269
Đường Thư Nghi nghe Nghiễn Đài kể chuyện, trong lòng nói đúng là thiếu niên, đang tuổi nhiệt huyết, một lời không hợp liền đánh nhau!
Đứng dậy đi vào phòng trong, nàng nói với Nghiễn Đài: "Yên tâm, Nhị công tử nhà ngươi sẽ không không cần ngươi."
Nghiễn Đài gật đầu: "Nô tài biết."
Đường Thư Nghi mỉm cười, Nghiễn Đài này thật ra không đủ tử chất để làm tuỳ tùng, lá gan nhỏ, hành sự lại không nhanh nhạy. Chỉ có điều có một điểm đáng khen, đó là lòng trung thành, biết cái gì tốt cái gì xấu cho Tiêu Ngọc Minh.
Vào phòng trong, Đường Thư Nghi bảo Tề Nhị và Nghiêm Ngũ về nhà trước. Sau khi hai người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử. Đường Thư Nghi ngồi ở mép giường, vẻ mặt một lời khó nói hết kèm theo bất lực, Tiêu Ngọc Minh thấy vậy liền muốn che mặt, quá xấu hổ, đều là người của tướng môn, người ta nhỏ hơn hắn, còn là một nữ hài tử, lại đè hắn mà đánh.
Đường Thư Nghi thở dài: "Nhi tử, nương hôm nay mới thật sự hiểu được câu nói, cái gì là nhân ngoại hữu nhân, tiên ngoại hữu thiên. Lúc trước ta vẫn luôn cho rằng con đã luyện võ rất tốt, bây giờ mới biết..."
Những lời tiếp theo nàng không nói, nhưng càng là như vậy, Tiêu Ngọc Minh càng xấu hổ. Hắn căng mặt nói: "Nương, con khiến nương mất mặt, khiến cha mất mặt."
Đường Thư Nghi đưa tay sờ sờ đầu hắn, nói: "Cái này... cũng không sao cả, nhìn rõ chính mình mới biết nên nỗ lực như thế nào, biết xấu hổ mà đứng lên, nương tin con sau này nhất định có thể vượt qua Hướng ngũ cô nương."
"Vả lại," Đường Thư Nghi lại nói: "Hướng ngũ kia luôn đi theo Hướng đại tướng quân, được hắn đích thân chỉ dạy. Mà phụ thân con lúc trước hàng năm trấn thủ biên cương, chúng ta ở Thượng Kinh, con một năm chưa chắc đã gặp được hai lần, không cách nào học được chân truyền. Bây giờ con không bằng nàng cũng coi như chuyện có nguyên do, nhưng chỉ cần con khắc khổ nỗ lực, ngày sau nhất định mạnh hơn nàng."
Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu, thật ra không muốn lấy Hướng ngũ cô nương làm đối tượng so sánh một chút nào, hắn là một nam nhân lại đi so sánh với một nữ hài tử, làm sao có chuyện như vậy được? Nhưng bây giờ hắn quả thật không bằng một cô nương.
"Trước kia ta vẫn luôn muốn đưa con đến trước mặt Hướng đại tướng quân, nhưng không có cơ hội, nhưng bây giờ cơ hội đã đến." Đường Thư Nghi nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân nhất định sẽ tìm cách để Hướng đại tướng quân thu con."
Tiêu Ngọc Minh mím môi trầm mặc, hắn không muốn đối mặt với Hướng ngũ cô nương. Bây giờ khi nghĩ đến nàng, hắn liền cảm thấy xấu hổ.
Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy, đại khái đoán được suy nghĩ của hắn, nói: "Nhi tử, chuyện đã xảy ra rồi, không phải nói con coi nó chưa tồn tại, nó sẽ không tồn tại nữa. Nó không những không tồn tại, mà còn trở thành một cái gai trong lòng con. Thời gian càng dài cái gai này càng c ắm vào sâu, có một ngày con muốn rút nó ra cũng khó lòng rút được."
