Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 39-40




39

Nhị hoàng tử rời khỏi Ngự Thư Phòng, lau cái trán ướt đẫm mồ hôi rồi cất bước đi về phí Ninh Hòa Cung của Lương quý phi. Đã là cuối thu mà lúc ở Ngự Thư Phòng hắn ta đã đổ mồ hôi khắp người. Càng ngày càng khó đoán được tâm tư của Hoàng thượng.

Vừa tới cổng Ninh Hòa Cung thì đã thấy ma ma bên cạnh Lương quý phi đang đứng ngoài cửa, thấy hắn ta tới thì vội vàng hành lễ: “Nhị hoàng tử, Quý phi đang chờ ngài bên trong.”

Nhị hoàng tử nhanh chóng bước vào trong, hắn ta vội vàng muốn tìm người giúp mình phân tích đường đi nước bước sắp tới. Lúc ở Ngự Thư Phòng, hắn ta cảm giác Hoàng đế đã bắt đầu nghi kỵ mình.

Vào tới chính sảnh Ninh Hòa Cung, vừa nhìn thấy Lương quý phi, hắn ta đã vội lên tiếng: “Mẫu phi.”

Lương quý phi ngồi giữa chính sảnh, minh diễm uy nghi. Nàng ta xua tay bảo cung nữ thái giám ra ngoài, môi anh đào nhẹ nhàng lên tiếng: “Ta đã nghe nói chuyện trên triều hôm nay rồi.”

Nhị hoàng tử nhanh chóng bước đến bên cạnh Lương quý phi ngồi xuống, hắn ta đã vội sắp chết nhưng mẫu phi lại chẳng hề nóng nảy. Cũng không biết nên nói là mẫu phi bình tĩnh, hay là chính hắn ta hấp tấp.

Hắn ta vừa ngồi xuống đã nói: “Vừa rồi nhi thần đến Ngự Thư Phòng, phụ hoàng răn dạy nhi thần.”

Hoàng quý phi vẫn giữ thái độ như đã nắm giữ mọi thứ trong tay, nàng ta hỏi: “Hoàng thượng nói với ngươi cái gì?”

Nhị hoàng tử kể lại chuyện xảy ra ở Ngự Thư Phòng, lại nói: “Mẫu phi, nhi thần không rõ thái độ của phụ hoàng đối với phủ Vĩnh Ninh hầu.”

Nếu nói Hoàng thượng ưu đãi phủ Vĩnh Ninh hầu thì tại sao Vĩnh Ninh hầu đã chết lâu như vậy nhưng y vẫn không hạ chỉ cho Vĩnh Ninh hầu thế tử thừa tước. Nói y không thích phủ Vĩnh Ninh hầu sao, nhưng nhìn bộ dáng hôm nay thì dường như không giống.

Lúc này Lương quý phi cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng ngươi à, vừa làm chuyện ác vừa muốn làm minh quân. Vĩnh Ninh hầu chết trận, là hy sinh vì nước, nhưng y lại áp chế không cho Vĩnh Ninh hầu thế tử tập tước. Đường quốc công và một số thủ hạ của Vĩnh Ninh hầu đã bất mãn từ lâu. Lúc này cữu cữu ngươi lại xông vào nhà của phủ Vĩnh Ninh hầu, để người ta bắt được cớ, phụ hoàng ngươi mất hết mặt mũi.”

“Quả thật mấy năm nay cữu cữu hành sự có hơi bừa bãi. Muốn tra Tiêu Ngọc Thần có chứa chấp nữ nhi tội thần hay không thì ngầm đi tra là được rồi, ông ta lại ban ngày ban mặt táo tợn xông vào.”

Nhị hoàng tử rất bất mãn với Lương gia. Lương gia không có căn cơ, chẳng giúp ích được gì cho hắn ta. Không giống đại hoàng tử, có ngoại công làm Thái phó.

