Người tu đạo, phần lớn dửng dưng, không hỏi trần thế.
Sinh lão bệnh tử đối với bọn họ mà nói, chỉ là quy luật tự nhiên. So với đại đạo, cuộc đời phàm nhân giống như muối bỏ biển, nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Điểm này, ở trên người Thẩm Nguy Tuyết tựa hồ thể hiện vô cùng rõ ràng.
Hắn quá cường đại, cường đại đến mức cho dù mọi người xung quanh đều rời đi, hắn cũng tồn tại như cũ.
Sư phụ hắn đã từng nói với hắn —— "Con không giống người khác".
Trải qua ly biệt không thể vãn hồi, Thẩm Nguy Tuyết rốt cuộc hiểu hàm nghĩa những lời này.
Hắn có thể dùng kiếm trong tay tiêu diệt tà ác, lại không cách nào giữ lại sinh mệnh của người thân cận.
Từ đau xót, đến bình tĩnh, lại đến chết lặng.
Tê Hàn Phong từ đó không có ai khác, trong sương trắng vắng lặng, chỉ còn lại một người, một chim, còn có một tòa trúc lâu lẻ loi.
Thời gian như thoi đưa, trong năm tháng dài đằng đẵng, Thẩm Nguy Tuyết bắt đầu phong bế bản thân, một lòng cầu đạo.
Hắn cần có một điểm cuối, mà phi thăng chính là điểm cuối này.
Bạch Miểu nhìn hắn ngày qua ngày bế quan cầu đạo, trong lòng khó chịu nói không nên lời.
【 Người một lòng đại đạo hẳn là vô dục vô cầu. 】 hệ thống bình tĩnh lên tiếng, 【 Mà hắn vì tìm điểm cuối, từ lúc bắt đầu đã sai rồi. 】
"Cái gì gọi là vô dục vô cầu? Hắn là người, không phải thần, sao có thể vô dục vô cầu?" Bạch Miểu lạnh lùng phản bác, "Hơn nữa theo đuổi đại đạo không phải "dục" sao? Nếu một người thật sự có thể vô dục vô cầu, vậy vì sao hắn lại cầu?"
Hệ thống bị nàng hỏi cứng họng: 【 Tất nhiên là vì đến cảnh giới cao hơn......】
"Đó không phải dục, không phải cầu sao?" Bạch Miểu nhẹ giọng nói, "Hệ thống không có tình cảm như ngươi cũng có sở cầu, lại dựa vào cái gì cao cao tại thượng mà bình phán hắn."
【...... Dù sao tôi cũng không thể nói nổi cô. 】
Hệ thống đuối lý không lên tiếng, cùng lúc đó, trước mắt Bạch Miểu bỗng chốc tối sầm, ngay sau đó, nàng liền đứng ở trên mặt hồ.
Ánh trăng khuyết treo cao trên bầu trời đêm, mặt hồ bóng loáng trong sáng như gương, Thẩm Nguy Tuyết đứng trên mặt hồ, một thân ảnh đen nhánh phản chiếu dưới chân hắn, u ám mơ hồ, tựa thật tựa ảo.
"Chấp niệm đã thành...... Thẩm Nguy Tuyết, ngươi cũng chỉ vậy thôi."
Âm thanh trong hồ tiêu tán, có bụi gai đen nhánh từ đáy nước dâng lên, chậm rãi leo lên thân thể Thẩm Nguy Tuyết, từng chút nhuộm hắn thành màu đen.
"Không thể!"
Bạch Miểu thấy thế, lập tức chạy về phía trước, nhưng vừa bước một bước đã bước vào ảo cảnh tiếp theo.
Nàng đi tới vách đá nơi Ma Tôn chết.
Cơ thể Thẩm Nguy Tuyết lung lay sắp đổ, hắn cố nén tra tấn và đau đớn khi bị đọa ma, một kiếm xuyên qua lồng ngực Ma Tôn.
