Xuyên Sách: Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chương 60: Trạng thái của huynh không đúng lắm




Ánh sáng xung quanh cũng không sáng, ánh nến lập loè, làm màu mắt Thẩm Nguy Tuyết tối đi.

Lông mi hắn buông xuống, vô thanh vô tức, chậm rãi cúi đầu.

Hô hấp Bạch Miểu cứng lại.

Môi uyển chuyển nhẹ nhàng tiếp xúc, mềm mại mà hơi lạnh.

Mặt Bạch Miểu nhanh chóng nóng lên, nàng hơi ngửa đầu, lông mi bất an rung động.

Nàng vốn tưởng rằng, người thanh tâm quả dục như Thẩm Nguy Tuyết, hẳn sẽ không hôn môi.

Nhưng nàng hiển nhiên xem nhẹ năng lực học tập của hắn.

Hắn không biết, nhưng hắn sẽ khiến nàng chủ động dạy hắn.

Thẩm Nguy Tuyết cũng không sốt ruột, chỉ mơn trớn trên cánh môi Bạch Miểu, tinh tế cẩn thận, tựa hồ đang nghiêm túc nhấm nháp hương vị của nàng.

Hô hấp Bạch Miểu rất nhanh nhiễm hơi thở hắn.

Tim nàng đập kịch liệt, hô hấp hỗn loạn, mơ hồ cảm thấy Thẩm Nguy Tuyết hôm nay........ rất khác.

Mạnh mẽ hơn ngày thường, cũng khó đoán hơn.

Động tác của hắn vẫn ôn nhu như cũ, nhưng có thứ tên là "Lý trí" tựa hồ đang chậm rãi tróc ra.

Tựa hồ đang khắc chế, lại tựa hồ mặc kệ.

Có lẽ chính hắn cũng không biết mình đang làm gì.

Đại não Bạch Miểu hôn mê, ý thức mơ hồ, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên khẽ cắn cánh môi nàng.

Không nặng, như là đang nhắc nhở nàng đừng thất thần.

Bạch Miểu khẽ run lên, cảm giác run rẩy truyền đến tận xương cụt.

Nàng theo bản năng hơi há mồm, để đối phương tiến vào.

Đầu lưỡi Thẩm Nguy Tuyết ôn nhu thâm nhập, bắt đầu nghiêm túc dây dưa với nàng.

Tốc độ hắn thăm dò rất chậm, tốc độ học tập lại rất nhanh.

Bạch Miểu nhanh chóng cảm thấy hô hấp khó khăn.

Nàng cả người nóng lên, cảm giác được tay Thẩm Nguy Tuyết đang chậm rãi du tẩu chỗ khác, đại não hôn mê nháy mắt tỉnh táo.

Nàng lập tức đẩy Thẩm Nguy Tuyết ra, hơi thở dốc, lui về phía sau vài bước, giữ khoảng cách với hắn.

Thẩm Nguy Tuyết cũng không tốt mấy, tai hắn đã hồng, đôi mắt dưới hàng mi dài dính dục vọng u ám.

Quả nhiên...... không giống bình thường.

Nhìn qua đẹp hơn ngày thường, cũng nguy hiểm hơn.

"Sư tổ, đã khuya...... Con về sớm một chút!"

Bạch Miểu không dám nhìn hắn, ném lại những lời này liền quay đầu chạy xuống lâu.

Tiếng bước chân của nàng vừa gấp vừa loạn, dừng trên tấm ván gỗ, phát ra tiếng ồn ào rối ren.

Một mình Thẩm Nguy Tuyết đứng tại chỗ, thần sắc hơi giật mình, thân hình ẩn trong bóng tối u ám.

Trong lòng còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ.

Hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu, nâng một bàn tay lên, chậm rãi phủ lên đôi mắt dục vọng sâu nặng.

Hắn vừa rồi...... Tựa hồ quá xúc động.

Như vậy sẽ dọa nàng.

Bên môi hắn tràn ra một tiếng thở dài, hơi thở chậm chạp bình phục.

Có lẽ Thanh Loan nói đúng, hắn đã bị ảnh hưởng.

Hắn cần khắc chế, khắc chế......

Lại khắc chế một chút.

*

Bạch Miểu cũng không quay đầu lại mà chạy khỏi Tàng Thư Lâu.

