Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 221-222




221

Sau khi nghe Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh kể lại khẩu cung một hồi, Đường Thư Nghi cau mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy Trình Ngọc Tuyền có biết hai người bọn họ là mật thám không?"

"Hai người bọn họ cũng không biết, Trình Ngọc Tuyền có biết thân phận của bọn họ không." Tiêu Ngọc Thần nói: "Sau khi hai người họ đến nhà lão phu thê, mọi chuyện phía sau đều được sắp xếp xong xuôi, nhưng bọn họ cũng không biết, ai là người của bọn họ."

"Vậy bọn họ truyền thông tin như thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Thần: "Nghe nói bọn họ đến trạch tử ở Tây Bắc của phụ thân không lâu, trong y phục đưa lên cho bọn họ phát hiện một mảnh giấy, phía trên viết sau khi lấy được bản đồ phòng ngự, đặt ở góc phía tây viện bọn họ đang ở, dưới một viên gạch lỏng lẻo là được. Họ cũng không biết người truyền tin cho bọn họ là ai."

Đường Thư Nghi nhíu chặt lông mày, thật ra cơ hồ như cũng không thẩm vấn ra cái gì!

Một lúc sau, nàng lại hỏi: "Bọn họ có biết Tô Bính Thương không?"

"Con hỏi rồi, bọn họ không biết Tô Bính Thương là ai." Tiêu Ngọc Thần nói.

Mọi chuyện dường như càng lúc càng trở nên rối như tơ vò, Đường Thư Nghi đứng dậy đi vài bước trong phòng, lại hỏi: "Vậy người chủ chốt bây giờ là Trình Ngọc Tuyền? Hắn ta mua hai người này về rồi tặng cho phụ thân các con."

"Nhưng mà, Trình Ngọc Tuyền đã chết rồi." Tiêu Ngọc Minh nói: "Chết trên cùng chiến trường với phụ thân."

Này......

Đường Thư Nghi đi đến ghế gấm ngồi xuống, vẫy tay gọi Thuý Vân cầm giấy bút lại đây, sau đó viết vài cái tên lên đó, Thu Vân San, Thu Vân Tú, Trình Ngọc Tuyền, Tô Bính Thương, Tiêu Hoài, dùng bút vẽ các đường liên hệ giữa bọn họ, sau đó đưa cho ba huynh muội xem, nói:

"Chính Trình Ngọc Tuyền đã đưa người cho phụ thân các con, hắn ta có biết Thu Vân Tú và Thu Vân San là gian tế hay không đã không còn quan trọng, bởi vì người đã chết rồi, chúng ta không có cách nào điều tra. Như vậy, mấu chốt bây giờ chính là Tô Bính Thương."

Đường Thư Nghi chỉ vào tên của Tô Bính Thương, nói: "Thu Vân Tú và Thu Vân San là do hắn ta kiên quyết đưa từ Tây Bắc về đây, nếu hắn ta biết hai người này là gian tế, vậy mục đích khi đưa người về đây là gì? Cũng không phải chỉ là để làm ta cảm thấy ghê tởm được đúng không?"

Căn phòng yên tĩnh, bốn người bọn họ đều im lặng suy nghĩ, một lúc sau, Tiêu Ngọc Thần nói: "Ta thấy hắn ta biết Thu Vân San và Thu Vân Tú là mật thám, đưa bọn họ về đây là còn hậu thủ."

Đường Thư Nghi gật đầu, lại hỏi: "Hậu thủ gì?"

"Dùng bọn họ để hãm hại chúng ta, hoặc đến thời cơ thích hợp, nói ra thân phận của bọn họ vu khống phụ thân hợp tác với địch nhân." Tiêu Ngọc Minh nói.

Đường Thư Nghi lại gật đầu: "Thu Vân San và Thu Vân Tú không thể giữ lại, chúng ta không biết mục đích của Tô Bính Thương này là gì, có thủ đoạn gì. Chỉ cần người chết rồi, liền chết không có đối chứng."

Ba huynh muội đều nghiêm túc gật đầu, ánh mắt của Đường Thư Nghi lại rơi xuống mảnh giấy, nói: "Bây giờ xem ra, phụ thân các con cũng biết Thu Vân San và Thu Vân Tú là gian tế, vậy hắn có biết hai người này đã trộm được bản đồ phòng ngự rồi không? Hay là bọn họ trộm được tấm bản đồ này, vốn dĩ là do hắn cố ý để bọn họ trộm được? Trận chiến kia có phải bị người âm mưu hay không? Có phải hắn bị người khác sát hại hay không?"

Nghi vấn của nàng cũng là nghi vấn của ba huynh muội, căn phòng nhất thời rơi vào trầm lặng.

