293
Triệu quản gia dẫn Tiêu Dịch Nguyên đến sảnh đường, bảo người mang trà lên rồi nói hắn ngồi chờ, lát nữa Hầu phu nhân sẽ đến.
Tiêu Dịch Nguyên lúc đầu có chút lo lắng, giờ khắc này lại thả lỏng. Chuyện đã như vậy, lo lắng ngược lại khiến chính mình vô pháp suy nghĩ đúng đắn, còn không bằng bình tĩnh đối mặt.
Hắn cầm chén lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, vào miệng thanh nhã thơm ngát, đây là loại trà ngon nhất hắn từng uống từ khi lớn đến bây giờ, hắn không nhịn được uống thêm hai ngụm nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh, quay đầu lại nhìn, liền thấy một nữ nhân mặc y phục đơn giản, nhưng khí chất cao quý, xung quanh vô số bà tử nha hoàn mà đi vào.
Biết đây hẳn là Hầu phu nhân, hắn vội vàng đứng dậy, đợi người vào sảnh đường, hắn chắp tay cúi đầu thật sâu hành lễ: "Hôm nay cảm ơn phu nhân đã giúp đỡ."
Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, ngũ quan anh tuấn mang theo kiên nghị, ánh mắt chân thành, thân người mảnh khảnh cao lớn, chỉ riêng vẻ ngoài đã thuộc hàng trung đẳng trở lên. Lại nhìn kỹ, còn có chút giống Tiêu Ngọc Minh.
Tướng mạo của của Tiêu Ngọc Minh giống Tiêu Hoài, mà Tiêu Hoài có lẽ giống lão Hầu gia, cho nên không thể không nói gen của lão hầu gia rất mạnh.
"Tiện tay mà thôi, ngồi xuống đi." Đường Thư Nghi đi đến giữa sảnh đường ngồi xuống, Tiêu Dịch Nguyên ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Lão Hầu gia nhà ta trước khi tòng quân đã từng cưới một phòng thê thất, về sau chiến loạn lại thêm năm mất mùa, đợi lão Hầu gia công thành danh toại trở về tìm người, đã biệt vô âm tín."
Đường Thư Nghi lại nói: "Sau này lão Hầu gia lại tìm thêm vài năm, có người nói người này của ông đã chết trong năm đói, lão Hầu gia lúc đó thống khổ không thôi, nhưng bất hiếu có ba, vô hậu là tội lớn nhất, về sau lại lấy thiên kim phủ Võ Dương bá làm thê. Thật ra cho dù sau khi lão Hầu gia lấy vợ rồi, vẫn luôn tìm người nhà trước kia, chỉ là vẫn luôn không có tin tức."
Tiêu Dịch Nguyên không thể nói ra loại cảm giác trong lòng lúc này, chỉ có thể nói tạo hoá trêu người. Hắn không nghi ngờ lời nói của Đường Thư Nghi, dù gì khoảng cách giữa hắn và phủ Vĩnh Ninh hầu còn ở đó, người ta không cần nói dối hắn.
Đối với phủ Vĩnh Ninh hầu mà nói, người ta muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì không nhận. Tổ phụ của hắn đã chết, quan hệ giữa nhà hắn và phủ Vĩnh Ninh hầu cũng rất khó xử, người ta nói không nhận bọn họ, cũng có thể nói đến có lý.
Lúc này, nghe thấy Hầu phu nhân đang ngồi ở phía trên hỏi hắn: "Trong nhà ngươi còn thân quyến nào không?"
Tiêu Dịch Nguyên hồi thần, đáp: "Lúc đầu khi chạy nạn, thái tổ phụ thái tổ mẫu của ta dẫn theo thúc tổ ta và tổ mẫu đang hoài thai theo, cùng với người trong thôn chạy về phía nam. Sau này người trong thôn dần dần thất lạc, thái tổ phụ thái tổ mẫu ta vẫn tiếp tục một đường đi về Nam Cương.”
