợi được lời tiếp theo của hắn. Nàng mở mắt ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Hoài nhìn nàng, lời đến cổ họng lại thay đổi, "Ta rất vui."

Đường Thư Nghi mỉm cười: "Đúng vậy, trở thành gia gia, nên vui vẻ."

Nói xong nàng nhắm mắt lại, Tiêu Hoài thở dài cũng nhắm mắt ngủ. Thật ra hắn muốn nói, hắn muốn một hài tử, hài tử thật sự thuộc về hai người bọn họ. Nhưng mà, Đường Thư Nghi đã ngoài ba mươi, sinh hài tử chắc chắn càng thêm nguy hiểm. Cho nên, lời đến cổ họng hắn lại nuốt xuống.

Trưởng tử của Định Quốc Công, tắm ba ngày tất nhiên phải làm long trọng, quyền quý ở thành Thượng Kinh cơ bản đều đến, Lý Cảnh Tập cũng ban thưởng rất nhiều đồ vật tới.

Tắm ba ngày xong là đến tiệc đầy tháng, sau đó lại đến tiệc trăm ngày, mà tiệc trăm ngày kết thúc không lâu sau, kỳ dự sinh của Tạ Hi Hoa cũng đến. Tạ nhị phu nhân sống trong phủ Định Quốc Công trong kỳ dự sinh, nàng ấy muốn canh Tạ Hi Hoa sinh hài tử.

Cho dù như vậy, Đường Thư Nghi cũng không hề lo lắng ít đi, mỗi ngày nàng đều đến viện của Tiêu Ngọc Minh một chuyến, xem tình hình của Tạ Hi Hoa trò chuyện với Tạ nhị phu nhân một lúc.

Tạ nhị phu nhân cảm thấy, kiếp trước nữ nhi của mình chắc chắn đã tích góp được rất nhiều công đức, kiếp này mới có thể tìm được nhà chồng tốt như vậy.

Bụng Tạ Hi Hoa buổi sáng bắt đầu động, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vừa thức dậy, nhận được tin tức nàng ấy động. Phu thê hai người vội vàng đi tới. Khi đến Tạ nhị phu nhân đã sắp xếp xong mọi thứ.

Đường Thư Nghi vào phòng, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh và Tạ nhị phu nhân đang nói chuyện với Tạ Hi Hoa, mà trên mặt thai phụ Tạ Hi Hoa không có biểu tình đau đớn, thậm chí còn mỉm cười. Nghĩ đến dáng vẻ đau đớn của Giai Ninh khi sinh con, Đường Thư Nghi hỏi: "Con cảm thấy thế nào?"

Tạ Hi Hoa cười nói: "Vừa mới trải qua một hồi, bây giờ không đau."

Đường Thư Nghi gật đầu, tìm một cái ghế để ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, Tạ Hi Hoa lại bắt đầu đau, Tiêu Ngọc Minh vội vàng nắm lấy tay nàng ấy, lo lắng nói: "Nàng đau không nhịn được thì véo ta."

Tạ nhị phu nhân: "...."

Đường Thư Nghi: "..."

Véo người liền hết đau sao?

Thai phụ sinh sản, cơn đau sẽ càng lúc càng dày lên, đợi Tạ Hi Hoa lúc nào cũng thấy đau, bà đỡ đuổi Tiêu Ngọc Minh ra ngoài, Đường Thư Nghi và Tạ nhị phu nhân ở lại canh nàng ấy sinh.

Bà đỡ bắt đầu đỡ đẻ, Tạ Hi Hoa đau đến chảy đầy mồ hôi. Tạ nhị phu nhân đau lòng lau mồ hôi cho nàng ấy, lên tiếng nói: "Nhịn một chút đừng la hét, giữ sức lát sinh hài tử."

