Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 297-298




297

Sau khi Nhị hoàng tử rời đi, Hoàng đế ngồi sau bàn, cúi đầu trầm tư một lát: "Bãi miễn chức quan của Ngô Quốc Lương, gia tộc hai đời của Ngô Quốc Lương không được phép tham gia khoa cử, bảo bọn họ soạn ý chỉ đi."

"Vâng."

Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi ra ngoài, đến nội các nơi các đại thần đang xử lý công vụ, hắn bước vào thì nhìn thấy Tề Lương Sinh và một vị đại nhân nội các khác đang ở đó.

Hắn đi tới hành lễ, sau đó nói: "Hai vị đại nhân, Hoàng thượng khẩu dụ, bãi miễn chức quan của Ngô Quốc Lương, gia tộc hai đời của Ngô Quốc Lương không được phép tham gia khoa cử, bảo các đại nhân soạn thánh chỉ."

Một trong những nhiệm vụ của nội các chính là giúp Hoàng đế soạn thảo các thánh chỉ và sắc lệnh.

Tề Lương Sinh nghĩ đến nữ nhi của Ngô Quốc Lương, người đã từng định thân với Tiêu Ngọc Thần, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tiêu Khang Thịnh không giấu diếm, kể chuyện Nhị hoàng tử lại làm chuyện ngu xuẩn ra, chuyện này không thể giấu diếm, sớm muộn gì cũng có người biết. Bây giờ hắn nói ra, cũng coi như tạo ấn tượng tốt với Tề Lương Sinh.

"Được rồi, bổn quan bây giờ soạn thánh chỉ, công công chờ một chút." Tề Lương Sinh nói.

Hắn lấy một tờ thánh chỉ trống ra, suy nghĩ một lát, sau đó viết thánh chỉ lên rồi giao cho Tiêu Khang Thịnh. Tiêu Khang Thịnh nhận lấy thánh chỉ rồi rời đi, thánh chỉ chỉ khi Hoàng đế ấn dấu ngọc tỷ lên mới có hiệu lực.

Hắn rời đi, một vị đại thần nội các khác vẻ mặt một lời khó nói hết nói với Tề Lương Sinh: "Tại sao Nhị hoàng tử lại cứ ôm khư khư phủ Vĩnh Ninh hầu không biết?"

"Ai biết được." Miệng Tề Lương Sinh nói như vậy, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng cho Đường Thư Nghi.

Mặc dù chuyện này là lỗi của Nhị hoàng tử, nhưng nào có phụ mẫu không bao che khuyết điểm, cách Hoàng thượng xử lý Ngô Quốc Lương cũng đã chứng minh điều này. Chỉ sợ Hoàng thượng cũng giận lây phủ Vĩnh Ninh hầu.

Mà giờ khắc này, Hoàng đế cầm lấy ngọc tỷ đóng lên thánh chỉ, đưa cho Tiêu Khang Thịnh bảo người đi truyền chỉ, y dựa lưng vào lưng ghế, nheo mắt nhìn về phía xa.

Tiêu Hoài chết trên chiến trường, y kiêng kỵ danh tiếng của Tiêu Hoài trong Tây Bắc quân, cũng không để Tiêu Ngọc Thần lập tức kế thừa tước vị, quả thật có chút hổ thẹn với phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu làm việc cũng không nể mặt y.

Lý Cảnh Minh là nhi tử của y, mặc dù có chút ngu ngốc, làm chuyện vô cùng tùy tính, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu không thể hết lần này tới lần khác coi hắn ta như con khỉ!

Nhưng mà, bây giờ y vẫn chưa thể làm gì phủ Vĩnh Ninh hầu, mỗi một chuyện bị lôi ra đều do tên nhi ngốc nhà y sai. Mà y lại muốn làm một vị minh quân, không thể vì phủ Vĩnh Ninh hầu giữ thể diện cho y mà trừng phạt bọn họ.

Trong tim như nghẹn một hơi, muốn phát ti3t nhưng chẳng thế nào phát ti3t được.

Nhìn đống tấu chương chất thành đống ở trên bàn, y đột nhiên cảm thấy vô lực, tự hỏi mình, lúc đầu tận dụng mọi quan hệ, thủ đoạn tàn nhẫn tranh giành hoàng vị này, thật sự đáng sao?