"Trước tiên không nói đến những câu hỏi này," Sau một lúc, Đường Thư Nghi nói: "Các con nói bây giờ chuyện quan trọng nhất cần làm là gì?"

Tiêu Ngọc Thần: "Tra Tô Bính Thương."

Tiêu Ngọc Minh: "Giết Thu Vân Tú và Thu Vân San."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Chuyện tra Tô Bính Thương, hai huynh đệ con phối hợp với Triệu quản gia. Giết Thu Vân San và Thu Vân Tú....."

Ánh mắt nàng nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh, "Con đích thân động thủ được không?"

Để Tiêu Ngọc Minh tự tay giết hai người đó, là sự cân nhắc cẩn thận của Đường Thư Nghi. Nếu sau này Tiêu Ngọc Minh muốn đi theo con đường võ đạo, nhất định phải ra chiến trường. Chỉ cần ra chiến trường đều phải đối mặt với giết chóc, nàng nghĩ, người bình thường lần đầu tiên giết người đều có phần nào băn khoăn, nhút nhát cũng được do dự cũng được, khả năng đều không thể nhấc đao giết người gọn gàng sạch sẽ.

Nàng muốn dùng mạng sống của Thu Vân Tú và Thu Vân San làm đá mài dao cho Tiêu Ngọc Minh. Giết người lần một, lần thứ hai nghĩ đến sẽ không do dự hay kh ủng bố nữa. Trên chiến trường, một chút do dự nói không chừng liền mất mạng. Cho dù sau này nàng sẽ chuẩn bị một cao thủ làm thị vệ cho Tiêu Ngọc Minh nhưng người khác mạnh không bằng chính mình mạnh.

Nàng không suy nghĩ đến Thu Vân Tú và Thu Vân San, đã làm gian tế liền phải chuẩn bị sẵn tinh thần sau khi bị bại lộ sẽ bị giết. Hơn nữa hai người họ không chết, cả nhà bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm.

Điều nàng không biết chính là, nhị nhi tử của nàng vừa rồi ở địa lao tàn khốc đến mức nào, hắn căn bản không có chút e ngại về chuyện giết người, cho dù có là lần đầu tiên: "Được, lát nữa con sẽ giết hai người đó."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, bảo một hài tử mười bốn tuổi đi giết người, trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng đây là cổ đại, con đường về sau mà Tiêu Ngọc Minh phải đi chắc chắn sẽ đẫm máu, nàng phải thích nghi với nó.

"Ừm, con đi đi." Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Ngọc Minh lưu loát đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần cũng đứng dậy nói: "Con đi với đệ ấy."

Đường Thư Nghi phất phất tay, bọn họ không phải là hài tử của gia đình bình thường, chắc chắn phải đối mặt với máu tanh mưa máu.

Sau khi hai huynh đệ rời đi, Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh, khẽ hỏi: "Sợ không?"

Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, sau đó nói: "Bọn họ đáng chết."

Đường Thư Nghi mỉm cười, là nàng suy nghĩ nhiều, những tiểu hài tử trong đại gia tộc, coi mạng sống của một số người giống như cỏ rác.

Một tay ôm Tiêu Ngọc Châu, nàng ngước mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, thời gian lâu rồi liệu rằng nàng có triệt để biến thành một người cổ đại?

Im lặng hít một hơi thật sâu, nàng tự nói với mình, theo thời gian suy nghĩ ắt có chút thay đổi, nhưng có những thứ muốn kiên trì nhất định vẫn luôn kiên trì. Nàng sẽ không cho phép chính mình từ đầu đến đuôi biến thành một người cổ đại.

222

Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh ra khỏi Thế An Uyển đi về phía địa lao, trên đường đi Tiêu Ngọc Minh thấp giọng hỏi Tiêu Ngọc Thần: "Đại ca, nếu Tô Bính Thương thật sự biết Thu Vân Tú hai người bọn họ là gian tế, hoặc là chính hắn ta cũng là gian tế, vậy trong triều liệu có người đồng mưu với hắn ta hay không?"

Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, hắn cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Qua một lúc, hắn nói: "Đệ thấy đồng mưu của hắn ta sẽ là ai?"

"Nhị hoàng tử." Tiêu Ngọc Minh nói.

Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Ta cũng nghĩ là hắn ta, hắn ta có thù oán với phụ thân, muốn sát hại phụ thân trên chiến trường cũng rất bình thường. Chỉ là, nếu bảo hắn ta phản quốc, không quá khả năng."

