Xuyên Sách: Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chương 82: Đây là kiếm của ta




Chợ đêm Phong Đô, ngọn đèn dầu lờ mờ.

Đoàn người Nguyễn Thành Thù đi theo Tạ Thính Thu chen chúc trên đường phố, không biết đi bao lâu, rốt cuộc đi vào nơi tranh cử hoa khôi.

Đúng như lời Tạ Thính Thu nói, nơi này vô cùng náo nhiệt, người xem cũng rất nhiều.

Tranh cử ở một nơi tại quảng trường vô cùng trống trải, xung quanh không có kiến trúc dư thừa, chỉ dựng ở giữa quảng trường một cái đài cao rộng bắt mắt. Dòng người bốn phía chen chúc xô đẩy, nhìn từ trên bầu trời đêm, giống như một đám kiến lúc nhúc.

Người trên quảng trường đã khá nhiều, nhưng vẫn không ngừng có quần chúng cuồn cuộn hướng về hướng này. Ban tổ chức tựa hồ đã sớm liệu đến tình huống này, nên ở hào nước phía tây quảng trường mở rộng thêm không gian, liếc mắt một cái, trên mặt sông đỗ đầy thuyền hoa xinh đẹp, rất nhiều thuyền hoa chở đầy người, nhưng vẫn không ngừng có khách nhân mới bỏ tiền lên.

"Nhiều người như vậy, có quá nguy hiểm không?"

Chen chúc trong đám người, Tông Nguyên nhỏ giọng nói thầm.

"Có gì nguy hiểm?" Tạ Thính Thu mở quạt xếp, bình tĩnh phe phẩy, "Loại hoạt động này, chính là nhiều người mới náo nhiệt."

"Ồ, huynh ấy là muốn nói, nhiều người dễ dàng phát sinh chuyện dẫm đạp." Giang Tạ thuần thục hoà giải.

"Chuyện dẫm đạp?" Tạ Thính Thu cười như không cười liếc bọn họ, "Loại thịnh hội này lại không phải tổ chức lần đầu tiên, các ngươi suy nghĩ quá nhiều chăng?"

Bốn người nhìn nhau, trầm mặc không nói.

Nếu đặt ngày thường, bọn họ tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại là thời điểm đặc biệt, nhiều người tụ tập như vậy, nếu có ma lẫn vào trong đó, chỉ sợ rất khó phòng bị......

"Xem ra chỉ có thể ở chỗ này quan sát." Giang Tạ lén truyền âm cho ba người.

"Được đó......" Tông Nguyên nhìn về phía Nguyễn Thành Thù, "Nguyễn huynh, muốn nói hoài nghi của chúng ta cho cha huynh?"

Nguyễn Thành Thù nhíu mày: "Không được. Ông ấy làm việc luôn thô bạo, nếu nói việc này với ông ấy, ông ấy rất có thể sẽ trực tiếp bắt những người này lại, mang toàn bộ về."

Tiêu Trường Bình: "Biện pháp này cũng không tồi."

Tông Nguyên: "Nhưng, xác thật có điểm thô bạo......"

Nguyễn Thành Thù âm thầm lắc đầu, phủ quyết đề nghị này.

Khi bốn người truyền âm, Tạ Thính Thu đột nhiên gõ quạt xếp: "Tới rồi."

Đám người đột nhiên phát ra tiếng hoan hô thật lớn, mọi người sôi nổi nhón chân mong chờ, hưng phấn nhìn về phía đài cao giữa quảng trường.

Trên đài cao, một nhóm nữ tử trẻ tuổi dáng người lả lướt chậm rãi tiến lên. Những nữ tử này rất đẹp, váy áo cũng phiêu dật nói không nên lời. Vô số cánh hoa từ trên trời rơi xuống, ngọn đèn dầu chiếu sáng khuôn mặt mỹ lệ của các nàng, trong tiếng hoan hô trào dâng, các nàng bắt đầu múa.

"Thế nào? Có phải mở rộng tầm mắt?"

Tạ Thính Thu một bên nhẹ lay quạt xếp, một bên nói chuyện phiếm cùng bốn người bên cạnh, ngữ khí đắc ý đó, không biết còn tưởng rằng cuộc tranh cử hoa khôi này là hắn tổ chức.

Bốn người căn bản không rảnh phản ứng hắn, đều đang âm thầm quan sát xung quanh.

Tạ Thính Thu thấy bọn họ thất thần, cười lắc đầu: "Thật là......"

