Xuyên Sách: Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chương 56: Tầm mắt dừng ở trên người nàng




Nếu Thẩm Nguy Tuyết đã nói như vậy, Bạch Miểu cũng không tiện hỏi lại.

Hơn nữa nàng luôn tín nhiệm hắn, tuy rằng chuyện truyền âm phù kia, hắn đích xác giấu một số tin tức, nhưng trừ chuyện này ra, Thẩm Nguy Tuyết đối với nàng vẫn luôn rất thẳng thắn thành khẩn, cho nên nàng cũng không coi trọng việc giấu giếm này.

"Vậy con không quấy rầy ngài nữa, thời gian không còn sớm, con cũng nên về rồi."

Bạch Miểu ôm chậu hoa, cung kính nói: "Vô cùng cảm tạ Tích Cốc Đan của ngài, chờ đại hội giao lưu kết thúc, con sẽ lại đến thăm ngài."

Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, hơi nhíu mày: "Nhanh như vậy muốn đi?"

Hắn thậm chí không cảm giác được thời gian trôi đi.

"Con nên trở về ngủ......" Bạch Miểu ngượng ngùng nói, "Ngày kia chính là đại hội giao lưu, đến lúc đó còn phải dậy sớm, con muốn nhân khoảng thời gian này ngủ nhiều một chút, khôi phục tinh thần."

Lý do này vô cùng chính đáng, khiến người ta không tìm thấy góc độ phản bác.

Mặc dù trong lòng Thẩm Nguy Tuyết muốn giữ nàng, nhưng như thế, không tiện mở miệng.

Hắn rũ mắt, chán nản mà mắt thường có thể thấy được.

Bạch Miểu mím môi, nhịn xuống xúc động sửa miệng.

Sau một lúc lâu, Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng hỏi: "Con cũng muốn tham gia?"

Bạch Miểu: "...... Vâng."

Lúc trước nàng rõ ràng nói qua chuyện này, sao hắn quay đầu đã quên?

Sẽ không phải không nghe chứ?

"Cùng ai?"

Bạch Miểu: "......"

Là thật sự không nghe! Vậy lúc nàng nói chuyện hắn đang làm gì? Nhìn nàng chằm chằm phát ngốc sao?

Bạch Miểu dở khóc dở cười, đành phải lặp lại một lần: "Là sư tôn phụ trách đại hội giao lưu lần này, người tính mang con đi cùng, cho nên bảo con hai ngày này giữ tinh thần."

Đại hội giao lưu cũng muốn dẫn nàng theo sao......

Thẩm Nguy Tuyết mặt mày buông xuống, như suy tư gì.

"Vậy ta cũng đi."

Bạch Miểu nâng mặt lên: "...... Dạ?"

"Chúc Ẩn vốn cũng muốn ta tham dự......" Thẩm Nguy Tuyết ôn hòa cười nói, "Vậy ta sẽ đi."

Bạch Miểu cảm thấy những lời này nghe quái quái.

Trước sau giống như không liên quan, cũng không có gì quan hệ nhân quả.

Chỉ là hắn lâm thời quyết định mà thôi.

Nàng không tiện hỏi nhiều, vì thế gật gật đầu: "Ngài đi, sư tôn khẳng định sẽ vui."

Bên môi Thẩm Nguy Tuyết ngậm ý cười nhợt nhạt, cũng không nói thêm gì.

Bạch Miểu thấy sự tình đã giải quyết, cuối cùng hành lễ rời đi. Thẩm Nguy Tuyết vẫn đưa nàng đến ngoài sơn môn, thẳng đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

"Thanh Loan." Hắn thấp gọi một tiếng.

Thanh Loan từ phía sau đi ra, cúi đầu ôm ngực, một bộ sợ hãi đáng thương.

"Ngươi bộ dáng này là làm sao." Thẩm Nguy Tuyết bật cười.

Thanh Loan khẽ gọi một tiếng: "Pi."

"Sẽ không," Thẩm Nguy Tuyết sờ lông nó, ngữ khí bình thản, "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

Thanh Loan vẫn không thả lỏng, vẫn là bộ dáng thật cẩn thận.

Thẩm Nguy Tuyết cười thu hồi tay: "Thật mà......"

Giọng hắn hạ thấp, trầm mặc vài giây, bỗng nhiên than nhẹ.

"Gọi Tống Thanh Hoài tới đây."

Thanh Loan nâng đầu lên, nhìn hắn một cái, ngay sau đó động cánh, hăng hái phi xuống Tê Hàn Phong.