Nàng bước chân vội vàng, bên ngoài lại là một mảnh đen nhánh, vài lần thiếu chút nữa đụng vào người khác, nàng dưới sự giận dữ, trực tiếp ngự kiếm bay trở về đỉnh núi của Tống Thanh Hoài.

Tống Thanh Hoài đang ở trước động phủ hấp thụ linh khí trời đất, vừa mở mắt, liền nhìn thấy Bạch Miểu hạ xuống giống một tia chớp.

Tống Thanh Hoài nhàn nhạt nói: "Sao bây giờ mới về?"

Bạch Miểu nhanh quét mắt hắn một cái, một bộ không muốn nhiều lời với hắn.

Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào mặt nàng, chiếu sáng lên gương mặt hơi phiếm hồng của nàng.

Tống Thanh Hoài tức khắc nhíu mày: "Bệnh rồi?"

Bạch Miểu: "......"

"Ta không sao, bị gió thổi." Nàng quay mặt đi, ngữ khí không tự nhiên, "Ta muốn đi ngủ, ngài đừng tới tìm ta."

Sắc mặt Tống Thanh Hoài nháy mắt đen đi: "Sao ta lại làm loại chuyện đó."

"Ừm ừm, vậy ngài cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Bạch Miểu gật đầu có lệ, xoay người hướng về động phủ của mình.

Tống Thanh Hoài không vui phất tay áo, cũng về động phủ.

Trong động phủ.

Bạch Miểu vào một hồi, lập tức lục tung, lấy rượu thanh mai còn một nửa lúc trước ra uống.

Hệ thống: 【 Hiện tại là lúc uống rượu sao? 】

Bạch Miểu bắt đầu rót rượu: "Cái này gọi là lấy độc trị độc."

Hệ thống: 【 Tôi thấy cô là muốn trốn tránh hiện thực. 】

Động tác rót rượu của Bạch Miểu dừng một chút.

"Ngươi không cảm thấy ngươi có chút hùng hổ doạ người sao?"

Hệ thống nháy mắt ý thức được, nàng hiện tại hẳn là không có tâm trạng nói vấn đề này với nó.

Nó thức thời câm miệng.

Bạch Miểu buông vò rượu, giơ ly, lại không uống.

Rượu thanh mai tản ra vị chua ngọt mà hơi say, nàng chỉ ngửi ngửi, trong đầu liền hiện ra mặt Thẩm Nguy Tuyết.

Khuôn mặt hắn, hơi thở của hắn, hương vị của hắn.

Thế nào cũng không xua tan được.

Bạch Miểu đi đến bên giường, nằm ngửa mặt, sau đó đắp chăn, che đầu kín mít.

Chăn cũng dần nhuộm mùi hoa nhàn nhạt, thoang thoảng sâu kín, là hoa thường dạ hắn đưa cho nàng.

Hắn dường như đã bất tri bất giác chiếm cứ hết thảy của nàng.

Bạch Miểu nhắm mắt lại, mặc cho tim đập như nổi trống, đinh tai nhức óc trong không gian nhỏ hẹp đen nhánh.

Nàng không rõ.

Vì sao lại hôn nàng? Đó không phải chuyện mà trưởng bối nên làm với vãn bối mà?

Hắn không phải vẫn luôn coi nàng là đứa trẻ mà đối đãi sao, vậy vì sao lại làm loại chuyện này với nàng?

Hơn nữa...... Ngay lúc đó hắn thoạt nhìn rất khác.

Khiến nàng không dám nhìn nhiều.

Bạch Miểu tâm loạn như ma, nàng giơ tay xoa miệng mình, có cảm giác vừa thống khổ vừa ngọt ngào nhanh chóng lên men trong lòng nàng.

【 Cô đang khổ sở sao? 】 hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Bạch Miểu: "...... Không có."

Hệ thống: 【 Vậy vì sao cảm xúc của cô lại phức tạp như thế? 】

Bạch Miểu thấp giọng nói: "Nói ngươi cũng không hiểu."

【 Tôi nói, cô chỉ là không thích nghe. 】

Bạch Miểu chậm rãi ôm đầu gối, cuộn tròn thành một nhúm.

"Ngươi biết là tốt."

【 Nhưng cho dù cô không thích nghe, có mấy lời, tôi cần phải nói với cô. 】Ngữ khí của hệ thống đột nhiên nghiêm túc.

Bạch Miểu không lên tiếng.