Ma Tôn mở to hai mắt, khó có thể tin mà ngã xuống vũng máu, Thẩm Nguy Tuyết chống kiếm, chậm rãi đứng lên.
Không trung bị nhuộm đỏ như máu, dưới vách núi, muôn vàn người ngẩng cổ nhìn lên, hoan hô Kiếm Tôn thắng lợi.
Thẩm Nguy Tuyết thần sắc bình tĩnh, trong mắt vô bi vô hỉ.
Không biết vì sao, Bạch Miểu cảm thấy mình có thể nhìn thấy nội tâm hắn.
Nơi đó một mảnh hoang vu, rách nát mà vắng lặng.
"Trong cơ thể ngươi còn sót lại ma chủng." Trong mưa bụi mông lung, thân ảnh Kinh Phỉ xuất hiện ở Tê Hàn Phong.
"Ta biết." Thẩm Nguy Tuyết giơ tay, một thanh trường kiếm cổ hiện lên trên tay hắn, "Cho nên ta hy vọng ngươi có thể giết ta."
Kinh Phỉ kinh hãi: "Ngươi điên rồi?"
Chúc Ẩn chân nhân ở một bên cũng nóng nảy: "Kiếm Tôn, chuyện này không thể......"
Thẩm Nguy Tuyết nhàn nhạt nói: "Không trừ ma chủng, trước sau là tai hoạ ngầm."
"Nói thì nói vậy, nhưng không cần đi tìm chết chứ?" Kinh Phỉ liên tục lắc đầu, "Huống hồ ngươi vừa diệt Ma Tôn, ta trở tay liền đâm ngươi, vậy ta không phải thành tội nhân thiên cổ sao?"
Chúc Ẩn chân nhân khuyên nhủ: "Kiếm Tôn đừng vội, khẳng định còn có cách giải quyết khác."
Thẩm Nguy Tuyết không nói một từ, tựa hồ không ôm hy vọng.
Thẳng đến giờ khắc này, Bạch Miểu rốt cuộc hiểu, vì sao ngày đầu tiên nàng quen Thẩm Nguy Tuyết, thái độ hắn đối với sinh tử vẫn luôn vô cùng tùy ý.
Ban đầu nàng còn tưởng rằng người tu tiên phần lớn như thế, hiện tại xem ra, thật lâu trước kia, Thẩm Nguy Tuyết đã có khuynh hướng tự hủy.
Ma chủng phóng đại chấp niệm của hắn, phóng đại hắc ám của hắn, đồng thời cũng ở đáy lòng hắn nảy sinh ra rất nhiều cảm xúc tiêu cực âm u.
Hắn kháng cự bản thân như vậy.
"Sẽ có cách......" Kinh Phỉ đau đầu suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Có rồi."
Vạn vật lại lần nữa hóa thành sương mù dày đặc, sương mù tan đi, lúc này, Bạch Miểu lại về ao hồ mênh mông vô bờ.
Ánh trăng trút xuống, Thẩm Nguy Tuyết đứng trên mặt hồ, hai tròng mắt nhắm lại, sương đen nhàn nhạt chậm rãi tách ra từ trong thân thể hắn.
Trên mặt hồ xuất hiện một con thuyền gỗ nhỏ, sương đen tiến vào thuyền, dần dần hóa thành thiếu niên hắc y tóc đen.
Thiếu niên ôm kiếm ngủ, khuôn mặt ngủ yên tĩnh, mặt mày giống Thẩm Nguy Tuyết như đúc.
Bạch Miểu hơi mở to hai mắt: "Kia không phải......"
"Rốt cuộc nhận ra ta rồi?"
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh mát lạnh, Bạch Miểu lập tức quay đầu, đối diện với ánh mắt ôn hòa bất đắc dĩ của thiếu niên.
"Ngươi không phải sản phẩm trong mơ của ta......" Bạch Miểu khiếp sợ nhìn hắn, "Ngươi là một phần tách rời của ngài ấy?"
"Nhưng đúng là ta ở trong mơ của nàng." Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên xoa gương mặt nàng, thanh âm thấp mà bình tĩnh.
