Xuyên Sách: Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chương 47: Nhiệm vụ này rất quan trọng




Bạch Miểu cảm thấy cùng dạo phố với Thẩm Nguy Tuyết hẳn sẽ là một trải nghiệm mới lạ.

Nàng còn chưa bao giờ thấy hắn đi dạo phố, thậm chí không tưởng tượng ra lúc hắn dạo phố sẽ làm gì.

Tuy rằng bọn họ đã từng cùng nhau dạo phường quỷ...... Nhưng không tính là trải nghiệm bình thường.

Hắn sẽ ăn lẩu sao? Sẽ gọi nước lẩu cực cay sao? Sẽ bị cay đến mặt đỏ bừng sao?

Bạch Miểu đối với những điều này tràn ngập tò mò.

"Làm sao vậy?" Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng xuất thần, giơ tay vén sợi tóc nàng ra sau tai.

"Không có gì ạ." Bạch Miểu lập tức hoàn hồn, tay nàng ấn trên vai Thẩm Nguy Tuyết, vẻ mặt nóng lòng muốn thử mà nói, "Sư tôn, người muốn thử chút tay nghề của con không?"

Nàng nhìn qua đã khôi phục sức sống, một chút cũng không tức giận, ủy khuất và khổ sở vừa rồi cũng trở thành hư không.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng, nói không nên lời tâm tình hiện tại của mình là gì.

May mắn. Áy náy. Bất an. Thương tiếc.

Có chút...... Phức tạp.

"Muộn rồi." Cuối cùng hắn cái gì cũng không nói, chỉ sờ tóc Bạch Miểu, nhẹ giọng nói, "Đi ngủ đi."

"Hả?" Bạch Miểu rất tiếc nuối, "Thật sự không thử sao ạ? Con còn chưa buồn ngủ mà!"

Nàng hiện tại còn có thể nhớ rõ lực độ và thủ pháp vị tỷ tỷ kia dạy, sau một giấc ngủ khả năng không chuẩn như bây giờ.

Quan trọng nhất chính là, nàng cảm thấy khoảng cách giữa mình và sư tôn kéo gần lại một chút.

Hiện tại nếu đưa ra yêu cầu, hắn hẳn sẽ không cự tuyệt.

Nhưng mà Thẩm Nguy Tuyết lại bất động.

"Đi ngủ đi." Hắn ôn hòa nhìn nàng, "Sau này sẽ có cơ hội."

Bạch Miểu âm thầm thở dài.

Xem ra sư tôn không thích mát xa.

Nhưng, hắn nói cũng đúng.

Nàng vừa mới chuyển đến Tê Hàn Phong, bọn họ về sau còn rất nhiều cơ hội.

Không vội.

Bạch Miểu không kiên trì nữa: "Được ạ...... Vậy con trở về ngủ."

"Ừm." Thẩm Nguy Tuyết giúp nàng sửa áo ngoài, động tác ôn nhu cẩn thận giống mọi lần.

Sau khi sửa xong áo ngoài, Bạch Miểu hướng hắn xua xua tay, nói "Sư tôn ngủ ngon" liền rời khỏi trúc lâu.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng rời đi, sau một lúc lâu, thu hồi tầm mắt.

Trúc lâu yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ánh nến lập loè đang cháy.

Hắn nâng tay, chậm rãi che đôi mắt.

Hắn đêm nay...... vô cùng không lý trí.

Hắn rất ít khi như vậy.

Không lý do mà phẫn nộ, tức giận, không thể nói lý.

Hắn thậm chí thiếu chút nữa dọa nàng.

Thẩm Nguy Tuyết che đôi mắt, ngực chậm rãi phập phồng.

Hồi lâu, hắn buông tay, thần sắc hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Không còn có lần sau.

Hắn ở trong lòng nhắc nhở chính mình.

*

Bạch Miểu đi ra khỏi trúc lâu không bao xa, liền nhìn thấy Thanh Loan đang ở dưới tàng cây đi qua đi lại.

Thanh Loan nghe thấy tiếng bước chân nàng, lập tức dừng bước, mở cánh, nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Cái tên mật báo đáng giận này.

Tâm tư muốn giết chim của Bạch Miểu lại nổi lên.