【 Tuyệt đối, tuyệt đối không thể thích Thẩm Nguy Tuyết. 】

Bạch Miểu: "Ta không có thích hắn."

【 Vậy lúc cô ở Tàng Thư Lâu, vì sao không đẩy hắn ra? 】

Bạch Miểu trầm mặc hai giây: "Ta quên mất."

【 Đừng hòng gạt tôi. 】 hệ thống đột nhiên thở dài, 【 Cô hẳn là hiểu, bộ tiểu thuyết nữ chủ này, cô có thể làm gì, không thể làm gì. 】

Bạch Miểu: "Ta chỉ là có một chút hảo cảm với hắn."

【 Chỉ là có một chút hảo cảm sao? 】

Bạch Miểu xốc chăn lên, ngơ ngẩn nhìn trần nhà.

Có lẽ không chỉ là một chút hảo cảm, có lẽ là còn nhiều hơn......

Nàng cũng không biết.

【 Cô hẳn là còn nhớ, hắn sẽ phi thăng trong vòng hai năm nữa? 】 hệ thống thử hỏi.

Bạch Miểu nhẹ nhàng gật đầu: "Ta nhớ."

【 Vậy đừng dây dưa với hắn. 】 hệ thống bình tĩnh nói, 【 Như vậy đối với cô, với hắn, đều không tốt. 】

Bạch Miểu rất khó sảng khoái đáp ứng nó giống bình thường.

【 Cô biết lúc trước vì sao tôi chọn cô làm ký chủ không? 】 hệ thống tiếp tục nói.

Bạch Miểu: "Bởi vì ta vừa vặn đã chết?"

【...... Cũng có nguyên nhân này. 】 hệ thống giữ bình tĩnh, 【 Nhưng có nhiều người chết cùng lúc, mà trong đám người đó tôi lại chọn cô, cô biết vì sao không? 】

Bạch Miểu: "Bởi vì chỉ có ta là nữ."

【 Đừng có ba hoa! 】 hệ thống rốt cuộc không nhịn được, 【 Là bởi vì cô đủ lý trí! 】

Bạch Miểu hạ khóe miệng: "Ta như vậy cũng coi như lý trí?"

【 Giữa những người đó, cô chính là người lý trí nhất. 】 hệ thống ngữ khí nghiêm túc, 【 Tôi tin, nếu để cô đảm nhiệm nữ chính, cho dù cô không yêu nam chính, cũng có thể thuận lợi đi xong cốt truyện. 】

Bạch Miểu không nói gì.

Nàng vốn cũng nghĩ như vậy.

【 Cho nên, không thể kéo dài nữa. 】

【 Bắt đầu làm nhiệm vụ lại từ đầu, làm cốt truyện đi theo quỹ đạo đi. 】

Bạch Miểu dần dần bình tĩnh.

Có lẽ nàng cần dùng một số chuyện quan trọng hơn để phân tán lực chú ý.

"Vẫn là những nhiệm vụ lúc trước sao?" Nàng hỏi, "Còn về tuyến thời gian bị sai thì sao?"

【 Tuyến thời gian đã bắt đầu, không thể sửa đổi. 】

Hệ thống dừng một chút.

【 Nhưng vẫn may, chỉ cần kết quả đúng...... Hết thảy liền không sao. 】

*

Ngày hôm sau, Đường Chân Chân phát truyền âm, bảo Bạch Miểu cùng bọn họ đi tìm đệ tử Sơn Quỳnh Cung "Giao lưu học tập".

Kỳ thật chỉ là muốn đi ngắm mỹ nhân, tuy mọi người không nói thẳng khi truyền âm, nhưng trong lòng đều biết rõ.

Bạch Miểu suy nghĩ, nghĩ hôm nay Tống Thanh Hoài không ở, nàng tạm thời cũng không có nhiệm vụ, không bằng đi chỗ khác đi dạo, giải sầu, thuận tiện quên một số ý nghĩ không nên có.

Nhóm người hẹn ở đệ tử uyển, lúc Bạch Miểu ngự kiếm đến, Trình Ý và Liễu Thiều cũng đã tới.

"Sao tới muộn vậy?" Đường Chân Chân kỳ quái nói, "Ngày thường không phải rất sớm sao?"

Bạch Miểu thu hồi Miên Sương: "Đổi chỗ ở, còn chưa quen đường."