Tiêu Ngọc Minh vẫn mím môi không nói gì, Đường Thư Nghi nhìn hắn lại nói: "Con có biết, muốn trở thành một người cường đại, thứ quan trọng nhất cần phải có là gì không?"
"Đương nhiên là vũ lực." Tiêu Ngọc Minh nói.
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Là nội tâm, nội tâm mạnh mẽ mới có là sự cường đại đúng nghĩa. Con nghĩ thử xem, vũ lực cường đại, nhưng nội tâm yếu đuối, không chịu nổi đả kích, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?"
Đường Thư Nghi không nói nữa, cho hắn thời gian suy nghĩ.
Mà Tiêu Ngọc Minh đang nghĩ, lúc hắn đánh nhau với Hướng Ngũ, bởi vì bị nàng ép đánh, trong lòng càng ngày càng lo lắng, thậm chí về sau còn có chút sợ hãi. Nếu lúc đó hắn không hoảng sợ, cho dù không né được cú đá cuối cùng của Hướng ngũ cô nương, cũng sẽ không đâm vào xe ngựa.
Rõ ràng, nếu lúc đó hắn rơi vào vũng nước, nhiều nhất chỉ dính một thân bùn, nhưng hắn lại hoảng loạn trượt chân ngã trúng xe ngựa.
Hắn dường như hiểu nội tâm mạnh mẽ là gì, sau đó nhìn Đường Thư Nghi nói: "Nương, con hiểu rồi."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, nhưng vẫn giải thích: "Dám đối mặt với khuyết điểm, thất bại, gặp phải khó khăn không than không nản, không hoảng không loạn, vĩnh viễn tin rằng không có trở ngại nào mà bản thân không thể vượt qua, không để lời nói của người khác làm lay động nội tâm của mình, làm được những điều này, trái tim của con coi như tu luyện được chút thành tựu."
Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt trầm tư, Đường Thư Nghi lại nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn, "Bây giờ con không hiểu cũng không sao, sau này từ từ suy nghĩ. Chúng ta nói chuyện con học tập với Hướng đại tướng quân."
Tiêu Ngọc Minh thu hồi suy nghĩ, vâng một tiếng.
Đường Thư Nghi nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Lúc trước ta đã nói với con, nếu con muốn làm đại tướng quân, nương sẽ giúp con. Uy vọng của tổ phụ và phụ thân con trong Tây Bắc quân vẫn còn đó, chúng ta đương nhiên phải tận dụng thật tốt. Nhưng trạng thái bây giờ của con, có được không?"
Tiêu Ngọc Minh lắc đầu.
"Đúng vậy, cho nên con phải nhanh chóng học tập." Đường Thư Nghi nói: "Hướng đại tướng quân là tướng quân duy nhất có thể so sánh với phụ thân con, có sự chỉ dạy của hắn con nhất định sẽ tiến bộ hơn rất nhiều. Ta lại tìm cách mở đường cho con trong Tây Bắc quân, con đường trở thành đại tướng quân của con sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều."
“Nương biết con bị Hướng ngũ - một tiểu cô nương đánh cho nằm liệt giường, chắc chắn cảm thấy xấu hổ, sợ người ta nhìn thấy con liền cười. Nhưng đó cũng là cơ hội để con rèn luyện, rèn luyện một nội tâm mạnh mẽ.” Đường Thư Nghi nghiêm túc nói: "Nương tin, nhi tử của ta nhất định sẽ có thể vượt qua rào cản này."
Tiêu Ngọc Minh siết chặt nắm đấm, "Con biết rồi nương."
Đường Thư Nghi hài lòng sờ sờ đầu hắn.
Lúc này Triệu quản gia đến báo, Hướng đại tướng quân và phu nhân của hắn dẫn Hướng ngũ tiểu thư đến. Đường Thư Nghi đứng dậy nói với Tiêu Ngọc Minh: "Con nghỉ ngơi cho tốt, nương nghĩ cách tìm sư phụ cho con."
