219
Ngưu Hoành Lượng đi phía trước, dẫn theo một nhóm người đi về phía tây của Hầu phủ, xuyên qua tiểu hoa viên, đi tới một hòn non bộ. Hắn phất tay, vài thị vệ đi qua, di chuyển một tảng đá lớn cao bằng đầu người, sau đó lộ ra một thông đạo, đoàn người đi theo thông đạo xuống bên dưới.
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân xuất thân từ nhà võ, tất nhiên có đi tới nơi như địa lao. Đi xuống thông đạo đến một nơi rộng lớn, dùng que lửa điểm sáng ngọn đèn dầu, không gian lập tức sáng lên.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều biết trong nhà có một địa lao, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đến đây. Nhìn thấy trên một khoảng đất trống rộng lớn đặt vài chiếc lồ ng sắt lớn, mỗi cái đều có thể chứa năm hoặc sáu người.
Đương nhiên, bây giờ không có ai trong lồ ng sắt. Có thể nói, từ khi Tiểu Hoài chết, địa lao chưa từng được mở ra, hôm nay là lần đầu tiên.
"Đại công tử, nhị công tử, phòng thẩm vấn ở phía trước." Ngưu Hoành Lượng nói với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh.
"Dẫn đường." Tiêu Ngọc Thần nói, đối với nơi này, hắn ngược lại cũng không có chút không thích ứng nào, Tiêu Ngọc Minh càng là như vậy.
Đám người tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau đã đến một căn phòng làm bằng đá. Ngưu Hoành Lượng dẫn đầu đi vào, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần cũng đi theo. Chỉ thấy trên bức tường trong phòng treo đầy dụng cụ tra tấn, ở giữa có một giá tra tấn, và một nồi sắt lớn chứa đầy dầu được những cây gỗ chống đỡ.
Ngưu Hoành Lượng sai người dùng xích sắt, trói Thu Vân Tú và Thu Vân San lên giá dụng hình. Hai tỷ muội bọn họ giờ khắc này mặc dù vẫn luôn trầm mặc, nhưng cơ thể run rẩy nói rõ bọn họ đang sợ hãi.
Lúc này, Ngưu Hoành Lượng nói với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh: "Đại công tử, Nhị công tử, lần đầu tiên hai người đến đây, tiểu nhân giới thiệu cho hai ngài một chút, ở đây có hình cụ gì, thế nào?"
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần nhìn những hình cụ treo trên tường, bộ dáng vô cùng hứng thú mà gật đầu. Sau đó Ngưu Hoành Lượng đi tới một bức tường, chỉ vào một cây roi và nói:
"Đây là hình cụ thẩm vấn được thường sử dụng nhất, quất trực tiếp lên người cần lấy cung là được. Chỉ có điều, tiểu nhân bình thường sẽ ngâm nó trong nước muối một lúc rồi mới quất, như vậy càng đau đớn hơn. Sau vài roi, lá gan xương cốt tên nào không cứng lắm liền có thể cạy miệng ra."
Sau đó, hắn chỉ vào một cây roi khác, nói, "Nếu xương cốt cứng, tiểu nhân sẽ dùng cái roi có gai này quất, quất vài roi, chắc chắn da nát thịt tan. Sau đó lại đổ thêm chút nước muối lên người hắn, haha, cảm giác đó nhất định vô cùng sảng khoái."
"Còn cái này," Ngưu Hoành Lượng chỉ vào một cây đao dài một thước, rộng ba ngón tay nói: "Cây đao này tiểu nhân gọi là thiên đao vạn quả, chính là dùng nó để cắt thịt người thành từng miếng một. Không phải ta khoe khoang với hai vị công tử, tay nghề sử dụng đao của tiểu nhân là hạng nhất tuyệt, cho dù là một đao cuối cùng cũng không để phạm nhân tắt thở. Nhất định khiến hắn nếm thử mùi vị của thiên đao vạn quả."
Giọng nói của hắn thô bạo, nói đến chỗ hưng phấn còn cười ha ha vài tiếng, nhưng tiếng cười này giống như giọng nói của ma quỷ truyền vào trong tai Thu Vân Tú và Thu Vân San. Hai người bọn họ đã run như cầy sấy.
Lúc này, giọng nói của Tiêu Ngọc Minh vang lên: "Trước tiên cứ thử dùng roi gai này đi, ta thấy cái này chơi rất vui."
"Được."
Ngưu Hoành Lượng duỗi tay lấy roi gai trên tường xuống, đi tới trước mặt Thu Vân Tú và Thu Vân San, quay đầu hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Nhị công tử, ngài muốn hỏi cái gì?"
Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt khó hiểu, "Hỏi cái gì? Cái gì cũng không hỏi! Bọn họ không phải đã biết rõ ngọn ngành mọi chuyện rồi sao? Trực tiếp đánh!"
Ngưu Hoành Lượng cui đầu nhìn xuống cây roi trong tay, trong lòng nói Nhị công tử là lần đầu tiên thẩm vấn người, nhưng rất có tay nghề. Nghĩ đến đây, hắn giơ tay lên quất mạnh mấy cái lên người Thu Vân Tú. Xoẹt một tiếng, lớp vải bị roi quất rách, lộ ra da thịt trắng nõn.
Ngưu Hoành Lượng chậc một tiếng, sau đó lại đánh thêm một roi, đánh ngay vị trí vừa rồi, chớp mắt máu tươi chảy ra, Thu Vân Tú cũng a một tiếng kêu lên đau đớn.....
Thẩm vấn đôi khi là một hình thức đấu tranh tâm lý. Người bị thẩm vấn sẽ phỏng đoán tâm lý của người thẩm vấn, đoán xem đối phương biết bao nhiêu, chính mình có nên nói hay không hoặc là nói bao nhiêu để khiến mình càng thêm an toàn. Người thẩm vấn lại muốn người bị thẩm vấn suy sụp tâm thần, từ đó hỏi gì đáp nấy.
Tiêu Ngọc Minh tất nhiên không biết cái gì gọi là đấu tranh tâm lý, hắn chỉ có một ý tưởng, đánh, chỉ cần không chết, không chịu nổi đau nữa rồi sẽ khai ra.
Tiếng roi kêu vun vút, Thu Vân Tú và Thu Vân San cả người đầy máu, hai người hét lên đau đớn nhưng lại không có chút ý định muốn nói. Tiêu Ngọc Thần đứng đó nhìn, lông mày nhíu chặt lại.
Tiêu Ngọc Minh chỉ vào một thứ giống như kìm rồi nói: "Bắt đầu từ cái này, thử từng cái một lên người bọn họ, Tiểu gia trước giờ chưa thấy qua cảnh tượng như này, chơi khá vui."
Ngưu Hoành Lượng nghe hắn nói xong thu roi lại, Thu Vân Tú và Thu Vân San chịu đựng cơn đau trong cơ thể, thở hổn hển. Bọn họ tất nhiên cũng nghe được lời nói của Tiêu Ngọc Minh, quay đầu nhìn dụng cụ tra tấn mà hắn đang chỉ, thấy Ngưu Hoành Lượng đã đi tới, đang giải thích công dụng của hình cụ đó cho Tiêu Ngọc Minh nghe.
"Cái kìm này được dùng để rút móng tay. Dùng kìm kẹp móng tay lại, dùng sức kéo mạnh, móng tay bị rút ra khỏi thịt, đến lúc đó máu thuận theo đầu ngón tay chảy ra ngoài, sau đó là tiếng la hét của bọn họ, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái."
Tiêu Ngọc Minh nghe vậy hai mắt sáng lên, hắn cầm kìm lên ước lượng, sau đó đi về phía Thu Vân San và Thu Vân Tú, miệng còn nói: "Không phải ngươi nói quất xong sẽ đổ nước muối à? Đổ chưa?"
"Ai dô, quên mất." Ngưu Hoành Lượng vỗ vỗ đầu của hắn, sau đó vẫy vẫy tay, hai thị vệ mỗi người bưng một chậu nước muối, cái gì cũng không nói, trực tiếp tạt lên cơ thể hai người bọn họ.
220
"A…"
"A…"
Thu Vân San và Thu Vân Tú chỉ cảm thấy miệng vết thương đau đớn châm chích, cơn đau này dày vò thần kinh và linh hồn của bọn họ. Nhưng khi loại cảm giác này còn chưa kịp hoãn lại dù chỉ một chút, bàn tay đột nhiên bị giữ lại, sau đó nghe thấy Ngưu Hoành Lượng nói: "Nhị công tử, ngài chọn ai trước?"
"Nàng ta đi." Tiêu Ngọc Minh tuỳ ý đi đến bên cạnh Thu Vân Tú, không nhìn mặt nàng ta, nhìn chằm chằm tay nàng ta một lát, sau đó sau đó duỗi tay ra, dùng kìm kẹp móng tay nàng ta lại, lại dùng thêm một chút lực.....