Đường Chân Chân: "A?"

Ba người Liễu Thiều nhìn nhau, tựa hồ không hiểu ý nàng, chỉ có Minh Song Dao, ánh mắt giống chó con trông mong nhìn chằm chằm nàng.

"Nghe nói Kiếm Tôn làm điểm tâm cho cô ăn? Hôm nay có làm không?"

Tay Bạch Miểu thu vỏ hơi khựng lại: "Không có."

"Kỳ thật lần trước ta muốn hỏi......" Liễu Thiều vuốt cằm, tìm tòi nghiên cứu nhìn Bạch Miểu, "Giữa muội và Kiếm Tôn, có phải có mâu thuẫn?"

Bạch Miểu: "......"

Cái tên này, lúc không nên nhạy bén thì lại nhạy bén.

Trình Ý cũng lo lắng gật gật đầu: "Đại hội giao lưu hôm qua, Kiếm Tôn cũng đi, nhưng muội lại không ngồi với ngài ấy......"

"Ai?" Đường Chân Chân kinh ngạc nói, "Là như thế sao?"

Nàng đứng trong đám đệ tử dưới quảng trường, cũng không để ý tình huống trên đài.

Bạch Miểu có chút bất đắc dĩ.

Rất hiển nhiên, trừ Nguyễn Thành Thù vừa khéo nghe được, những người khác cũng không biết quan hệ chân chính của nàng và Thẩm Nguy Tuyết.

"Không có mâu thuẫn, chỉ là lúc trước có hiểu lầm." Bạch Miểu kiên nhẫn giải thích, "Hiện tại đã trở lại bình thường."

Nói xong, thuật lại đơn giản việc nhận sai người cho bọn họ một lần —— đương nhiên, lược bỏ hệ thống và nhiệm vụ.

Đường Chân Chân nghe được vẻ mặt khiếp sợ: "Nói như vậy, Kiếm Tôn kỳ thật không phải sư tôn tỷ......"

Bạch Miểu gật đầu.

"Nhưng ngài ấy vẫn truyền thụ Trụy Tinh Quyết cho muội, lại còn bảo muội dọn đến Tê Hàn Phong." Liễu Thiều nhướng mày, "Này khác gì với sư tôn chứ?"

Bạch Miểu thở dài: "Cho nên ta hiện tại còn chưa điều chỉnh tốt tâm thái đâu......"

Chỗ ở mới đâu đâu cũng không bằng Tê Hàn Phong, động phủ, đồ ăn, hoàn cảnh...... Ngay cả người cũng không bằng người ở Tê Hàn Phong.

Nhưng nàng hiện tại đã không thể trở về, đúng là gian nan.

"Có cái gì mà điều chỉnh, thuận theo tự nhiên đi." Liễu Thiều vỗ vỗ bả vai nàng, "Hãy nghĩ khác đi, nếu muội đúng là đồ đệ ngài ấy, nói không chừng ngài ấy sẽ không chiếu cố muội."

Bạch Miểu: "Vì sao?"

"Tống sư tôn kia của muội còn không phải như vậy sao?" Liễu Thiều nhún nhún vai, "Nghe nói Kiếm Tôn trước nay không quản hắn, đâu giống muội, còn được ăn đồ chính tay Kiếm Tôn nấu."

Bạch Miểu: "......"

Nói như vậy, Tống Thanh Hoài xác thật có chút đáng thương.

【 Đúng không? 】 hệ thống lập tức tận dụng mọi thứ, 【 Vậy cô còn không đi trìu mến hắn? 】

Bạch Miểu: "Ngươi câm miệng."

"Tóm lại bối phận đều cao hơn muội, sư tôn sư tổ đều giống nhau." Liễu Thiều bắt đầu dõng dạc, "Chờ về sau ta thành kiếm tiên, ta sẽ khiến cho tu sĩ khắp thiên hạ gọi ta là Đạo Tổ......"

"Vậy huynh nỗ lực nhé." Trình Ý cười, kéo tay Bạch Miểu, "Nào, chúng ta đi trước."

"Còn Đạo Tổ, huynh nằm mơ đi!" Đường Chân Chân làm mặt quỷ với Liễu Thiều, quay đầu liền chạy về phía trước.

Liễu Thiều hoàn toàn không bị đả kích, hắn đi ngay phía sau các nàng, một bên cân nhắc về sau nên đặt cái đạo danh nào hay cho mình.