"Cũng không phải không thể." Tiêu Ngọc Minh nói: "Thế lực trong triều của hắn ta không bằng Đại hoàng tử, nói không chừng đã đạt thành thoả thuận với địch quốc."

Tiêu Ngọc Thần cau mày, "Cũng có khả năng này. Tra Tô Bính Thương xong liền biết."

Trong lúc nói chuyện liền đến địa lao, Ngưu Hoành Lượng vẫn còn ở bên trong. Thấy hai huynh đệ trở lại liền tiến lên hành lễ. Tiêu Ngọc Thần xua tay nói: "Không thể lưu hai người bọn họ."

Ngưu Hoành Lượng hiểu rõ gật đầu, sau đó nói: "Tiểu nhân sẽ kết thúc bọn họ."

Thu Vân Tú và Thu Vân San nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, đều là hét lên đừng giết bọn họ, Tiêu Ngọc Minh chê bọn họ ồn ào sai người chặn miệng lại, sau đó nói với Ngưu Hoành Lượng: "Hai người chúng ta đích thân ra tay."

Nói rồi, hắn nhìn Tiêu Ngọc Thần nở nụ cười: "Đại ca, hai người chúng ta mỗi người xử lý một người, thế nào?"

"Được." Tiêu Ngọc Thần trả lời không chút do dự, hắn quyết định đi theo Tiêu Ngọc Minh, liền đã quyết định ra tay giết người. Hắn là trưởng tử của mổ gia, trách nhiệm hắn nên gánh vác, hắn nhất định phải gánh vác.

Chuyện lần này đột nhiên khiến hắn nhận ra, nhân sinh lúc trước của chính mình quá tự mãn, chỉ muốn thấy những gì mình muốn thấy, thật ra Hầu phủ bọn họ, xung quanh hắn luôn đầy rẫy nguy hiểm và máu tanh, chỉ là hắn cố tính không để tâm.

Bây giờ hắn cần phải đối mặt với hiện thực, gánh vác trách nhiệm của chính mình.

Mà Tiêu Ngọc Minh nghe được câu trả lời quả quyết của hắn, nở nụ cười, sau đó từ giá vũ khí ở bên cạnh cầm lấy một thanh kiếm, đưa cho Tiêu Ngọc Thần. Tiêu Ngọc Thần nhận lấy, dùng hai tay rút kiếm ra khỏi vỏ, sau đó đi về phía Thu Vân Tú, ánh mắt lạnh lùng.

Thu Vân Tú sợ hãi lắc đầu, nàng ta không muốn chết. Trốn trong phủ Vĩnh Ninh hầu gần ba năm, nàng ta còn sắp quên đi thân phận của mình, nhiều khi nàng ta suy nghĩ, nếu như cứ sống như thế này cả đời thì tốt rồi.

"Đại công tử." Ngưu Hoành Lượng đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thần, giơ tay chỉ vào tim Thu Vân Tú, nói: "Đâm vào đây, một kiếm mất mạng."

Hắn biết vị Đại công tử này thích đọc sách, cũng không múa kiếm dùng thương, liền bước lên phía chỉ dạy một hai. Tiêu Ngọc Thần nghe lời hắn, ánh mắt nhìn về phía trái tim của Thu Vân Tú, bàn tay cầm chuôi kiếm siết chặt, sau đó giơ tay đâm về phía vị trí đó, dùng hết toàn lực.

Phụt một tiếng, máu tươi b ắn ra, dính lên mặt của hắn. Tiêu Ngọc Thần chỉ cảm thấy buồn nôn ghê tởm, nhưng hắn kìm nén sự khó chịu trong lòng, rút trường kiếm ra ném xuống đất, sau đó lấy một chiếc khăn tay ra, chậm rãi lau máu trên mặt và tay.

Công tử ca tinh mỹ tuấn tú làm ra chuyện đẫm máu như vậy. Trong lòng Ngưu Hoành Lượng không nhịn được lại chậc chậc hai tiếng, đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử, xem ra đúng là thật. Hai vị Vĩnh Ninh hầu đều là những người sát phạt quyết đoán, nhi tử sinh ra cũng không thể là người mềm lòng.

Trong lòng hắn đang suy nghĩ, đã thấy Tiêu Ngọc Minh cầm kiếm đi tới trước mặt Thu Vân San, khua tay một cái, người đang sợ hãi đến run cả người kia liền không còn tiếng động, một kiếm phong hầu.

"Đi thôi." Tiêu Ngọc Minh quay đầu lại vỗ vỗ bả vai Tiêu Ngọc Thần nói.

Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, vứt bỏ chiếc khăn tay dính máu trong tay, đi ra ngoài cùng Tiêu Ngọc Minh. Ra khỏi địa lao, hắn nói, "Ta quay về tắm rửa trước rồi qua chỗ mẫu thân sau."