Nghĩ đến Lục đệ của mình, khi còn sống, cả ngày du sơn ngoạn thuỷ, hưởng thụ vinh hoa, chẳng lẽ hắn sớm đã biết, Hoàng đế cũng không tốt như mình suy nghĩ nên mới từ bỏ tranh đấu?

Quay đầu lại, y lại nhìn tấm bản đồ treo trên tường. Đó là bản đồ do tiên hoàng treo lên, đánh dấu rõ ràng bên trên lộ rõ tham vọng chí khí của ông ấy --- Thu hồi Nhu Lợi quốc.

Lúc tiên hoàng lâm chung, nắm lấy tay y nói, "Hoàn thành di nguyện của trẫm, con chính là một Hoàng đế tốt."

Sau khi kế vị, trước giờ chưa từng quên di nguyện của tiên hoàng, y cũng tin rằng mình có thể hoàn thành nó, bởi vì có Tiêu Hoài ở đó, y tin rằng một ngày nào đó Tiêu Hoài sẽ có thể dẫn quân san bằng Nhu Lợi. Nhưng y có thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Hoài sẽ chết trận.

Khi tin tức về cái chết của Tiêu Hoài và Lục đệ của y truyền đến, việc y ngất xỉu ngay tại chỗ là giả, nhưng sau đó rơi nước mắt đau khổ là thật. Y khóc Tiêu Hoài chết rồi làm sao có thể thu hồi Nhu Lợi quốc.

Y đã nghĩ đến việc điều chuyển Hướng Thiên Hà sang Tây Bắc quân, nhưng Hướng Thiên Hà có uy vọng thâm trọng ở Nam Cương, nếu để hắn đi Tây Bắc, lại có được uy vọng ở Tây Bắc thì một nửa quân đội của cả Đại Càn Triều này đều bị hắn huy động.

Chuyện này tuyệt đối không được.

Hoàng đế cảm thấy chính mình thật sự rất khó khăn.

.......

Nhị hoàng tử bị cấm túc, chẳng mấy chốc toàn bộ Thượng Kinh đều biết chuyện này. Thật ra nói dễ nghe là bị cấm túc, không dễ nghe là bị giam cầm, bởi vì có rất nhiều ngự lâm quân ở bao quanh phủ Nhị hoàng tử.

Ngô Quốc Lương bị bãi quan, hai đời không thể tham gia khoa cử, cũng trở thành đề tài bán tán xôn xao ở Thượng Kinh. Hai đời không thể tham gia khoa cử, có thể nói gần như chặt đứt con đường làm quan của một gia tộc.

Đường Thư Nghi khi nghe được hai tin tức này không cảm thấy chút ngạc nhiên nào, giống như những gì nàng đoán. Nhị hoàng tử là nhi tử của hoàng đế, chỉ cần không phải tội mưu đồ soán vị, bình thường sẽ sẽ không bị xử tử.

Hoàng đế hiện nay, mặc dù tầm nhìn không lớn, hành sự sợ đông sợ tây, nhưng cũng không phải là một người hồ đồ. Sẽ không vì nghi ngờ Nhị hoàng tử có ý đồ tạo phản mà giết hắn. Đồng thời sẽ không vô căn cứ mà động tay với phủ Vĩnh Ninh hầu.

Thật ra nàng không muốn trở thành kẻ thù của Nhị hoàng tử chút nào, cũng không muốn chọc giận Hoàng đế, nhưng Nhị hoàng tử cắn mãi bọn họ không buông, nếu bọn họ không ra tay, phỏng chừng đã bị giết từ lâu rồi.

"Về sau hành sự cố gắng khiêm tốn." Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu.

Đánh nhi tử nhà người ta, cha người ta không vui cũng bình thường.

298

Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đều biết tính quan trọng của vấn đề, cả hai đều gật đầu. Tiêu Ngọc Minh còn nói: "Nhất định phải tìm cơ hội gi ết chết Nhị hoàng tử."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Nhưng tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ."

Giết một vị hoàng tử tuyệt đối không được lộ ra chút khe hở, nếu không sẽ bị tru di cửu tộc.