Chỉ có Minh Song Dao vẫn đứng tại chỗ, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt hưng phấn.

"Chỉ có ta cảm thấy sư tổ lợi hại hơn sư tôn sao...... Này, mấy người từ từ đã!"

Nàng vừa ngẩng đầu, phát hiện mọi người đã đi thật xa, vội vàng đuổi theo.

Sau nửa canh giờ, đoàn người rốt cuộc đến ngọn núi đệ tử Sơn Quỳnh Cung ở tạm.

Trong lúc đại hội giao lưu, bởi vì đệ tử lui tới nơi này đông, để tránh sự cố phát sinh, Phù Tiêu Tông lệnh cấm ngự kiếm hoặc sử dụng pháp khí phi hành ở nơi đây.

Bạch Miểu đã lâu không đi đường xa, chợt đi thời gian dài như vậy, mệt đến thở hồng hộc.

Mấy người nghỉ ngơi một chút, rồi lại đi về phía sơn môn.

Có lẽ là bởi vì nơi này rất nhiều nữ tử ở, đoàn người vừa tiến vào sơn môn, đã ngửi thấy mùi thơm lạ lùng phiêu tán trong không khí.

"Đây là mùi gì?" Đường Chân Chân kích thích chóp mũi, dùng sức ngửi ngửi, "Thật thơm!"

Trình Ý giải thích: "Là huân hương các nàng điều, nghe nói mùi hương này có lợi cho các nàng tăng tu vi."

Đường Chân Chân cảm thán: "Thật thần kỳ......"

Bởi vì là nơi dùng để đãi khách, cho nên nơi này cũng không quạnh quẽ, ngược lại, tầm nhìn trống trải, hoa hồng cây xanh đan xen, một cơn gió thổi qua, cành lá rào rạt hoa rơi, đẹp giống đào nguyên.

Các đệ tử Sơn Quỳnh Cung tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau, có so kiếm, có chế hương, còn có ngồi dưới tàng cây đánh đàn phẩm trà, thoạt nhìn thập phần thích ý.

"Sao không có người Phù Tiêu Tông?" Bạch Miểu nhìn quanh một vòng, kỳ quái nói.

Vừa dứt lời, một nữ tử dung mạo tú mỹ tới đón.

"Xin hỏi, các vị là đệ tử Phù Tiêu Tông sao?"

Bạch Miểu và Đường Chân Chân đồng thời gật đầu.

"Là vậy sao." Nữ tử xin lỗi cười cười, "Hiện tại là thời gian chúng ta nghỉ ngơi, mời các vị về cho."

Bạch Miểu: "......"

Nói giỡn sao? Nàng bay một giờ, vất vả đến đỉnh núi, kết quả hiện tại nói với nàng "Cô bay công cốc rồi, mời về cho"?!

Đường Chân Chân cũng thay đổi nhanh chóng, Trình Ý nhẹ nhàng thở dài, còn Liễu Thiều giơ tay vỗ vỗ bả vai mình.

Minh Song Dao khó hiểu: "Không phải nói giao lưu học tập sao? Sao chúng ta vừa tới liền đuổi đi?"

"Chúng ta cũng không muốn như vậy......" Nàng ta nhăn mày, bất đắc dĩ nói, "Thật sự là ngày hôm qua người tới chơi quá nhiều, nửa đêm cũng có người tới đây luận bàn, mọi người đều mệt đến quá sức, đành phải quyết định tạm hoãn để nghỉ ngơi, chờ ngày mai lại tiếp tục."

Nhóm Bạch Miểu nghe vậy, lập tức bừng tỉnh mà liếc nhau.

Những người này...... Hại bọn họ thảm!

"Chúng ta đến một chuyến này liền tính đến không?" Đường Chân Chân vẻ mặt thất vọng.

"Thật sự xin lỗi......"

"Từ từ, chúng ta không phải đệ tử bình thường!" Minh Song Dao đột nhiên chỉ chỉ Bạch Miểu, "Cô ấy là đồ đệ Kiếm Tôn, ồ, không đúng, là đệ tử!"

Bạch Miểu: "......"

"Đồ đệ Kiếm Tôn?" Nàng ta vừa nghe đến xưng hô này, đôi mắt tức khắc mở to.

Đường Chân Chân thấy thế, cũng vội vàng gật đầu.