“Sau khi đến Nam Cương, thái tổ phụ thái tổ mẫu ta qua đời vì bệnh tật, chỉ để lại tổ mẫu ta và phụ thân vừa mới bốn năm tuổi, còn có thúc tổ nương tự lẫn nhau. Sau khi định cư ở Nam Cương, thúc tổ ta cưới vợ. Bây giờ trong nhà có một phòng tổ phụ và một phòng nhà ta."
Đường Thư Nghi nghe xong rồi gật đầu, "Nếu như Nhị hoàng tử đã tra ra mối quan hệ giữa ngươi và lão Hầu gia là quan hệ ông cháu, chắc hẳn là có nguyên do, bây giờ ngươi nghĩ thế nào?"
Cho dù Đường Thư Nghi biết, Tiêu Dịch Nguyên là tôn tử của lão Hầu gia, nhưng chuyện nhân thân này cũng không thể vội vàng qua loa, phân đoạn nên làm VẪN phải làm theo. Như vậy mọi người mới có thể yên tâm.
Tiêu Dịch Nguyên cũng nghĩ như vậy, cho dù hắn đoán lão Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Thừa Côn là thân gia gia của hắn, nhưng hắn cũng không thể hấp tấp nhận thân như vậy. Nhưng lão Hầu gia đã chết, ai có thể chứng minh gia đình họ cũng là con cháu của lão Hầu gia?
Nghĩ xong, hắn nói: "Phu nhân muốn làm thế nào?"
Trong lòng Đường Thư Nghi nói không trách là nam chính trong sách, đủ trầm ổn, cũng đủ quyết đoán.
Nàng nói: "Mấy năm trước lão Hầu gia xuất ngoại, duyên cơ xảo hợp gặp được người cùng thôn năm đó, liền an bài gia đình đó ở trong trang tử Tây Sơn của phủ. Mấy ngày trước bọn họ đến trong phủ, còn nói đến chuyện năm đó.”
“Người cùng thôn cho dù đã qua nhiều năm như vậy, những có lẽ vẫn nhận ra. Lại nói, mấy năm trước, huynh đệ nương gia của người vợ trước của lão Hầu gia, trong nhà xảy ra chút chuyện, cầu cứu trong phủ, ta cũng thuận tay giúp đỡ một chút."
Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Dịch Nguyên, lại nói: "Hay là ngươi gặp bọn họ trước, nếu là thật, mặc dù ngươi không quen biết bọn họ, nhưng người trong nhà nhận nhau, nói chuyện một hồi liền rõ ràng."
Tiêu Dịch Nguyên không ngờ tới trong phủ Vĩnh Ninh hầu vẫn còn người cùng thôn năm đó, mà càng làm hắn kinh ngạc chính là, huynh đệ của tổ mẫu hắn thế mà đã có chuyện cầu Hầu phủ trước. Thật sự là....
"Vãn bối đều nghe phu nhân an bài." Hắn nói.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Nghe nói ngươi còn một đường đệ theo cùng đến Thượng Kinh?"
"Vâng." Tiêu Dịch Nguyên trả lời.
"Ngươi viết thư cho hắn, ta sẽ bảo người gửi đi." Đường Thư Nghi nói: "Mấy ngày nữa ngươi cứ ở trong phủ đi, chuyện ngày hôm nay định sẵn nhấc lên sóng gió không nhỏ, đợi đến lúc đó Nhị hoàng tử không cách nào làm gì được phủ Hầu, ta sợ hắn sẽ trút giận lên người ngươi. Ngươi trước ở trong phủ mấy ngày, đợi giải quyết xong Nhị hoàng tử, ngươi lại đi thư viện đọc sách. Nhưng ngươi cứ yên tâm, sẽ không lâu đâu."
Tiêu Dịch Nguyên: "......."
Đây thật sự đang nói giải quyết một vị hoàng tử sao? Ngữ khí cũng quá tuỳ tiện rồi.