Tạ Hi Hoa thở hổn hển gật đầu, phối hợp với tiếng hô dùng lực của bà đỡ, sau đó đau đến mức không chịu nổi, nàng ấy bắt đầu kêu đau. Nàng ấy vừa la được hai tiếng, giọng nói của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài truyền đến, "Có chuyện gì vậy? Sao lại đau như vậy? Hi Hoa, Hi Hoa...."

Đường Thư Nghi thấy hắn lại bắt đầu ngu ngốc, đang định mở miệng ngăn cản, lại thấy Tạ Hi Hoa hét lớn: "Chàng câm miệng!"

Bên ngoài nháy mắt không còn âm thanh, Tạ Hi Hoa bắt đầu tập trung sinh. Không lâu sau đầu của hài tử lộ ra ngoài, sau đó là toàn bộ thân thể. Bà đỡ đánh lên mông của hài tử, hài tử lập tức mở miệng nhỏ ra khóc lớn, Đường Thư Nghi và Tạ nhị phu nhân nhìn đến đau lòng không thôi.

"Chúc mừng phu nhân, là một vị thiên kim."

Đường Thư Nghi mỉm cười bế hài tử từ tay bà đỡ, hài tử này cũng trắng nõn mịn màng. Để Tạ Hi Hoa nhìn hài tử rồi nàng ôm ra ngoài, tất nhiên lại là cả nhà xúm lại xem. Tiêu Ngọc Minh sau khi liếc nhìn một cái liền vội vàng vào phòng sinh.

Tiếp theo là tắm ba ngày, tiệc đầy tháng, tiệc trăm ngày, đều quy củ giống như trưởng tôn.

Tiệc trăm ngày kết thúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thương nghị với Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa, khi nào xuất phát đến Tây Bắc. Tiêu Ngọc Minh không thể vẫn luôn ở Thượng Kinh, hắn phải về Tây Bắc. Hài tử hơn ba tháng, nếu như Tạ Hi Hoa cùng đưa hài tử đi, cũng có thể, chỉ là nếu như hài tử lớn thêm chút nữa sẽ an toàn hơn.

Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định Tiêu Ngọc Minh sẽ đi trước, đợi hài tử một tuổi, lại quay lại đón mẫu nữ hai người đến Tây Bắc. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cũng bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi.

Phu thê hai người trước tiên nói chuyện này với người trong nhà, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều biết, quyết định của phụ mẫu mình căn bản không thể thay đổi, không chút do dự mà đồng ý. Sau đó hai người lại vào Hoàng cung một chuyến.

Trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi nói: "Chúng thần định dẫn Ngọc Châu ra ngoài chơi vài ngày."

Lý Cảnh Tập nghe vậy thì sững sờ, sau đó mím môi nói: "Sư phụ các ngài vất vả nhiều năm như vậy, nên ra ngoài thăm thú."

Hắn có chút không nỡ, một phần không nỡ xa phu thê Đường Thư Nghi, một phần chính là Tiêu Ngọc Châu. Bây giờ mặc dù bọn họ không thể gặp nhau thường xuyên, nhưng có thể thường xuyên gửi thư, thỉnh thoảng còn có thể gặp mặt nhau. Nhưng nếu bọn họ ra ngoài chơi, có lẽ mấy tháng còn không gặp được một lần.

Nhưng chuyện này hắn có cách nào ngăn cản, cũng ngăn cản không được. Sau khi tự trấn an bản thân một hồi, hắn hỏi: "Các ngài định ra ngoài bao lâu?"

Đường Thư Nghi: "Ba bốn năm."

628

"Cái gì?"

Lý Cảnh Tập đùng một tiếng đứng lên, đồng thời vẻ mặt cũng mang theo hoảng sợ. Hắn nhìn Đường Thư Nghi oan ức nói: "Sư phụ, có phải ta làm sai chuyện gì không?"

Hắn cảm thấy chắc chắn mình đã làm sai chuyện gì đó, Đường Thư Nghi không muốn gả Ngọc Châu cho hắn, nhưng lại không tiện nói rõ, nên mới ra ngoài du lịch vài năm.