Minh Song Dao rèn sắt khi còn nóng, quay đầu hướng Liễu Thiều và Trình Ý, chỉ từng người một: "Còn có huynh ấy, huynh ấy là đồ đệ chưởng môn, nàng là đồ đệ Thúy Vi phong chủ......"

Lúc nữ tử nghe thấy "Đồ đệ chưởng môn", thật ra không có phản ứng gì, nghe thấy bốn chữ "Thúy Vi phong chủ", đôi mắt rõ ràng sáng một chút.

"Hoá ra là đồ đệ Thúy Vi phong chủ nha." Nàng cười nói, "Thúy Vi phong chủ hiện tại ở trong điện cùng cung chủ ôn chuyện đấy."

Thật trùng hợp!

Mọi người tức khắc bốc cháy lên hy vọng: "Chúng ta......"

"Mời các vị theo ta." Nữ tử hành lễ, dẫn theo bọn họ vào trong.

Nàng dẫn đoàn người đi vào chủ điện cạnh thiên điện, mấy nữ tử ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm nhìn thấy nàng ta dẫn theo người lạ tiến vào, mặt tức khắc lộ vẻ tò mò.

"Không phải cung chủ nói hôm nay nghỉ ngơi sao? Thôi Y tỷ tỷ, sao tỷ còn dẫn người vào?"

"Đây cũng không phải là người bình thường." Thôi Y giận các nàng liếc mắt một cái, giới thiệu, "Vị này chính là đệ tử Kiếm Tôn, vị này chính là đệ tử của chưởng môn Phù Tiêu Tông, vị này chính là đệ tử Thúy Vi phong chủ, hai vị này là bạn tốt của bọn họ."

Các đệ tử Sơn Quỳnh Cung vừa nghe thấy hai chữ "Kiếm Tôn", lập tức giống con bướm xông tới.

Bạch Miểu lúc này mới ý thức được, hoá ra fanboy fangirl của Kiếm Tôn không chỉ có ở Phù Tiêu Tông.

Mà là trải rộng toàn bộ Tu chân giới.

"Cô là đệ tử Kiếm Tôn?"

"Kiếm Tôn ngày thường yêu thích cái gì, có thể nói cho chúng ta nghe một chút không?"

"Kiếm Tôn có lén đối tốt với người khác không......"

Nhóm nữ đệ tử sôi nổi lấy trái cây đồ ăn vặt, điểm tâm nước trà ra, vây quanh bọn họ, nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.

Liễu Thiều bị nhiều nữ tử thơm ngào ngạt vây quanh như vậy, một chút cũng không cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại giống bình thường ở tửu lầu, cầm đồ ăn vặt liền thoải mái hào phóng ăn.

"Oa, nơi có nhiều nữ tử thật tốt......" Đường Chân Chân thấp giọng cảm khái, "Đồ ăn vặt cũng tinh xảo hơn chúng ta......"

Minh Song Dao phụ họa nói: "Quần áo cũng đẹp......"

Bạch Miểu: "......"

Nói ngắm mỹ nhân mà, các ngươi đang ngăm chỗ nào?

Mọi người nói chuyện phiếm, Bạch Miểu chú ý tới có một nữ tử vẫn luôn một mình ngồi một góc thiên điện, cho dù bọn họ nói đến vui vẻ, nàng ta cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn một cái.

Bạch Miểu không khỏi nhìn nàng ta nhiều hơn chút.

Thôi Y chú ý tới tầm mắt nàng, hỏi: "Bạch cô nương, làm sao vậy?"

"Ồ, không có gì." Bạch Miểu lắc đầu, "Chúng ta ở chỗ này nói chuyện, có làm ồn đến người khác không?"

Thôi Y cười cười: "Cung chủ và Thúy Vi phong chủ ở chủ điện, không nghe thấy động tĩnh nơi này. Nếu cô là đang lo lắng cho Phó Vân, thì yên tâm."

Bạch Miểu: "Phó Vân?"

"Chính là đệ tử cô vừa rồi nhìn kia." Thôi Y nói, "Tính cách nàng luôn như thế, chúng ta đều đã quen, cô không cần để ý."

Vậy chỉ là không hoà đồng......

Bạch Miểu nghe vậy, thu hồi tầm mắt, không hề hỏi nhiều.

*

Trên Tê Hàn Phong, mây mù lượn lờ.