294
Trong lòng hắn suy nghĩ muôn vàn, nhưng trên mặt hắn vẫn cung kính nói: "Tạ phu nhân che chở."
Đường Thư Nghi xua tay: "Đều là nên làm."
Nói rồi nàng gọi cho Triệu quản gia, bảo hắn dẫn Tiêu Dịch Nguyên đi nghỉ ngơi. Triệu quản gia làm động tác mời về phía Tiêu Dịch Nguyên, nói: "Tiêu công tử đi theo lão nô."
Tiêu Dịch Nguyên chắp tay cáo từ với Đường Thư Nghi, đi theo Triệu quản gia rời đi. Triệu quản gia vừa đi vừa nói: "Khi lão nô còn trẻ, là tham lĩnh bên người lão Hầu gia, sau đó bị thương, lão Hầu gia liền bảo lão nô về phủ làm chút việc. Lúc đầu tiên hoàng bình định thiên hạ, phong tước vị cho lão Hầu gia, đồng thời còn muốn ban hôn cho ngài ấy.”
“Nhưng lão Hầu gia nói ngài ấy đã có thê thất, cho nên tiên hoàng mới từ bỏ. Sau đó lão Hầu gia bắt đầu tìm người, thật sự phái đi một lượng lớn người, trời nam đất bắc tìm người, nhưng tìm vài năm cũng không tìm thấy. Sau đó lão Hầu gia lại nghe người trong nhà đều mất, thương tâm rất lâu. Lại cách một thời gian dài ngài ấy mới cưới vợ..."
Triệu quản gia bình thường không phải là người hay nói nhiều, nhưng bây giờ hắn lại nói rất nhiều chuyện về lão Hầu gia, chỉ để cho Tiêu Dịch Nguyên hiểu rõ, không phải lão Hầu gia vứt thê bỏ tử, mà là tạo hoá trêu người.
Đương nhiên Tiêu Dịch Nguyên hiểu, chỉ là không biết tổ mẫu hắn biết chuyện, không biết sẽ buồn như thế nào.
Nói chuyện một hồi liền đến một cửa viện, Triệu quản gia dừng bước chân nói: "Tiêu công tử trước tiên sống trong viện này, bên cạnh là viện của Nhị công tử. Chỉ là khoảng thời gian này Nhị công tử ban ngày không ở nhà, ban đêm mới trở lại."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu, đi theo Triệu quản gia vào viện, lập tức có một gã sai vặt tiến lên chào hỏi, Triệu quản gia giao việc cho hắn ta rồi rời đi. Tiêu Dịch Nguyên đi theo gã sai vặt vào phòng, lấy cớ nghỉ ngơi bảo gã sai vặt rời đi, cuối cùng hắn cũng có thể một mình yên lặng suy nghĩ vấn đề.
Lê ngự sử là người làm việc hiệu suất cao, hắn về nhà xong liền viết tấu thư, sau đó lập tức mang tấu thư tiến cung. Đến bên ngoài ngự thư phòng, nói với thái giám canh bên ngoài, có chuyện cần gặp Hoàng thượng.
Thái giám thấy hắn liền đau răng, thật ra thái giám cũng không phải chỉ nhìn thấy hắn mới đau răng, mà khi thấy tất cả ngự sử đều đau răng. Ngự sử vừa đến liền biết chuẩn bị không có chuyện gì tốt, Hoàng thượng gặp bọn họ xong chắc chắn tức giận, sau đó người gặp tai ương chính là bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không thể không thông báo với bên trong, đúng là ấm ức không bình thường.
"Lê đại nhân, ngài chờ một chút." Một thái giám cúi người tiến vào ngự thư phòng, nhân lúc Hoàng đế nghỉ ngơi trong lúc phê sửa tấu chương, cẩn thận nói: "Hoàng thượng, Lê ngự sử đến, nói có chuyện quan trọng cần diện thánh."