"Cho nên ngươi tồn tại là thật......" Bạch Miểu thấp giọng lẩm bẩm.
Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
Giây tiếp theo, hắn cười khẽ: "Nàng nghĩ như vậy?"
"Không phải sao?" Bạch Miểu nghiêm túc nhìn hắn, "Ngươi đã đứng ở chỗ này."
"Nàng nghĩ như vậy, ta rất vui."
Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên chuyên chú nhìn nàng, hơi cúi người, sợi tóc giống ánh trăng mềm nhẹ phất qua mặt nàng.
"Nhưng nàng hẳn là hiểu, chân chính thích nàng chính là ta." Hắn ôn nhu nói, ""Thẩm Nguy Tuyết" ngoài giấc mơ chỉ là bị ta ảnh hưởng mà thôi, dục vọng và chấp niệm của hắn đối với nàng, tất cả đều đến từ ta."
Hồ nước bình tĩnh không gợn sóng, ánh trăng trong trẻo sáng tỏ, chiếu vào trong mắt hắn, tạo thành gợn sóng.
Bạch Miểu nao nao.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy chữ "Thích" từ trong miệng hắn, cho dù đây chỉ là giấc mơ.
Nếu nàng không nhìn thấy những ký ức đó...... Đây hẳn giấc mơ đẹp.
"Vì sao lại nói cho ta chuyện này?" Nàng thần sắc có chút ngẩn ngơ.
"Bởi vì ta muốn được nàng đáp lại."
Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên khẽ vuốt cằm nàng, ánh mắt chuyên chú mà tối tăm.
"Ta muốn nàng."
Tim Bạch Miểu nháy mắt đập nhanh, nói chuyện cũng ngập ngừng: "Nhưng ta đã ở cạnh ngươi......"
"Còn chưa đủ." Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên dán lên gương mặt nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, "Ta muốn nhiều hơn."
Đây là dục vọng của hắn? Đây là suy nghĩ thật của hắn sao?
Bạch Miểu rũ mắt, gương mặt nóng lên: "Chỉ cần là ngươi yêu cầu...... Ta đều sẽ không cự tuyệt."
Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên thấp thấp cười: "Đứa trẻ ngoan."
"Nhưng không phải hiện tại!" Bạch Miểu ngay sau đó sửa miệng, "Có người xâm nhập vào cảnh trong mơ của chúng ta, chứng tỏ đã có người muốn vây chúng ta ở đây, đúng không?"
Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên không chút để ý mà trả lời: "Xem như vậy đi."
Bạch Miểu: "Chúng ta hiện tại phải nghĩ cách rời khỏi đây."
"Vì sao phải rời khỏi?" Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên nhìn thẳng nàng, đầu ngón tay mơn trớn cổ tay nàng, "Ở lại đây không tốt sao?"
Hắn thỉnh cầu rất mê người, mê người đến mức khiến người ta không thể cự tuyệt.
Nhưng Bạch Miểu rất rõ ràng, nàng không thể ở lại nơi này.
Nếu kẻ xâm lấn có thể vào giấc mơ của nàng, tất nhiên cũng có thể vào giấc mơ của người khác.
Thẩm Nguy Tuyết, Tống Thanh Hoài, Kinh Phỉ, thậm chí mọi người ở khách điếm...... Bọn họ đều có thể gặp nguy hiểm.
Nàng phải đánh vỡ giấc mơ này, đi xác nhận trạng thái những người khác.
"Ta nguyện ý ở lại đây cùng ngươi, nhưng trừ điều này ra, còn có chuyện quan trọng hơn chờ ta." Bạch Miểu mím môi, ngữ khí kiên định, "Ta cần rời đi."
Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên yên lặng nhìn nàng: "Cho dù ta không cho phép?"
"Cho dù ngươi không cho phép."
Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ phát ra một tiếng thở dài.
"Một khi đã như vậy...... Đành phải dùng cách khác để nàng ở lại."