"Ngày mai, người của Quan Hữu Căn và Lục gia sẽ đến, đợi khi bọn họ gặp mặt Tiêu Dịch Nguyên, cơ bản có thể xác định được thân phận của hắn." Đường Thư Nghi nói: "Sau khi xác nhận thân phận của hắn, các con cứ coi hắn như đường huynh đệ là được rồi. Còn phần còn lại, đợi đến khi gặp được người nhà của hắn lại nói tiếp."

Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi, đó là điều Đường Thư Nghi muốn thấy nhất. Tuy nhiên, nó cũng phụ thuộc vào Tiêu Dịch Nguyên bọn họ hành động như thế nào. Bây giờ Tiêu Dịch Nguyên nhìn có vẻ là một người thông minh, biết mình muốn cái gì, có thể muốn gì. Nhưng tương lai thế nào, người nhà của hắn như thế nào đều không biết được, chỉ có thể từ từ xem xét.

Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng hiểu được đạo lý này, hai người không có ấn tượng xấu với Tiêu Dịch Nguyên, bọn họ có thể hoà bình sống chung.

Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Minh xin Hướng đại tướng quân nghỉ phép, ăn sáng xong, liền dẫn hắn và Tiêu Ngọc Châu đến sảnh đường ở sân trước. Khi đến, đã thấy Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Dịch Sinh đang đợi trong viện.

Đường Thư Nghi mỉm cười hỏi bọn họ: "Các ngươi sống quen không?"

Tiêu Dịch Nguyên nghe xong vội vàng hành lễ nói: "Rất tốt, cảm tạ phu nhân chiêu đãi."

Tiêu Dịch Sinh vẻ mặt thận trọng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra, cuối cùng dứt khoát không nói gì, chỉ đi theo bên cạnh Tiêu Dịch Nguyên. Bước vào sảnh đường, Đường Thư Nghi trò chuyện với hai người, thật ra chủ yếu là nàng hỏi, Tiêu Dịch Nguyên trả lời.

Đường Thư Nghi gần đây chú thích sách cho Lý Cảnh Tập, đọc không ít tứ thư ngũ kinh. Biết Tiêu Dịch Nguyên là một người đọc sách giỏi, thuận tiện thảo luận với hắn một số kiến thức trong tứ thư ngũ kinh, sau đó trong lòng đánh giá, cũng không tốt hơn Tiêu Ngọc Thần là mấy.

Nhưng những có thể bởi vì, làm mẫu thân luôn cảm thấy hài tử nhà mình chỗ nào cũng tốt.

Đường Thư Nghi trò chuyện với Tiêu Dịch Nguyên về tứ thư ngũ kinh, cảm thấy Tiêu Dịch Nguyên cũng không mạnh hơn đại nhi tử của mình là bao. Tất nhiên, nàng cũng hiểu, làm mẫu thân luôn cảm thấy hài tử nhà mình chỗ nào cũng tốt.

Sau khi Tiêu Dịch Nguyên và Đường Thư Nghi nói chuyện xong, trong lòng hắn kinh ngạc không nhỏ, không ngờ Đường Thư Nghi lại hiểu thấu triệt về tứ thư ngũ kinh như vậy, chẳng lẽ phu nhân thế gia ở Thượng Kinh đều như vậy sao?

Hai người trò chuyện cũng coi như là vui vẻ, một lúc sau Triệu quản gia đến báo phu thê Quan Hữu Căn đã đến. Đường Thư Nghi nghe xong nói: "Mời vào đi."

Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Dịch Sinh quay đầu nhìn ra bên ngoài, bọn họ đều không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc dù Tiêu Dịch Nguyên căn bản chắc chắn mình là tôn tử của lão Hầu gia, nhưng chuyện này căn bản cũng không hoàn toàn.

Đúng lúc này, một quản sự dẫn một đám người đi tới, chính là phu thê Quan Hữu Căn và người Lục gia. Bước vào sảnh đường, vài người hành lễ Đường Thư Nghi trước, sau đó tất cả đều quay đầu nhìn Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Dịch Sinh, bọn họ đều biết hôm nay mình đến đây để làm gì.