Đường Thư Nghi không biết nên khóc hay nên cười: "Ngài rất giỏi, không làm gì sai cả. Ngài biết tính khí của thần, có chuyện gì sẽ nói trực tiếp."

"Vậy tại sao lại..." Lý Cảnh Tập sắp muốn khóc rồi.

"Một là vì thần và Quốc Công gia muốn ra ngoài xem giang sơn Đại Càn ta, hai là vì Ngọc Châu." Đường Thư Nghi nói: "Sau khi nữ tử thành thân, phần lớn đều bị giam trong nội trạch, muốn ra ngoài chơi cũng không dễ dàng. Chúng thần muốn nhân lúc nó còn nhỏ tuổi, dẫn ra ngoài dạo chơi nhiều một chút."

Sự căng thẳng và oan ức trên mặt Lý Cảnh Tập đã hoàn hoãn hơn rất nhiều, trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Ta sẽ nỗ lực, đợi đến khi các ngài quay về, ta nhất định sẽ bãi bình tất cả."

Vẫn là câu nói cũ, cho dù có không nguyện ý đến thế nào, hắn cũng không cách nào ngăn cản, cũng không ngăn cản được.

"Vâng, chúng thần đều tin ngài." Đường Thư Nghi mỉm cười nói.

Đã giải quyết xong phía Lý Cảnh Tập, trước khi rời đi để Tiêu Ngọc Châu đến gặp hắn, sau đó Đường Thư Nghi, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Châu lên đường. Vào ngày sắp khởi hành, người thân bạn bè đều đến chào tạm biệt, ngay cả Lý Cảnh Tập cũng đến.

Sau khi tạm biệt mọi người, ba người họ vẫy tay bắt đầu một chuyến đi dài...

Bóng lưng của đoàn người càng ngày càng xa, nhưng những người đến cáo biệt vẫn đứng tại chỗ không có ý định quay trở về, bởi vì Hoàng thượng vẫn còn chưa quay về. Mãi đến khi bóng xe ngựa của Đường Thư Nghi hoàn toàn biến mất một lúc, Lý Cảnh Tập vẫn đứng ở đó không động.

Tiêu Ngọc Thần thở dài một hơi, nhẹ giọng nói với hắn: "Hoàng thượng, trở về thôi."

Lý Cảnh Tập ừm một tiếng, sau đó xoay người, nhóm người cáo biệt cũng đi về. Đến hoàng cung, Lý Cảnh Tập không về ngự thư phòng, mà đến Từ Ninh Cung, gặp được Thái hoàng thái hậu liền gọi một tiếng tổ mẫu rồi bên ở đó không lên tiếng.

Trong lòng Thái hoàng thái hậu cũng có chút trống rỗng, mặc dù trước kia bà ấy không sống chung với nhi tử, nhưng ít nhất thỉnh thoảng cách một đoạn thời gian còn có thể gặp mặt. Bây giờ mấy năm cũng không gặp được nhau.

"Định Quốc Công bọn họ đi rồi?” Thái hoàng thái hậu hỏi.

Lý Cảnh Tập vâng một tiếng, sau đó lại mím môi không nói, qua một lúc sau hắn mới nói: "Hoàng tổ mẫu, sư phụ và Định Quốc Công liệu có gả Ngọc Châu cho người khác không?"

Thời gian ba bốn năm, trong những năm này, nếu như bọn họ gặp được người thích hợp với Ngọc Châu hơn.....

Không dám nghĩ tới.

"Cháu tin Ngọc Châu không?" Thái hoàng thái hậu hỏi.

Lý Cảnh Tập gật đầu: "Cháu tin."

"Con là quan tâm quá hoá loạn," Thái hoàng thái hậu nói: "Phu thê Định Quốc Công không phải là người cưỡng ép hài tử, chỉ cần trái tim của Ngọc Châu ở chỗ con, con không cần lo lắng."