Nếu không tắm rửa, hắn cảm thấy mình sẽ bị ghê tởm đến chết.

"Được rồi, huynh mau đi đi, ta tự mình đến chỗ của nương." Tiêu Ngọc Minh nói, hắn không có chút khó chịu nào.

Tiêu Ngọc Thần liếc mắt nhìn vết máu trên người hắn, nói: "Đệ cũng trở về thay y phục đi, đừng dọa mẫu thân và Ngọc Châu."

Tiêu Ngọc Minh nhìn xuống y phục trên người, trên áo choàng màu xám đen có vài vết máu, vô cùng rõ ràng, hắn cảm thấy Tiêu Ngọc Thần nói đúng, cũng sải bước về viện thay y phục.

Đường Thư Nghi lần nữa nhìn thấy hai nhi tử, cả hai đều sảng khoái sạch sẽ, không hỏi chuyện trước đó trong địa lao, nàng nói: "Ngày mai hai con đến phủ Quốc Công, nói chuyện hôm nay cho ngoại công các con nghe, để ông ấy nắm rõ nội tình."

Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói: "Chuyện tra Tô Bính Thương giao cho Triệu quản gia, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ báo cáo với hai con."

Hai huynh đệ đều đồng ý, Đường Thư Nghi mỉm cười, nói: "Sắp qua năm mới rồi, trừ được hai mối hại, chúng ta nên vui vẻ."

"Vậy chúng ta nướng thịt trong viện, chúc mừng một chút." Ánh mắt Tiêu Ngọc Minh sáng lên, đề nghị.

"Con cũng thấy nên chúc mừng." Ánh mắt Tiêu Ngọc Châu tha thiết nhìn Đường Thư Nghi.

"Được." Đường Thư Nghi xua tay, "Nướng thịt trong viện."

Nói rồi nàng nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh, "Nhị công tử nhà chúng ta phải cố gắng, nương còn đợi con săn được nai, chờ ăn thịt nai đây."

Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt bất lực, "Nương, người đợi thêm một chút nữa, sau này nhi tử nhất định sẽ cho nương ăn thịt nai."

"Được rồi, ta sẽ chờ." Đường Thư Nghi cười cười, ba huynh muội cũng vui vẻ theo.

Bữa tối thật sự nướng thịt trong vườn Hầu phủ, bởi vì mùa đông trời tối nhanh, trong vườn treo hai hàng lồ ng đèn, buổi tối ăn thịt nướng dưới ánh đèn, càng thêm một tia phong vị đặc biệt. Ăn uống vui vẻ, Đường Thư Nghi còn cạn vài chén rượu với hai nhi tử, đến khi kết thúc đều có chút hơi say.

Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh thấy vậy, đưa nàng về Thế An Uyển rồi mới yên tâm về viện của mình.

Đường Thư Nghi nằm trong thùng tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ sự hầu hạ của Thuý Vân Thuý Trúc, miệng nói: "Đại công tử và Nhị công tử nhà chúng ta sắp lớn rồi!"

Trong địa lao, chuyện Tiêu Ngọc Thần cũng ra tay giết người, nàng cũng đã biết. Chỉ là nàng không ngờ, Tiêu Ngọc Thần lại quyết đoán như vậy, đột nhiên có loại cảm giác nhi tử trong nhà đã trưởng thành.

Thuý Trúc và Thuý Vân đều bật cười, Thuý Vân cũng nói: "Là phu nhân ngài dạy rất tốt."

"Là bọn họ vốn đã không tồi." Giọng điệu của Đường Thư Nghi mang theo chút tự hào của người làm mẫu thân, "Nếu là loại đầu gỗ, cho dù ta có mệt chết cũng không dạy được."

"Công tử tiểu thư nhà chúng ta đều rất thông minh." Thuý Trúc mỉm cười nói.

Đường Thư Nghi cười ha ha, đúng vậy, ba hài tử đều rất tốt. Người làm mẫu thân sẽ đều cảm thấy hài tử nhà mình là tốt nhất.

Ra khỏi phòng tắm, bảo Thuý Trúc Thuý Vân giúp nàng lau tóc, sau đó vẫy vẫy tay để hai người bọn họ đi xuống. Ngồi trước bàn, nhìn bóng hình mờ ảo của chính mình trong gương đồng, giống như nhìn thấy một Đường Thư Nghi khác.

Nàng nói trong lòng, ngươi không cần buồn, Tiêu Hoài không có lỗi với ngươi, hai thiếp thất kia đều là giả, tình yêu của các ngươi không chút rạn nứt.