Hoàng thượng nghe xong, cau chặt mày lại, hắn cũng phiền chán những ngự sử này. Nhưng hắn muốn làm một vị minh quân, hắn không thể tùy ý làm bậy. Chỉ có thể sốt ruột xua tay nói: "Cho hắn vào."
Thái giám đi ra ngoài, một lúc sau, Lê ngự sử tiến vào. Hắn cầm một bản tấu chương, hai chân quỳ xuống khấu đầu nói: "Hoàng thượng, thần có chuyện quan trọng muốn thượng tấu."
Hoàng đế ngồi sau bàn, nhàn nhàn nhìn hắn, nói: "Nộp lên đi."
Mong rằng không phải chuyện lặt vặt gì.
Lê Nguyên Trung đứng dậy, đưa sổ con cho đại thái giám Tiêu Khang Thịnh, Tiêu Khang Thịnh nhận lấy rồi đưa cho Hoàng đế. Hoàng đế cau mày nheo mắt nhìn sổ con, càng nhìn ánh mắt càng tức giận, cuối cùng hắn ném sổ con xuống đất, tức giận nói với Lê Nguyên Trung: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói."
Lê Nguyên Trung lại quỳ xuống, kể lại chuyện hắn đi trà lâu, "trùng hợp" gặp được chuyện của Tiêu Ngọc Minh, sau đó nói: "Thần cho rằng đây là chuyện vô cùng trọng đại, không dám chậm trễ, lập tức muốn gặp Hoàng thượng."
Hoàng đế nghe xong, giơ tay ném chén trà trong tay xuống đất, gầm lên giận dữ: "Trẫm vẫn còn ở đây, hắn còn chưa phải là thái tử, đã dám đại nghịch bất đạo như vậy."
"Truyền thủ lĩnh ngự lâm quân đến." Hoàng đế hít một hơi thật sâu mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi ra ngoài truyền tin, một lúc sau, thủ lĩnh ngự lâm quân đi vào. Hoàng đế nhìn hắn ta nói: "Phong phủ Nhị hoàng tử, trói Lý Cảnh Minh đến gặp ta."
Thủ lĩnh ngự lâm quân nhận lệnh, vội vàng đi ra ngoài, trong lòng hắn ta không ngừng lẩm bẩm, Nhị hoàng tử này lại làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?
Phủ Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử đang ôm mỹ nhân thưởng rượu, thỉnh thoảng hỏi thái giám bên cạnh: "Hoàng Văn Diệu đã trở về chưa?"
Thái giám lắc đầu: "Hẳn là chuyện này còn chưa xong."
Nhị hoàng tử hừ một tiếng: "Không vốn, bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, ta không tin hắn không muốn."
Nói xong, hắn ta lại cười lớn: "Lần này ta để phủ Vĩnh Ninh hầu nội đấu, cho dù lão hồ ly Đường Quốc Công có muốn cũng không thể lấy chuyện này trách ta, hahaha..."
Nghĩ đến phủ Vĩnh Ninh hầu loạn thành một đoàn, hắn sảng khoái đến muốn bay lên trời.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám loạng choạng chạy vào, quỳ xuống trước mặt Nhị hoàng tử, lo lắng nói: "Nhị hoàng tử không hay rồi, ngự lâm quân, ngự lâm quân đến đây, bao vây chặt cứng phủ hoàng tử."
Nhị hoàng tử cho rằng mình bị ảo giác, liền hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu thái giám lại run rẩy nói: "Ngự lâm quân bao vây phủ hoàng tử, con kiến cũng không chui lọt."
Nhị hoàng tử lớn tiếng đứng lên: "Ai cho bọn họ gan chó đó?"
"Nhị hoàng tử," Một giọng nói thô lỗ từ bên ngoài truyền đến, sau đó thủ lĩnh ngự lâm quân đi tới, lạnh lùng nói: "Thần phụng lệnh Hoàng thượng, trói Nhị hoàng tử tiến cung."