Giọng hắn dần thấp xuống: "Phần xuất sắc nhất sắp tới rồi......"

Các mỹ nhân trên đài cao thân hình uyển chuyển, khiến người ta mơ màng không thôi. Chỉ thấy các nàng động tác xoay tròn, tay áo dài ném về phía đám đông như nước chảy, một tia sáng chợt lóe, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.

"A a a ——!"

Tiếng thét chói tai vang lên trong nháy mắt, các mỹ nhân đột nhiên sinh ra vô số cánh tay dài như cành khô, xuyên qua tà áo dài hoa mỹ, nháy mắt đâm xuyên qua trán mấy chục người ——

"Là ma! Mọi người chạy mau!"

Nguyễn Thành Thù là người đầu tiên phản ứng lại, hắn lạnh giọng hô to, lập tức rút kiếm nhằm phía đài cao.

Ba người khác lập tức đuổi kịp, Tạ Thính Thu chọn hạ mi, cũng gập quạt gia nhập chiến trường.

Các mỹ nhân trên đài cao lần lượt lộ ra vẻ ngoài ma quái, các nàng nhảy vào đám người, tay dài quét ngang, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngay cả những cánh hoa màu đỏ tươi đều biến thành lưỡi dao sắc bén đẫm máu, nhanh chóng thu hoạch muôn nghìn sinh mệnh chúng sinh.

Đám người sợ hãi đến đấu đá lung tung, chạy tứ tán khắp nơi, hiện trường nháy mắt lâm vào hỗn loạn.

Đúng lúc này, trong trời đêm đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh tượng Phật thật lớn.

Tượng Phật nhắm mắt tay tạo thành chữ thập, từ bi hoài mẫn, quanh thân hiện lên phật quang.

"Đó là...... Đó là Phật Tổ sao?!"

"Đúng là Phật Tổ! Phật Tổ hiển linh......!"

"Phật Tổ, cầu ngài cứu chúng con......"

Có người phát hiện tượng Phật lớn, rất nhanh, đám người sôi nổi hướng tượng Phật quỳ lạy.

Nguyễn Thành Thù lưu loát vung kiếm, kiếm phong như điện, nháy mắt cắt đứt thân thể tà ma.

"Đó là cái gì? Tượng Phật từ đâu ra?"

Tông Nguyên kinh ngạc nói: "Này cũng quá lớn đi......"

Khi bọn họ nói chuyện, người quỳ lạy cầu nguyện ngày càng nhiều, ánh sáng tượng Phật phát ra cũng ngày càng loá mắt.

Ánh sáng rất mạnh, phía trên tượng Phật đột nhiên xuất hiện một cái hắc động thật lớn, chất lỏng màu đen như dung nham từ hắc động trút xuống. Cùng lúc đó, tiếng quỷ khóc sói gào từ hắc động truyền ra khắp đất trời.

Ánh mắt Nguyễn Thành Thù ngưng lại: "Không ổn!"

Hắn vừa dứt lời, tượng Phật đột nhiên mở to đôi mắt, trong vô số tiếng cầu nguyện, muôn vàn yêu ma từ hắc động trào ra!

Tông Nguyên chấn kinh: "Đó là......"

Giang Tạ ngữ khí ngưng trọng: "Là Ma môn."

Tiêu Trường Bình: "Xong rồi."

Nguyễn Thành Thù không do dự, lập tức móc truyền âm phù ra: "Mọi người mau tới Phong Đô, Ma môn mở rồi!"

*

Lúc mọi người đuổi tới Phong Đô, nơi này đã biến thành luyện ngục nhân gian.

Yêu ma không ngừng từ hắc động chạy ra, các bá tánh sợ hãi chạy trốn khắp nơi, nhìn từ trên không Phong Đô tràn ngập ma khí lạnh lẽo, giống như sương đen bao trùm cả tòa thành trì.

Các tu sĩ của tứ đại môn phái anh dũng giết địch, trong lúc nhất thời, đao quang kiếm ảnh, chém giết không thôi, Phong Đô hoàn toàn lâm vào hỗn loạn.

Trong trời đêm huyết tinh nồng đậm, tiếng kêu khóc hết đợt này đến đợt khác, không dứt bên tai, trong khi tượng Phật thật lớn kia vẫn tản ra ánh sáng bắt mắt.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Bạch Miểu khiếp sợ đứng trên đường phố hỗn loạn, vài lần thiếu chút nữa bị đám đông điên cuồng chạy trốn va ngã, vẫn may Thẩm Nguy Tuyết gắt gao bảo vệ nàng.