Nghe xong những lời này, Lý Cảnh Tập thở phào nhẹ nhõm. Tổ tôn hai người lại nói chuyện một lúc, Lý Cảnh Tập trở lại ngự thư phòng bắt đầu công việc. Hắn cần phải nỗ lực, đợi Ngọc Châu trở về mới có thể cưới nàng ấy.

Diệp Đức Bổn phát hiện, Hoàng thượng nhà hắn kể từ khi Định Quốc Công bọn họ rời khỏi Thượng Kinh đã biến hoá rất nhiều, không chỉ càng ngày càng siêng năng, mà thủ đoạn làm việc cũng càng lúc càng ác liệt, hơn nữa còn không nở nụ cười.

Giờ khắc này hắn đang canh ngoài cửa ngự thư phòng, bên trong Hoàng thượng đang thảo luận quốc sự với vài vị đại thần, hắn nghĩ để Khang Lạc quận chúa gửi thư đến cho Hoàng thượng vui vẻ, chứ vẫn luôn như thế này thì không được.

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ, một tiểu thái giám chạy nhanh như gió đến, phía sau còn có vài vị thái giám khiêng một cái thùng. Đi gần đến, vị tiểu thái giám kia vui vẻ lớn tiếng nói: "Diệp tổng quản, Khang Lạc quận chúa gửi thư đến, còn gửi một thùng quà đến."

Lý Cảnh Tập ngồi sau bàn, vẻ mặt nghiêm túc nghe vài vị đại thần nói khiến nghị của mình với hắn, nhưng hắn không vừa ý lắm, không khí của ngự thư phòng càng lúc càng bị đè thấp xuống.

Vài vị đại thần hiển nhiên có thể cảm giác được, kể từ khi phu thê Định Quốc Công rời khỏi Thượng Kinh, thủ đoạn làm việc của Hoàng thượng càng lúc càng ác liệt, khí thế cũng dần dần tăng lên. Giống như bây giờ, hắn chỉ bày ra khuôn mặt nghiêm túc, bọn họ đã cảm nhận được áp lực không nhỏ.

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của tiểu thái giám. Trong lòng mấy vị đại thần đang oán thầm, sao hôm nay thái giám của ngự thư phòng lại không có quy tắc như vậy, nói chuyện kêu kêu gào gào. Nhưng mà, chỉ thấy Hoàng thượng đùng một tiếng đứng dậy.

Diệp Đức Bổn thấy vậy, rất biết điều mà nhanh chóng đưa thư lên, còn bảo tiểu thái giám mang cái rương để vào một góc trong ngự thư phòng. Lý Cảnh Tập nhìn xuống dòng chữ trên phong thư, trên mặt hiện lên một nụ cười, là nét chữ của Ngọc Châu.

Hắn muốn mở bức thư, nhưng chuyện vẫn chưa thương nghị xong, chỉ có thể đè tâm tình vui vẻ xuống, tiếp tục thảo luận với vài vị đại thần. Chỉ là khóe mắt đuôi mi đều mang theo ý cười.

Lại thảo luận một lúc nhưng không thảo luận ra kết quả, Lý Cảnh Tập xua tay cho bọn họ rời đi, hắn xé mở phong thư ra đọc. Trong thư kể lại những trải nghiệm của những ngày qua, tất nhiên cũng mơ hồ bày tỏ sự tưởng nhớ với hắn. Đọc thư xong, hắn lại tự tay mở cái rương ra, thấy bên trong đều là những đồ vật nhỏ nhặt, đều là thứ Tiêu Ngọc Châu mua khi thấy nó phù hợp với hắn.

Xem xong từng thứ một, hắn mỉm cười đi đến Từ Ninh Cung. Có chuyện vui tất nhiên phải chia sẻ với người nhà. Nhưng khi đến, Thái hoàng thái hậu cũng đang cầm đồ vật từ trong rương ra, nhìn thấy hắn còn cười nói: "Phu thê Định Quốc Công gửi đến cho ai gia."

Lý Cảnh Tập đi qua, tổ tôn hai người cùng xem lễ vật...

..........