Trong rừng đào hỗn loạn, một đệ tử Thanh Yếu Cốc đẩy xe lăn đi phía trước, người ngồi trên xe lăn là nam tử áo xanh khuôn mặt trong sáng.

Mỗi khi nam tử áo xanh chỉ về một hướng, đệ tử liền chuyển hướng theo, hai người không nhanh không chậm, rất nhanh, phía trước rộng mở thông suốt, lộ ra một tòa trúc lâu thanh nhã an tĩnh.

Thanh Loan đứng bên dòng suối, vừa thấy người đến, nháy mắt vẫy cánh, gào thét bay qua.

Đệ tử thấy thế, lập tức tiến lên ngăn trước nam tử áo xanh. Nam tử áo xanh "Xoẹt" một tiếng, một tay chụp được cánh tay hắn.

"Chắn cái gì mà chắn, đứng sau đi."

"...... Ồ."

Đệ tử ủy khuất lui ra phía sau, Thanh Loan đảo mắt lao xuống đến trước mặt nam tử áo xanh, lại không khởi xướng bất kì công kích nào, chỉ đậu trên tay vịn xe lăn hắn, kêu ríu rít.

Nam tử áo xanh móc từ trong tay áo ra một viên châu, Thanh Loan thấy, ánh mắt sáng lên, lập tức nuốt xuống.

"Không tồi, còn chưa quên ta." Nam tử sờ sờ lông Thanh Loan.

Thanh Loan kêu một tiếng, phụ họa đến có chút có lệ.

Nam tử áo xanh là y tiên Kinh Phỉ nổi danh, cũng là "Người phụ trách" Thanh Yếu Cốc phái tới lần này.

Kỳ thật hắn vốn không muốn tới, dù sao ngồi xe lăn, đi ra ngoài không tiện.

Nhưng Phù Tiêu Tông có ông bạn già của hắn, nhiều năm không gặp, hắn tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn đến xem tình hình gần đây của đối phương.

Hắn nhớ rõ, khoảng thời gian trước, ông bạn già này còn nhờ hắn luyện một viên Tích Cốc Đan......

Kinh Phỉ nghĩ đến viên Tích Cốc Đan kia, lòng hiếu kỳ nổi dậy.

Hắn bảo đệ tử đi theo đẩy hắn đến trước trúc lâu, tiếp theo tự hắn đẩy xe lăn, chậm rãi vào trúc lâu.

Thẩm Nguy Tuyết đang nằm nghỉ ngơi.

Nhận thấy có người tiến vào, hắn cũng không động đậy thân, chỉ chậm rãi nâng mi, con ngươi không còn trong trẻo như trước, vài chỗ lộ ra chút thâm ám.

Kinh Phỉ thấy thế, không khỏi nhíu mày.

"Bạn à......" Hắn nói, "Trạng thái của huynh rất không hợp."

Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi khởi động nửa người trên, thần sắc dần dần khôi phục bình tĩnh.

Hắn rót một ly trà, đẩy ly sứ trắng về phía đối diện, thấp giọng nói: "Bóng đè mà thôi."

"Chỉ sợ không chỉ là bóng đè?"

Kinh Phỉ không uống ly trà đó, mà bấm tay niệm thần chú, một đạo ánh sáng xanh trắng nháy mắt đánh úp về phía Thẩm Nguy Tuyết, lại bị Thẩm Nguy Tuyết lấy kiếm chặn lại.

"Vì sao không cho ta kiểm tra?" Kinh Phỉ nhìn chằm chằm hắn.

Thẩm Nguy Tuyết ôn hòa cười cười: "Không cần thiết."

"Không cần thiết?" Kinh Phỉ biểu tình cổ quái, "Huynh biết tình huống hiện tại của mình là như thế nào không?"

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu, thần sắc như thường.

"Xem ra huynh căn bản không biết." Kinh Phỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Huynh tốt nhất để ta xem một chút, nếu không sớm hay muộn sẽ bị phản phệ......"

Hắn còn chưa dứt lời, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên giơ tay xoa xoa giữa mày.

Hắn rũ mắt, u ám giữa mày liền lộ ra. Một chút, một chút, giống âm u không tiếng động lan tràn, u vi mà yên lặng.

Kinh Phỉ tức khắc cảnh giác: "Hay là đã bắt đầu phản phệ?"