Vài người đều có chút kích động, không ngờ sau nhiều năm như vậy lại thật sự tìm được người. Đặc biệt là người Lục gia, ánh mắt nhìn Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Dịch Sinh đều mang theo chút nóng bỏng.

"Ngồi xuống nói chuyện đi." Đường Thư Nghi nói.

Vài người cẩn trọng ngồi xuống, Lục gia nhìn Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Dịch Sinh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Đường Thư Nghi nói: "Lão hầu gia tìm người nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có chút tin tức, chúng ta nên vui vẻ."

"Vâng, vâng, vâng." Lục lão hán nhìn Tiêu Dịch Nguyên nói: "Thật sự rất giống tỷ phu."

Tỷ phu trong miệng ông ấy là chỉ lão Hầu gia.

Lúc này, Quan Hữu Căn cũng nói: "Đúng vậy, rất giống. Trong nhà cháu còn ai?"

Tiêu Dịch Nguyên thành thật đáp: "Thúc tổ và tổ mẫu cháu vẫn còn sống."

Quan Hữu Căn trong lòng suy nghĩ vai vế, sau đó hỏi: "Thúc tổ cháu tên là gì?"

"Tiêu Thành Minh." Tiêu Dịch Nguyên trả lời.

"Ai dô đúng đúng đúng." Quan Hữu Căn vỗ vỗ chân nói: "Khi ta còn nhỏ, thường đi theo Thành Minh thúc xuống sông bắt cá. Thân thể thúc ấy thế nào rồi?"

Tiêu Dịch Nguyên nghe lời ông ấy nói, khuôn mặt có chút thân thiết, nói: "Thân thể thúc tổ còn khá khỏe mạnh."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Quan Hữu Căn nói: "Sau này gặp Thành Minh thúc, ta phải đi câu cá với thúc ấy."

Lời nói của ông ấy khiến tất cả mọi người bật cười, Lục lão hán tha thiết nhìn Tiêu Dịch Nguyên nói: "Sức khỏe của tổ mẫu cháu thế nào rồi?"

"Sức khỏe tổ mẫu vẫn tốt." Tiêu Dịch Nguyên nhìn ông ấy, hỏi: "Ngài tên là Lục Chính Đức?"

"Ai, đúng, đúng." Lục Chính Đức kích động lau nước mắt, "Không ngờ tới, không ngờ sau nhiều năm như vậy, đại tỷ của ta vẫn còn sống, còn có.... con có tôn tử tốt như này."

Tiêu Dịch Nguyên đứng dậy hành lễ với ông ấy, Lục lão hán lại lau nước mắt.

Đường Thư Nghi thấy sự việc căn bản đã được xác định, liền nói: "Lão thiên phù hộ, cuối cùng cũng tìm được người, lão Hầu gia ở dưới cửu tuyền có thể cười được rồi."

Vừa nói nàng vừa nhìn Tiêu Dịch Nguyên: "Ý tứ của ta là, bây giờ ta sẽ phái người đến Nam Cương đón người về Kinh, như vậy người một nhà đều có thể đoàn tụ."

Tiêu Dịch Nguyên suy nghĩ một hồi, "Vậy thì để Dịch Sinh đi theo trở về."

"Như vậy là tốt nhất, tránh cho hiểu lầm." Đường Thư Nghi gọi Triệu quản gia đến, dặn dò chuyện này với hắn.

Triệu quản gia nghe xong nói: "Để Lâm Dũng và Ngưu Hoành Lượng dẫn theo mười mấy thị vệ đi, Lâm Dũng hành sự chu đáo, Ngưu Hoành Lượng thân thủ tốt, đường đi an toàn hơn."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Bảo bọn họ mang theo danh thiếp của Hầu phủ."

Trên người có danh thiếp của Hầu phủ, cho dù đi đến đâu, tìm quan phủ ở đó đều nhận được chút chiếu cố.

Triệu quản gia trả lời rồi đi ra ngoài, Đường Thư Nghi lại trò chuyện với bọn họ thêm vài câu, sau đó kiếm cớ rời đi, để Tiêu Dịch Nguyên và một nhà cữu lão gia của hắn nhận thân. Phu thê Quan Hữu Căn cũng hiểu ý ra khỏi sảnh đường.