*

Sau khi Bạch Miểu trở về, phát hiện Tống Thanh Hoài cũng không ở.

Nàng đặt chậu hoa ở mép giường mình, tưới cho hoa ít nước, sau đó ngã lên giường, thả lỏng ngửi mùi hoa.

Mùi hoa rất thanh đạm, khiến nàng nhớ tới hơi thở trên người Thẩm Nguy Tuyết.

Thanh thanh sâu kín, nhè nhẹ từng đợt từng đợt.

Bạch Miểu rất nhanh liền ngủ.

Chờ nàng ngủ một giấc dậy, bên ngoài sắc trời đã sớm đen.

Nàng dụi dụi mắt, cảm giác gần đây tinh thần vẫn luôn căng thẳng được thư giãn cực lớn. Hơn nữa thần kỳ chính là, nàng không đói bụng, tuy biết mình chưa ăn gì, nhưng một chút cảm giác đói khát đều không có, cả người bỗng uyển chuyển nhẹ nhàng, phảng phất thoát ly thế tục.

Đây hẳn là công lao của viên Tích Cốc Đan.

Tâm trạng Bạch Miểu rất tốt, lập tức chạy ra động phủ, tính nói tin tức này cho sư tôn đương nhiệm của nàng.

Nhưng nàng vừa chạy ra, liền phát hiện ngoài động phủ cách đó không xa, một thân hình đen như mực đang đứng dưới bầu trời đêm.

Thon dài thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích.

...... Nhìn rất doạ người.

Bạch Miểu lập tức triệu Miên Sương, quát một tiếng: "Yêu nghiệt phương nào, còn không mau hiện hình!"

Thân hình kia dừng một chút, ngay sau đó, Tống Thanh Hoài từ trong bóng đêm đi tới.

Hắn vẻ mặt âm trầm: "Ngươi nói cái gì?"

Bạch Miểu nhìn thấy người đến là hắn, chợt thu hồi Miên Sương, ngữ khí cũng thả lỏng ra.

"Haiz, hoá ra là sư tôn."

Tống Thanh Hoài: "......"

Hắn lần đầu tiên nghe thấy có người có thể xưng hồ tuỳ ý như thế, không có một xu một cắc kính sợ.

Hắn nghiêm khắc nói: "Không thì sao? Ngươi cho rằng còn có thể là ai?"

Bạch Miểu nhún vai: "Yêu này ma này, đều có khả năng."

Tống Thanh Hoài: "Đây chính là Phù Tiêu Tông."

Bạch Miểu bĩu môi, không cho là đúng.

Phù Tiêu Tông thì làm sao, đến giai đoạn sau của cốt truyện ma đạo còn chui được vào hậu hoa viên, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, không có ta ngươi không ngăn được đâu.

Hệ thống: 【 Hình như tôi chưa nói với cô đoạn cốt truyện này, sao cô biết được? 】

Bạch Miểu: "Trong tiểu thuyết đều viết như vậy."

Hệ thống: 【......】

Tống Thanh Hoài lại bắt đầu nhíu mày.

Hắn vốn định sửa tư tưởng sai lệch của Bạch Miểu cho đúng, nhưng nghĩ lại, mình còn có chuyện quan trọng hơn phải nói với nàng, đành phải xoa xoa huyệt Thái Dương, mạnh mẽ nhịn xuống.

"Ta có lời nói với ngươi."

Bạch Miểu gật gật đầu: "Được rồi, ngài nói đi."

Tống Thanh Hoài: "...... Nói chỗ này?"

Bạch Miểu nhìn bốn phía. Lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài động phủ tối lửa tắt đèn, không có một tia sáng, thỉnh thoảng còn có gió lạnh xuyên qua, xác thật không phải nơi để nói chuyện.

"Vậy ngài vào đi." Bạch Miểu xoay người vào động phủ.

Tống Thanh Hoài cau mày, không có một chút dấu hiệu nào muốn động đậy.

Bạch Miểu đã vào cửa, quay đầu nhìn thấy hắn còn đứng tại chỗ, kinh ngạc nói: "Sao ngài không vào?"

Tống Thanh Hoài lạnh lùng nói: "...... Về lý không hợp."

Bạch Miểu vẻ mặt bối rối.

Có tật xấu, là gọi hắn vào nói chuyện, nào kêu hắn vào ngủ, còn làm quá cái gì?

"Vậy sao lúc trước ngài vào được?" Bạch Miểu khó hiểu.

"Lúc trước là dẫn ngươi vào làm quen hoàn cảnh......"