Nàng xoay người đi ra ngoài, trong chốc lát đã đến sảnh đường ở tiền viện, Hướng đại tướng quân cùng thê nữ đang ngồi bên trong. Trên bàn đặt một đống lễ vật.
270
Hạng Tướng quân khuôn mặt chữ điền, lưng hùm vai hổ, ngồi ở đó như một toà tháp sắt. Mà Hướng đại tướng quân phu nhân lại là một mỹ nhân nhỏ nhắn yêu kiều, vô cùng xinh đẹp.
Đường Thư Nghi đột nhiên nhớ tới bộ phim, Người đẹp và...
Thấy nàng đến, ba người vội vàng đứng dậy, Hướng đại tướng quân chắp tay hành lễ: "Xin lỗi."
Sau đó, không có sau đó...
Giọng nói của hắn rất chân thành, động tác hành lễ cũng không mang theo chút ý chiếu lệ chút nào, nếu không phải như vậy, Đường Thư Nghi sẽ cảm thấy vị tướng quân này đến xin lỗi chỉ là làm cho có lệ. Nào có ai xin lỗi lại chỉ nói vẻn vẹn hai từ như này?
"Thực sự xin lỗi," Hướng đại tướng quân phu nhân vẻ mặt áy náy nói: "Hài tử này tỉ thí võ nghệ với Nhị công tử nhà ngài, xuống tay không biết nặng nhẹ."
Nói rồi, nàng ấy đẩy Hướng ngũ cô nương, giọng nói nghiêm khắc: "Còn không mau xin lỗi Hầu phu nhân?"
Hướng ngũ cô nương hành lễ thật sâu với Đường Thư Nghi, "Thật sự xin lỗi, lúc đó ta không khống chế tốt sức lực của mình, còn làm tổn thương Nhị công tử, ta nhận đánh nhận phạt."
Lúc đó nàng ấy thật sự không nghĩ tới Tiêu Ngọc Minh lại ngã trúng xe ngựa, nàng ấy còn tưởng rằng hắn sẽ rơi vào vũng nước.
Thái độ của ba người bọn họ rất chân thành, nhưng Đường Thư Nghi không thể nói lời tha thứ, hai cái xương sườn cứ thế mà bị gãy, không cần nghĩ cũng biết đau đến mức nào.
"Ngồi xuống đi." Đường Thư Nghi đi đến chính vị ngồi xuống, ba người Hướng gia cũng ngồi xuống.
"Nhị công tử bây giờ thế nào rồi?" Hướng phu nhân lo lắng hỏi.
Đường Thư Nghi không giấu diếm, "Gãy hai cái xương sườn, còn đang nằm sấp trên giường."
"Cái này..."
Hướng đại tướng quân và Hướng phu nhân không ngờ lại nặng như vậy, ngay cả Hướng ngũ cô nương cũng như vậy. Nàng ấy biết Tiêu Ngọc Minh va chạm không nhẹ, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy, vẻ áy náy trên mặt nàng ấy càng nhiều thêm vài phần.
Ba người Hướng gia không ngờ Tiêu Ngọc Minh lại bị gãy hai cái xương sườn, vẻ áy náy trên mặt càng nặng nề hơn. Hướng phu nhân hung tợn trừng mắt nhìn Hướng ngũ cô nương, xin lỗi nói: "Chúng ta có thể đi gặp Nhị công tử được không?"
Đường Thư Nghi gật đầu, đứng dậy đưa bọn họ đến viện của Tiêu Ngọc Minh. Đến cửa phòng trong, Thạch Mặc đang canh gác ở đây, thấy bọn họ lập tức hành lễ, sau đó nói: "Đại phu đang bôi thuốc cho Nhị công tử."
Loại trường hợp này, Hướng phu nhân và Hướng ngũ tiểu thư không thích hợp đi vào. Đường Thư Nghi liếc nhìn Hướng đại tướng quân, "Tướng quân vào với ta đi."
Phải để bọn họ thấy Tiêu Ngọc Minh bị thương nặng như thế nào, chuyện tiếp theo mới dễ nói.