Vừa nhận được truyền âm của Nguyễn Thành Thù, nàng và Thẩm Nguy Tuyết, Kinh Phỉ liền không ngừng đuổi tới. Để ngừa phát sinh ngoài ý muốn, bọn họ bảo Tống Thanh Hoài cùng các đệ tử khác của Phù Tiêu Tông ở lại Phó Thành, đồng thời thông báo tứ đại môn phái, lúc này có nhiều người tu đạo đang tới Phong Đô.

"Này, mọi người nhìn thấy tượng Phật kia không?" Truyền âm phù đột nhiên vang lên tiếng Liễu Thiều.

"Tượng Phật từ đâu ra?" Trình Ý bên kia mơ hồ truyền tiếng cầu cứu, Bạch Miểu suy đoán nàng hẳn là đang trị liệu cho người bị thương.

"Tượng Phật đột nhiên xuất hiện, chúng ta cũng không biết đến tột cùng có lai lịch gì." Tiếng Nguyễn Thành Thù rất vội vàng, "Nhưng chúng ta nghi, thứ đó chính là mấu chốt mở ra Ma môn......"

"Mấu chốt mở ra Ma môn?" Bạch Miểu cùng Thẩm Nguy Tuyết liếc nhau, "Vậy các ngươi thử hủy tượng Phật chưa?"

Truyền âm phù vang lên tiếng Tông Nguyên thở hổn hển: "Chúng ta có nghĩ tới, nhưng không qua được......"

Liễu Thiều: "Ta đi thử!"

Nói xong câu này, Liễu Thiều liền cắt đứt truyền âm, Bạch Miểu vừa nghe, lập tức nói với Thẩm Nguy Tuyết: "Chúng ta cũng đi!"

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng, nhẹ giọng đáp: "Được."

Hắn ôm lấy Bạch Miểu, hai người đang định ngự kiếm bay lên, Kinh Phỉ đột nhiên gọi bọn họ lại.

"Các ngươi tốt nhất không nên đi." Hắn đang chữa thương cho một ông lão ngã vào ven đường, xe lăn không biết cất từ khi nào, "Nơi đó ma khí quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến ngươi."

Hắn tuy rằng không đối diện bọn họ, nhưng nửa câu sau hiển nhiên là nói với Thẩm Nguy Tuyết.

Bạch Miểu nghe vậy, lập tức đẩy Thẩm Nguy Tuyết ra: "Chàng không thể đi, ta đi là được."

Thẩm Nguy Tuyết hiển nhiên không đồng ý: "Miểu Miểu......"

"Yên tâm, ta có cây đèn chàng đưa, sẽ không sao." Bạch Miểu sờ lên vỏ kiếm, nghiêm túc trấn an nói, "Hơn nữa ta còn có Truỵ Tinh Quyết chàng dạy ta, đối phó với đám tôm tép đó căn bản không thành vấn đề......"

"Nàng nói đúng, nếu ngươi thật sự không yên tâm, để người khác đi cùng nàng." Kinh Phỉ quay đầu nhìn Thẩm Nguy Tuyết, "Tóm lại ngươi không thể đi."

Thẩm Nguy Tuyết thần sắc u ám: "Trừ ta, còn ai có thể đi cùng nàng?"

Đang nói, thân hình Liễu Thiều ngự kiếm đột nhiên dừng trên không bên canh bọn họ.

"Bạch Miểu, mau cùng ta đi tới tượng Phật!"

Bạch Miểu nhìn Thẩm Nguy Tuyết, nháy mắt bay lên không trung: "Được!"

Nói xong, sợ Thẩm Nguy Tuyết ngăn cản, hướng Liễu Thiều vung tay lên, hai người đảo mắt liền biến mất trong trời đêm.

Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày, đang muốn đuổi theo, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận đau đớn xưa nay chưa từng có.

Cảm giác đau đớn vô cùng mãnh liệt, như xương cốt bị gặm nhấm, sóng lớn cuồn cuộn. Hắn thở dốc, sắc mặt tái nhợt, trong cổ họng nổi lên vị tanh của máu.

"Ta nói, ngươi không thể đi." Kinh Phỉ đứng dậy đi đến phía sau hắn, giơ tay chụp bờ vai hắn, "Ngươi phản phệ đã rất nghiêm trọng, nếu không ức chế, sẽ không thể vãn hồi......"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên nghiêng mắt nhìn hắn một cái.