"Vậy hiện tại ngài cũng nghĩ như vậy không phải được rồi?" Bạch Miểu không kiên nhẫn mà đánh gãy hắn, "Nhanh lên đi, ta còn phải ngủ!"

Tống Thanh Hoài: "......"

Trán hắn lại lần nữa nổi gân xanh, suy xét đến đây chính là đồ đệ hắn chọn, mới mạnh mẽ nhẫn nại.

Tống Thanh Hoài tiến vào động phủ, ánh mắt đầu tiên liền thấy được bạch hoa thuần tuý trong bồn.

"Đó là......" Hắn hơi ngưng mi, có chút kinh ngạc, "Hoa Thường Dạ*?"

"Hình như là tên này." Bạch Miểu gật gật đầu, "Thơm không? Ta ngửi thấy mùi này liền ngủ luôn, hiệu quả đặc biệt tốt."

Ánh mắt Tống Thanh Hoài nhìn nàng càng ngày càng phức tạp.

Hoa Thường Dạ vô cùng thưa thớt, toàn bộ Phù Tiêu Tông cũng không có mấy cây, tất cả đều trồng ở chỗ Kiếm Tôn.

Không nghĩ tới Kiếm Tôn cư nhiên đưa cho nàng trợ miên, còn trực tiếp tặng nàng một chậu.

Tống Thanh Hoài bắt đầu có chút tin lời chưởng môn nói.

Khả năng Kiếm Tôn...... trọng nữ khinh nam.

"Ngài muốn nói gì?" Bạch Miểu đột nhiên mở miệng, đánh gãy suy nghĩ của Tống Thanh Hoài.

Tống Thanh Hoài lúc này mới hoàn hồn: "Ngươi đã tích cốc?"

"Đúng vậy." Bạch Miểu gật gật đầu, ngay sau đó hồ nghi nhìn hắn, "Sao ngài biết?"

Tống Thanh Hoài môi mỏng mím chặt, thần sắc trịnh trọng.

Sau khi Bạch Miểu rời đi không lâu, Kiếm Tôn liền truyền hắn.

Kiếm Tôn nói với hắn, Bạch Miểu đã thành công tích cốc, sau này không cần khống chế nàng ăn cơm nữa, nàng muốn ăn gì, trực tiếp chuẩn bị cho nàng là được.

Tống Thanh Hoài khó có thể hình dung tâm trạng mình khi nghe thấy lời này.

Kiếm Tôn còn nói, thể chất Bạch Miểu yếu, không cần mang theo nàng khổ tu.

Tuần tự như bình thường là được.

Cuối cùng, Kiếm Tôn nói với hắn, Bạch Miểu không thích ăn nấm, lúc nấu cơm cho nàng, nhớ đừng cho nấm.

Tống Thanh Hoài không dám nói, mình căn bản sẽ không nấu cơm.

Hắn nhìn thiếu nữ vẻ mặt nghi hoặc trước mặt, không xác định có nên nói những lời này ra cho nàng không.

Hắn trầm tư, chậm rãi mở miệng: "Ngươi muốn ăn gì?"

Bạch Miểu: "?"

Hơn nửa đêm, hỏi nàng muốn ăn gì?

Là nàng chưa tỉnh ngủ hay hắn chưa tỉnh ngủ?

"Ta đã tích cốc, hiện tại không muốn ăn gì hết." Nàng dứt khoát nói.

Tống Thanh Hoài thế nhưng mơ hồ thở phào một hơi.

Hắn thần sắc lãnh đạm, ngữ khí lại có chút cứng đờ.

"Sau này nếu ngươi muốn ăn gì...... Có thể nói với ta."

Bạch Miểu kỳ quái nhìn hắn: "Không phải ngài không biết nấu cơm sao?"

Tống Thanh Hoài: "...... Ta có thể thử."

"Ồ."

Bạch Miểu làm lơ hệ thống đang khen ồ ạt như lũ trong não, gật gật đầu với hắn.

"Vậy ngài luyện trước đi đã."

Tống Thanh Hoài: "......"

*

Chỉ chớp mắt, tới ngày đại hội giao lưu.

Nắng sớm chiếu rọi, Phù Tiêu Tông mây mù lượn lờ, vô số đệ tử ở trên quảng trường nhón chân mong chờ.

Bạch Miểu cũng không ở dưới, nàng và nhóm Liễu Thiều ở phòng họp nhỏ. Là đồ đệ yêu quý của chưởng môn, phong chủ, bọn họ đến chỗ này chờ sư phụ bọn họ lên sân khấu, sau đó lại từng người đi lên.