Hướng đại tướng quân ừm một tiếng, đi theo Đường Thư Nghi vào phòng trong. Thấy đại phu đang bôi thuốc Tiêu Ngọc Minh, mà Tiêu Ngọc Minh la hét đau đớn, thấy Đường Thư Nghi và Hướng đại tướng quân đến, lập tức ngậm miệng, nghiến răng chịu đựng cơn đau.
Hướng đại tướng quân vẻ mặt nghiêm trọng, ban đầu hắn còn tưởng Tiêu Ngọc Minh chỉ bị thương một chút, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Đứng ở mép giường, hắn cau mày nhìn Tiêu Ngọc Minh trên trán toát đầy mồ hôi, nói: "Luyện võ, không chỉ luyện chiêu thức, còn phải luyện gân cốt. Nếu như..."
Hắn muốn nói nếu như chăm chỉ luyện gân cốt, cho dù bị va đập một chút cũng sẽ không bị gãy xương. Nhưng lời phía sau còn chưa kịp nói ra, tiếng ho của Hướng phu nhân từ bên ngoài truyền đến, hắn liền nuốt những lời tiếp theo xuống.
Đường Thư Nghi coi như nhìn rõ, Hướng đại tướng quân này là một thẳng nam chính hiệu, còn là một thẳng nam miệng kín như hũ nút.
"Hài tử này từ nhỏ đã thích múa đạo nghịch thương," Đường Thư Nghi nói: "Nhưng khi Hầu gia nhà ta còn sống, quanh năm trấn giữ biên cương, chúng ta lại ở Thượng Kinh, ta lại không biết dạy hài tử tập võ như thế nào, mới làm chậm trễ nó."
Hướng đại tướng quân ừm một tiếng, trầm mặc một lúc, hắn nói: "Là Tiểu Ngũ không đúng, nếu ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói với ta."
Đường Thư Nghi chính là muốn câu này, nàng nói: "Hầu gia nhà ta nói đợi nó hai ba tuổi liền đích thân dạy dỗ nó, chỉ là không nghĩ tới..."
Vẻ mặt Đường Thư Nghi mang theo bi thương, Hướng đại tướng quân lại mím môi, Đường Thư Nghi nghĩ có lẽ hắn sẽ nói gì đó, nhưng hắn cái gì cũng không nói, nàng chỉ có thể lại nói: "Hầu gia nhà ta mất, hài tử này không có ai dạy võ cho nó, hy vọng đại tướng quân có chỉ dạy nó một hai."
Đường Thư Nghi cúi sâu người hành lễ với hắn, Hướng đại tướng quân cau chặt mày. Quan hệ giữa hắn với Tiêu Hoài không tệ, Tiêu Hoài cũng đã từng giúp hắn không ít chuyện. Nếu trong phủ Vĩnh Ninh Hầu phủ có chuyện gì, hắn nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ, nhưng nhận vị công tử bột này làm đệ tử, hắn cũng không muốn.
Một siêu cấp thẳng nam, chắc chắn muốn nói cái gì thì nói cái đó, hắn mở miệng nói, "Không..."
"Khụ khụ!"
Bên ngoài lại truyền đến tiếng ho của Hướng phu nhân, Hướng đại tướng quân lại nuốt những lời phía sau xuống. Đường Thư Nghi trong lòng muốn cười lớn ra tiếng, không ngờ vị tướng quân lưng hùm vai hổ này lại là người nghe lời tức phụ. Chỉ có thể nói Hướng phu nhân uy vũ.
Đúng vào lúc này, đại phu bôi thuốc cho Tiêu Ngọc Minh xong, sau đó cầm hộp thuốc đi ra ngoài. Hướng phu nhân đang ngồi bên ngoài thấy vậy, lập tức đứng dậy đi vào phòng trong, chỉ sợ trượng phu không biết nói chuyện nhà mình lại nói ra những lời khó nghe.
Nàng ấy đi vào, đi đến mép giường nhìn Tiêu Ngọc Minh, vẻ mặt đau lòng nói: "Đáng thương."