Lương quý phi cũng không hài lòng nhà mẹ đẻ của mình, nhưng lúc này chỉ có thể thay bọn họ nói tốt, nếu không nhi tử sẽ càng hậm hực Lương gia. Nàng ta nói: “Cữu cữu ngươi làm việc lỗ mãng nhưng cũng xem như tận tâm tận ý với ngươi. Ta sẽ nói chuyện với hắn sau.”

Nhị hoàng tử còn nói thế nào nữa, hắn ta không có cách quyết định xuất thân của mình, cho dù hâm mộ đại hoàng tử có ngoại công tốt nhưng hắn ta cũng đâu thể đoạt lấy.

Lúc này Lương quý phi lại nói: “Chuyện quan trọng bây giờ là đừng để Đường quốc công cắn lấy chuyện này không nhả. Ngươi mau đi giám sát cữu cữu ngươi đến phủ Vĩnh Ninh hầu xin lỗi, bảo hắn giữ thái độ tốt một chút.”

“Nhi thần đã biết.” Nhị hoàng tử đứng dậy hành lễ đi ra ngoài, Lương quý phi thở dài nhìn theo bóng dáng hắn ta, có một nhà mẹ đẻ không bớt lo, nàng ta cũng rất đau đầu.

40

Phủ Vĩnh Ninh hầu.

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Ngọc Minh đến thư viện, Tiêu Ngọc Châu đến gia thục. Tiêu Ngọc Thần đã tốt nghiệp thư viện nên trở về thư phòng của mình đọc sách.

Đường Thư Nghi đứng trên hành lang nhìn theo bóng dáng của ba huynh muội, trong lòng không nhịn được cảm khái, làm phụ mẫu thật không dễ dàng a. Ăn, mặc, ở, đi lại đều phải nhọc lòng, trưởng thành phát d*c cũng cần chú ý, còn có sau này phải lo chuyện thành thân sinh hài tử...

Lúc này nàng lại nghĩ tới chuyện khoa khảo của Tiêu Ngọc Thần và tương lai của Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Thần đọc sách vẫn ổn, sau này tất nhiên phải tham gia thi cử. Nhưng mà có vẻ hắn việc đọc sách của hắn không được linh hoạt lắm, e là do ngày thường ít tiếp xúc với bên ngoài, chỉ biết đọc sách suông.

Nàng dự định sau này sẽ để Tiêu Ngọc Thần tiếp xúc với những chuyện trong nhà ngoài ngõ nhiều hơn, trải qua nhiều chuyện thì suy nghĩ mới mở mang.

Nhưng Tiêu Ngọc Minh lại không thể đọc sách, quyền cước công phu cũng là mèo ba chân, càng đừng nói tới binh pháp. Cũng đâu thể để hắn cả đời này cứ làm nhị thế tổ ăn chơi trác táng chứ?

Đã tiếp nhận thân thể nay, thành nương của ba hài tử thì phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Đường Thư Nghi không thể trơ mắt nhìn một thiếu niên đang độ xuân xanh tiếp tục sa đọa. Cụ thể nên dạy dỗ uốn nắn nhị nhi tử này thế nào thì cần ngẫm nghĩ cho kĩ.

Tiêu Ngọc Minh không có kiên nhẫn đọc sách, tập võ có lẽ là một lối thoát.

Đường Thư Nghi suy nghĩ miên man, lại thấy một tiểu nha hoàn chạy tới, thấy nàng thì hành lễ nói: “Phu nhân, người phủ Đường quốc công tới, muốn gặp ngài.”

Đường Thư Nghi sửng sốt, hai ngày này nàng cũng từng nghĩ đến chuyện tới phủ Đường quốc công bái phỏng, dù sao phủ Đường quốc công cũng là chỗ dựa lớn nhất của nàng hiện tại. Nhưng nghe nói Đường quốc công đa mưu túc trí, thân phận địa vị của đám nhi tử Đường quốc công cũng cao, nàng sợ bản thân ở trước mặt bọn họ sẽ lòi mặt chuột.

Nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp, nàng sai hạ nhân mời người phủ Đường quốc công vào.

Một lúc sau đã thấy một nam tử trung niên thân hình cao lớn bước vào. Nam nhân vừa nhìn thấy nàng đã khom lưng hành lễ: “Phu nhân, Quốc công gia bảo ngài về phủ Quốc công một chuyến.”

Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi, đây là nhị quản gia phủ Đường quốc công, Chu Hưng Học.

“Ta lập tức đi ngay.” Nàng nói.

Chu Hưng Học lại hành lễ với Đường Thư Nghi: “Vậy tiểu nhân về phủ Quốc công bẩm báo với Quốc công gia trước.”

Đường Thư Nghi xua tay bảo hắn về, lại xoay người về phòng thay y phục rồi ra cửa.

Phủ Đường quốc công cách phủ Vĩnh Ninh hầu không xa, xe ngựa chạy khoảng một khắc là tới. Vừa xuống xe đã trông thấy một nam nhân chừng ba, bốn chục tuổi, dáng người cao gầy, khí chất nho nhã bước ra từ cửa hông phủ Quốc công, bên cạnh người nọ chính là đại quản gia phủ Quốc công phủ Chu Hưng Bang.

Người nọ quay đầu, vừa vặn mắt chạm mắt với Đường Thư Nghi. Hai người đều sửng sốt, sau đó đều gật đầu, xem như chào hỏi. Đường Thư Nghi đi vào phủ Quốc công, người nọ leo lên xe ngựa rời đi.

Đại quản gia Chu Hưng Bang nhìn xe ngựa của người nọ đi xa, lại nhanh chóng đuổi theo Đường Thư Nghi, khom lưng nói: “Phu nhân, Quốc công gia đang chờ ngài ở thư phòng.”

Đường Thư Nghi ừ một tiếng, sau đó hỏi: “Vị vừa rồi là ai vậy?”

“Hộ bộ Thượng thư Tề Lương Sinh.” Đại quản gia nghĩ tới trước đây Vĩnh Ninh hầu và Tề Lương Sinh không đội trời chung, bèn giải thích: “Thật ra Hầu gia và Tề Thượng thư cũng không có thâm thù đại hận gì, chỉ là một chút quanh co thời trẻ thôi.”

Đường Thư Nghi lục lại ký ức, ấn tượng về Tề Lương Sinh này cũng không quá sâu sắc nên không để ý nữa.

Nói chuyện một hồi cũng đã tới thư phòng của Đường quốc công, đại quản gia mở cửa cho nàng rồi rời đi. Đường Thư Nghi bước vào, nhìn thấy Đường quốc công đang ngồi đó chơi cờ một mình.

Lão nhân sáu bảy chục tuổi, tóc đã bạc hơn phân nửa, trên mặt toàn là nếp nhăn. Nhưng khí chất lão nhân vẫn trầm ổn nho nhã, tinh thần phấn chấn, không khó nhìn ra người này thời trẻ cũng là một mỹ nam tử.

“Phụ thân.” Đường Thư Nghi bước qua ngồi đối diện ông ấy, Đường quốc công ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Đánh với ta một ván.”

“Vâng.” Đường Thư Nghi thu dọn quân cờ rồi sắp xếp lại thế cờ khởi đầu.

“Hôm nay lâm triều...”

Đường quốc công kể lại sự việc lúc thượng triều hôm nay, Đường Thư Nghi nắm chặt quân cờ trong tay rất lâu. Chuyện Tiêu Ngọc Thần giấu Liễu Bích Cầm, nàng đã phải suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới rất nhiều hậu quả, cơ hồ đã nghĩ hết mọi khả năng nhưng chỉ không nghĩ tới chuyện việc này đã nháo tới triều đình.

Suy nghĩ của nàng vẫn chưa thật sự thay đổi, nàng còn chưa hoàn toàn dung nhập với thế giới này.

Đại Càn là xã hội phong kiến cổ đại, là xã hội của hoàng quyền.