Trừ Đường Chân Chân, nàng là trà trộn vào theo ba người khác.

"Sao lại thế này?" Đường Chân Chân vừa thấy Bạch Miểu liền lo lắng hỏi, "Không phải tỷ tới cùng Kiếm Tôn sao? Người xuất hiện với tỷ là ai?"

Liễu Thiều khoanh tay trước ngực, lười biếng nói: "Là đồ đệ khác của Kiếm Tôn, Tống Thanh Hoài, khoảng thời gian trước mới xuất quan."

Đường Chân Chân kinh hãi: "Kiếm Tôn còn có một đồ đệ khác?"

Trình Ý nhỏ giọng bổ sung: "Nghe nói hắn thiên phú cực cao, tu đạo mới hơn 300 năm, hiện giờ đã đạt tới Đại Thừa."

"300 năm, cảnh giới Đại Thừa......" Đường Chân Chân bẻ bẻ ngón tay, ngay sau đó khiếp sợ nhìn về phía Bạch Miểu, "Nói như vậy, hắn xem như sư huynh tỷ?"

Bạch Miểu: "......"

Này, cảm giác không dễ giải thích.

"Có phải sư huynh hay không, còn chưa chắc."

Một âm thanh trong trẻo chợt vang lên, đánh gãy bọn họ nói chuyện.

Bốn người nghe tiếng nhìn lại, phát hiện người tới cư nhiên là Nguyễn Thành Thù đã lâu không thấy.

Hôm nay hắn mặc đạo bào ngắn gọn vừa người, trên người không có bất kì phụ kiện gì, bên hông chỉ đeo một thanh trường kiếm, thoạt nhìn cư nhiên trầm tĩnh hơn trước kia không ít.

Liễu Thiều cười như không cười: "Nghe nói ngươi cũng Trúc Cơ?"

Nguyễn Thành Thù hừ lạnh một tiếng: "Ta nghiêm túc, đương nhiên không giống các ngươi."

Cái tính này vẫn không thay đổi.

Bạch Miểu chọn hạ mi, không nói một từ.

Đường Chân Chân lại không cho hắn sắc mặt tốt: "Lời ngươi nói vừa rồi có ý gì? Không phải sư huynh Bạch Miểu chúng ta, chẳng lẽ là ngươi?"

Nguyễn Thành Thù nhìn về phía nàng: "Đương nhiên không phải ta."

Đường Chân Chân: "Vậy ngươi có ý gì?"

Nguyễn Thành Thù dừng một chút, nhanh liếc Bạch Miểu một cái.

Ánh mắt hắn phức tạp, trên mặt nổi lên màu đỏ nhạt, ngay sau đó xoay người, che giấu ho nhẹ một tiếng.

"...... Không có ý gì."

Đường Chân Chân nghe vậy, càng khó chịu: "Vậy ngươi âm dương quái khí làm gì?"

"Ta muốn nói gì thì nói đó, sao?"

Nguyễn Thành Thù cũng bị nàng châm lửa giận, mắt thấy hai người sắp cãi nhau, một đệ tử đột nhiên chạy đến cửa, đi ra ngoài tiếp đón bọn họ: "Đi nào, lên sân khấu!"

Hắn là đệ tử thân truyền của Kinh Trúc phong chủ, cũng là phù tu đoạt được vị trí thứ nhất trong đại hội chọn kiếm lần trước.

Mọi người vừa nghe, lập tức đi theo hắn ra ngoài.

Chưởng môn cùng các vị phong chủ theo lần lượt ngồi xuống trên đài cao, Tống Thanh Hoài là người phụ trách lần này, một mình ngồi một bên, Bạch Miểu nhắm mắt đi theo hắn, ngồi xuống bàn nhỏ bên cạnh hắn.

Tống Thanh Hoài vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn, liếc nàng một cái, đưa đĩa nho ở trước mặt cho nàng.

Sư tôn nói, Bạch Miểu thích ăn trái cây, dù sao hắn cũng không ăn, vẫn là cho nàng đi.

Bạch Miểu không nghĩ tới Tống Thanh Hoài cư nhiên sẽ chủ động nhường nho cho mình.

Nàng có chút thụ sủng nhược kinh, đang muốn nói lời cảm ơn, bỗng nhiên phát hiện đối diện tựa hồ có tầm mắt dừng trên người nàng.

Rất quen thuộc, khiến nàng không hiểu sao khẩn trương.

Cơ hồ là có cảm ứng, nàng nhanh chóng nâng mắt ——

Nàng bắt gặp ánh mắt của Thẩm Nguy Tuyết từ xa.