Ánh trăng ảm đạm, dưới nước dần dần có bụi gai màu đen mọc lên. Bụi gai nhanh chóng bò lên trên thân thể Bạch Miểu, quấn quanh tứ chi mảnh khảnh của nàng, mềm nhẹ mà chặt chẽ, giống quấn quanh một con bướm yếu ớt.
Bạch Miểu không nhịn được chất vấn hệ thống ở trong lòng: "Không phải nói nơi này là giấc mơ của ta à? Sao mỗi lần quyền chủ đạo đều ở hắn chứ!"
【 Là giấc mơ của cô, nhưng không gian này là địa bàn của hắn......】
Cái quỷ gì, búp bê Nga sao!
Bạch Miểu dùng sức giãy giụa, nhưng bụi gai thật sự quá mềm dẻo cũng quá vững chắc, cho dù nàng nỗ lực thế nào, đều không mảy may lay động được.
"Ngươi buông ta ra, mấy thứ này cuốn thật chặt, ta cảm thấy không thoải mái!" Bạch Miểu nhịn không được lên án.
Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên cười cười: "Nàng sẽ quen thôi."
Vạt áo màu đen của hắn rơi xuống mặt hồ, hoà vào bụi gai, nổi lên mặt nước như gợn sóng.
Bạch Miểu gấp đến độ muốn đánh người. Tay chân nàng đều bị trói, không lấy Miên Sương kiếm ra được, rơi vào đường cùng, nàng đành phải điều động chân khí, trộm thi quyết.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng xé gió bén nhọn, mấy dây đằng từ bốn phía gào thét đánh úp lại, thân hình Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên chưa động, dây đằng đang tiếp cận hắn nháy mắt hóa thành bột phấn.
Hắn khẽ lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía Bạch Miểu, đột nhiên nhíu mày: "Nàng làm gì?"
Chỉ thấy mấy dây đằng đối diện cổ và ngực Bạch Miểu, nàng nhìn thiếu niên hắc y trước mắt, ngữ khí kiên quyết xưa nay chưa từng có.
"Ngươi không cho ta đi, ta liền tự mình nghĩ cách đi."
Nếu đây là giấc mơ của nàng, như vậy chỉ cần chết ở trong mơ, nàng sẽ tỉnh?
Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên lẳng lặng nhìn nàng, thanh âm thấp mà nhẹ.
"Nàng muốn rời khỏi ta như vậy sao?"
Bạch Miểu có thể cảm giác được, lần này hắn thật sự tức giận.
Nhưng cho dù thật sự tức giận, hắn cũng không lộ ra biểu tình âm trầm.
Bạch Miểu thậm chí thấy được loáng thoáng mất mát cùng bi thương ở trong mắt hắn.
Nàng cơ hồ sắp không chống đỡ được.
"Ý của ta không phải vậy." Bạch Miểu hít sâu một hơi, đơn giản nhắm mắt lại, nhẫn tâm nói, "Ta chỉ là......"
Lời còn chưa dứt, bầu trời đêm, hồ nước, bụi gai đột nhiên vỡ ra giống kính, lông mi Bạch Miểu run lên, bỗng chốc mở mắt.
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, ánh sáng tối tăm, chỉ có ngọn nến thiêu đốt ở trên mặt tường, giống bóng dáng mỏng manh nhẹ nhàng lay động.
"...... Không sao chứ?"
Trên đỉnh đầu vang lên âm thanh quen thuộc, Bạch Miểu lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Nguy Tuyết thật rũ mắt nhìn nàng.
Trong bóng đêm, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, tóc mái hơi ướt, tựa hồ ngủ không yên.
Bạch Miểu thấy thế, không kịp hỏi về giấc mơ vừa rồi, vội vàng giơ tay sờ trán hắn: "Lại không thoải mái sao? Muốn uống thuốc không?"
Thẩm Nguy Tuyết lắc đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, môi chuyển qua bên tai nàng, thanh âm cực nhẹ.
"Bên ngoài có người."