"A…"
Thu Vân Tú lại phát ra phát ra một tiếng kêu thảm thiết, Ngưu Hoành Lượng nhìn móng tay dính máu trên chiếc kìm trong tay Tiêu Ngọc Minh, trong lòng nói Nhị công tử này cũng không tầm thường! Chỉ cần dựa vào cỗ tàn nhẫn này, về sau nhất định sẽ không đơn giản.
Đúng lúc này, hắn nghe "Nhị công tử tàn nhẫn" nói: "Có phải ta rút nhanh quá không? Như vậy ít đau, nếu như rút chậm một chút, có lẽ sẽ càng đau hơn, đúng không?"
Ngưu Hoành Lượng hồi thần lại nói: "Đúng vậy, kéo chậm sẽ đau hơn."
Tiêu Ngọc Minh ừm một tiếng, dịch sang một bên, đi tới trước mặt Thu Vân San, nói: "Lần này ta sẽ rút ra từ từ."
Thu Vân San nghe lời hắn nói, sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, hai tay dùng sức rút về phía sau, nhưng lại bị một thị vệ túm lấy, không thể cử động được nửa phần.
"Không... không muốn, không muốn." Thu Vân San dùng giọng điệu run rẩy cầu xin, Ngưu Hoành Lượng nghe vậy, muốn nhân cơ hội hỏi nàng ta về bản đồ phòng ngự, nhưng lúc này Tiêu Ngọc Minh lại nói: "Ngưu sư phụ, hôm nay để những hình cụ này thăm hỏi người bọn họ một lần, ngươi dạy ta cách róc thịt, thế nào?"
"Được." Ngưu Hoành Lượng nói, hắn không biết Nhị công tử đang hù dọa hai người nữ nhân này hay là thật sự cảm thấy chơi vui.
Nhưng Thu Vân San đã sợ tới cơ hồ muốn ngất xỉu, vội vàng nói: "Ta nói, ta nói, ta nói."
Tiêu Ngọc Minh dường như không nghe thấy lời nàng ta nói, duỗi tay kẹp kìm vào móng tay trỏ, sau đó chậm rãi dùng lực.
"A...." Thu Vân San hét lên thảm thiết, sau đó lớn tiếng nói: "Nhị công tử, ta nói, ta nói!"
"Nói cái gì mà nói? Chuyện của hai người các ngươi tiểu gia đều biết, không cần nói." Sức lực trong tay không hề giảm, ánh mắt phẫn nộ trừng nàng ta, Thu Vân San đau đến mức cơ mặt vặn vẹo lại với nhau: "Đừng cản trở tiểu gia chơi đùa, nếu không sẽ dùng những hình cụ ở đây lên người ngươi hai lần."
Thu Vân San: "..."
Khai cũng không được sao?
"Ngọc Minh." Lúc này Tiêu Ngọc Thần lên tiếng, vẻ mặt không nhịn được, "Mẫu thân dạy chúng ta đối người lương thiện, đệ không thể hung tàn như vậy."
Tiêu Ngọc Minh hừ lạnh một tiếng, dùng hết sức rút móng tay ra, sau đó đi tới trước mặt Thu Vân Tú, vẻ mặt không vui nói: "Người kia muốn khai không thể dùng hình nữa, còn người này thì được đúng không?"
Tiêu Ngọc Thần không lên tiếng, kìm của Tiêu Ngọc Minh lập tức kẹp chặt móng tay của Thu Vân Tú, làm bộ muốn dùng vũ lực.
"Ta khai, ta cũng khai." Thu Vân Tú lập tức nói. Nàng ta không ngốc, Thu Vân San muốn khai rồi, nàng ta cắn răng chịu đựng cũng vô dụng.
Nhưng Tiêu Ngọc Minh lại không nguyện ý, hắn trừng mắt nhìn hai người bọn họ, nói: "Thật đáng thất vọng, muốn chơi cũng không chơi vui vẻ được. Hai người các ngươi so với nhau, ai nói ít hơn, tiểu gia liền dùng hình hỏi thăm lên người đó."
"Ta nói, ta nói." Thu Vân San lập tức nói.
........
Mọi chuyện diễn ra sau đó rất suôn sẻ, Thu Vân Tú và Thu Vân San vì không để Tiêu Ngọc Minh tra tấn, vội vàng nói ra những gì họ biết. Nửa canh giờ sau, hai người họ nên nói đều đã nói hết.
Tiêu Ngọc Minh cả người lệ khí nhìn bọn họ, hai người sợ đến mức co rúm người lại. Bây giờ Nhị công tử ở trong mắt bọn họ còn đáng sợ hơn Diêm La địa ngục.
"Ngọc Minh, đi thôi."