Kinh Phỉ giọng nói cứng lại, chậm rãi thả tay xuống.

"Ngươi đã không để bụng nữa, đúng không?" Hắn thần sắc phức tạp nói.

"...... Ừm."

Thẩm Nguy Tuyết rũ mi, bước về phía trước.

Thân hình hắn ngay sau đó biến mất ở trước mắt Kinh Phỉ, mà Kinh Phỉ đứng tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Xem ra hắn đoán không sai, ánh mắt vừa rồi của Thẩm Nguy Tuyết......

Phản phệ đã thâm nhập cốt tủy.

*

Bạch Miểu và Liễu Thiều ngự kiếm cực nhanh, chỉ đảo mắt, hai người liền đến phía trước tượng Phật.

Tượng Phật này cực kỳ khổng lồ, có thể so với một ngọn núi cao. Từ xa nhìn còn đỡ, hiện tại tới gần, Bạch Miểu mới cảm nhận được lực áp bách.

Liễu Thiều ngừng ở không trung, nhìn tượng Phật, phỏng đoán: "Là ảo giác của ta sao? Sao ta cảm thấy thứ này hình như trở nên ngày càng chân thật?"

"Không phải ảo giác của huynh, là thật sự thay đổi."

Bạch Miểu rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong phản chiếu ra sương lạnh như lãnh quang.

Nàng nhớ rất rõ, lúc bọn họ vừa đuổi tới Phong Đô, tượng Phật này chỉ giống một ảo ảnh. Nhưng ánh sáng của nó càng mạnh, càng trở nên chân thật, tựa như đang dần dần hiện thực hóa.

Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Bạch Miểu giơ Miên Sương lên: "Chúng ta bây giờ tốt nhất nên hủy nó......"

Liễu Thiều cười: "Không thành vấn đề."

Hai người đồng thời nâng kiếm, mũi kiếm nhắm ngay tượng Phật, đột nhiên vung xuống, trong nháy mắt, sương lạnh nhanh lan tràn, đánh thẳng như xương băng ——

Tượng Phật nâng bàn tay khổng lồ lên, một chưởng phá kiếm chiêu.

Bạch Miểu và Liễu Thiều trợn mắt há mồm.

Liễu Thiều: "Thứ này...... Cư nhiên sẽ cử động?"

Bạch Miểu: "Mau tránh ra!"

Tượng Phật khẽ dời hai mắt, lại một chưởng tiếp, hai người nháy mắt lảo đảo đến người ngã ngựa đổ.

Miên Sương bị đánh bay, Bạch Miểu từ không trung rơi xuống. Nàng lập tức bấm tay niệm thần chú triệu kiếm, bên tai tiếng gió phần phật, không đợi Miên Sương trở lại trong tay nàng, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên tiếp được nàng.

Cuồng phong xung quanh Bạch Miểu đột nhiên yên lặng.

Bọn họ ngừng ở không trung, tượng Phật di động thân hình, di chuyển về phía bọn họ.

Bạch Miểu sốt ruột: "Sư tổ, chàng mau buông ta xuống, kiếm của ta còn đang bay trên trời đó!"

Thẩm Nguy Tuyết buông Bạch Miểu xuống, thanh âm nhẹ mà bình tĩnh.

"Chỉ dựa vào kiếm của nàng, không thể phá huỷ nó."

Bạch Miểu theo bản năng hỏi lại: "Vậy kiếm của ai có thể?"

Thẩm Nguy Tuyết đứng phía sau nàng, một bàn tay đỡ lấy eo nàng, một bàn tay nhẹ siết cổ tay nàng.

Ánh sáng xanh nhạt theo đó sáng lên, một thanh trường kiếm cổ xưa dần dần hiện lên trong tay Bạch Miểu.

Bạch Miểu không khỏi trợn to hai mắt.

Nàng từng thấy thanh kiếm này, của Thẩm Nguy Tuyết trong giấc mơ.

Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi phủ lên tay nàng, cùng nàng cầm kiếm.

Khi nắm lấy chuôi kiếm, kiếm quang chợt lập loè, Bạch Miểu hơi chấn động, một luồng chân khí bạc nháy mắt rót vào thức hải của nàng.

Lạnh thấu xương mà sắc nhọn, mênh mông cuồn cuộn mà thâm sâu...... Là kiếm ý của Thẩm Nguy Tuyết.

+

"Đây là kiếm của ta." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, "Nàng sẽ thích."