Giọng nói của Tiêu Ngọc Thần vang lên, Tiêu Ngọc Minh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn hai người họ, xoay người rời khỏi địa lao với Tiêu Ngọc Thần. Hai người song song đi tới Thế An Uyển, nhưng trong lòng đều rất nặng nề, rất có khả năng, phụ thân bọn họ thật sự bị người sát hại.
Một đường trầm mặc đến Thế An Uyển, gặp được Đường Thư Nghi, hai người lặp lại khẩu cung của Thu Vân San và Thu Vân Tú một lần.
Quốc gia tiếp giáp với biên cương Tây Bắc của Đại Càn Triều là Nhu Lợi Quốc. Nhu Lợi Quốc dân phong bưu hãn, hiếu chiến, biên cảnh hai nước thường xuyên xảy ra xung đột mâu thuẫn. Hơn nữa, mấy năm trước Nhu Lợi Quốc tân hoàng kế vị, vị tân hoàng này dã tâm lớn, một lòng muốn thôn tính Đại Càn. Cho nên, hắn ta vừa lên ngôi, xung đột ở biên cảnh giữa hai nước trở nên thường xuyên hơn.
Từ cổ chí kim, chiến tranh giữa hai nước trước giờ không chỉ dừng lại ở đao thương chém giết như mặt ngoài, mà còn là những tính toán so đo trong bóng tối. Phái mật thám sang bên phía đối phương là thủ đoạn thường được dùng nhất. Thu Vân Tú và Thu Vân San là hài tử của Lã đại tướng quân Nhu Lợi Quốc, từ nhỏ đã được đào tạo.
Hơn hai năm trước, bọn họ được Lữ đại tướng quân gửi đến nhà một nông hộ ở biên cảnh giữa hai nước, nông hộ đó chỉ có một đôi lão phu thê. Bọn họ lấy thân phận là tôn nữ của lão phu thê, sống ở đó hai tháng, sau đó đôi phu thê đó đột nhiên lâm bệnh nặng qua đời, hai người liền bán mình chôn tổ phụ mẫu, gặp phải Trình Ngọc Tuyền mua hai người về.
Trình Ngọc Tuyền là một vị tướng lĩnh dưới trướng Tiêu Hoài, bình thường cũng coi như kiêu dũng. Có lần đến nhà ở Tây Bắc của Tiểu Hoài uống rượu, nhìn thấy một con ngựa trong chuồng ngựa của hắn, vô cùng yêu thích, Tiêu Hoài thấy vậy liền thưởng con ngựa đó cho hắn ta. Trình Ngọc Tuyền nhận ngựa của Tiêu Hoài thì cảm thấy có chút xấu hổ, xung quanh liền có người đùa bỡn, nói không phải hắn ta vừa có được hai mỹ nhân sao, tặng cho Hầu gia coi như đổi ngựa là được rồi.
Trình Ngọc Tuyền nghe xong cảm thấy đây là một ý kiến hay liền đưa đưa Thu Vân San và Thu Vân Tú cho Tiêu Hoài. Tiểu Hoài nhiều lần từ chối, cuối cùng từ chối không được đành phải nhận lấy. Sau khi nhận xong, lại trông giữ hai người họ ở hậu viện.
Khi đó, Thu Vân Tú và Thu Vân San biết rằng mình đã bị lộ. Mục đích lần này của bọn họ là tiếp cận Tiêu Hoài, sau đó cướp bản đồ phòng ngự.
Họ bị giám sát chặt chẽ, nhưng hai người từ nhỏ đã được đào tạo làm sao để làm mật thám, tất nhiên không nản lòng. Thay vào đó mua chuộc được bà tử đưa cơm cho bọn họ, dưới sự giúp đỡ của bà tử đó, hai người cải trang thành bà tử đưa cơm, lẻn vào thư phòng của Tiêu Hoài lấy trộm bản đồ phòng thủ.
Nhưng đang lúc bọn họ chuẩn bị gửi bản đồ phòng ngự ra ngoài, Đại Càn và Nhu Lợi lại đột nhiên đánh nhau, mà Tiêu Hoài chết trận trong chiến dịch đó, sau lại hai người họ bị Tô Bính Thương lấy thân phận thiếp thất của Tiêu Hoài đưa trở lại Thượng Kinh.
Sau khi đến đây, không có ai ra chỉ thị cho họ, bọn họ cũng không biết phải làm gì liền an phận thủ thường mà sống ở phủ Vĩnh Ninh hầu. Bọn họ cũng không ngờ tới, thân phận của mình lại đột nhiên bị bại lộ.