Nàng rất muốn bắt Thanh Loan đánh tơi bời một trận, nhưng nàng biết, tính cảnh giác của Thanh Loan rất mạnh, tính tấn công cũng rất mạnh, muốn đánh thắng nó, phải sử dụng một chút sách lược.

Vì thế nàng hừ lạnh một tiếng, làm bộ khinh thường, trợn mắt với Thanh Loan, vẻ mặt chán ghét mà tránh đi.

Thanh Loan vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt sáng như tuyết, thẳng đến khi nàng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, mới thả lỏng buông cánh.

Nó đi đến bên dòng suối, đang định cúi đầu uống nước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.

Đột nhiên, mấy dây đằng từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, Thanh Loan phản ứng không kịp, nháy mắt bị dây đằng bọc thành cái bánh chưng.

"Pi! Pi ——!"

Thanh Loan lập tức phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, vừa kêu chưa được vài tiếng, lại một dây đằng bay qua, cuốn chặt mỏ nó.

"Hừ hừ, kêu nữa đi, vừa rồi không phải có thể kêu sao?"

Bạch Miểu cười dữ tợn đi tới, Thanh Loan vừa thấy nàng tới gần, lại bắt đầu ra sức giãy giụa.

"Xem ra ngươi không hiểu đạo lý ngã một lần khôn hơn một chút." Bạch Miểu vỗ mông Thanh Loan, một bộ vai ác, "Lần trước bị ta ám toán như vậy, sao lần này lại trúng chiêu chứ hả?"

Ánh mắt Thanh Loan khuất nhục.

"Phải cho ngươi chút giáo huấn." Bạch Miểu hung tợn nói, "Nói đi, lông đuôi hay là lông đỉnh đầu, tự ngươi chọn!"

Thanh Loan nháy mắt hoảng sợ mở to hai mắt.

Nàng đây là muốn nhổ lông nó!

Nó lập tức ra sức giãy giụa.

Bạch Miểu gật gật đầu: "Đã hiểu, lông đuôi đúng không? Được, xem ta đây."

Nói xong, nàng sờ lông đuôi đầy màu sắc của Thanh Loan, chăm chú nhìn hai giây, đột nhiên rút một cái ——

Thanh Loan: "Ngao!"

Nó phát ra tiếng kêu thảm thiết một chút cũng không giống chim.

"Không tồi, giữ lại." Bạch Miểu giơ chiếc lông vũ xinh đẹp, uy hiếp, "Về sau còn dám cáo trạng, rút không phải một cái, mà là một nắm."

"Nghe hiểu không?"

Thanh Loan vội vàng gật đầu, ánh mắt vô cùng thành khẩn.

Bạch Miểu lúc này mới vừa lòng.

Nàng dẫm lên thân kiếm Miên Sương, đầu tiên là ngự kiếm bay lên không trung, sau đó mới giải trừ thuật pháp.

Dây đằng chậm rãi buông ra, Thanh Loan rốt cuộc được giải phóng. Nó run run lông chim, hùng hổ nhìn phía bầu trời đêm, nhưng Bạch Miểu đã sớm chạy xa.

"Pi ——!"

*

Ngày hôm sau, Bạch Miểu bị truyền âm phù đánh thức.

Giọng Đường Chân Chân từ truyền âm phù vô cùng rõ ràng truyền tới, tiếng này to hơn tiếng kia, có thể so với cái loa khi còn nhỏ nàng mua.

Bạch Miểu dụi mắt, mơ mơ màng màng lấy truyền âm phù đặt cạnh gối đầu giơ lên bên tai.

"...... Alo?"

"Bạch Miểu, đừng ngủ nữa, mau tới Cầu Tri Đường!"

Bạch Miểu còn chưa tỉnh: "Giúp ta ký đi...... Cảm ơn."

"Ký cái gì chứ, có phải tỷ ngủ đến ngốc rồi không?"

Bạch Miểu gãi gãi đầu: "Rốt cuộc chuyện gì?"

"Mau tới mau tới! Có tuyên bố đại sự!" Đường Chân Chân thúc giục nói, "Liễu Thiều và Trình Ý đều ở chỗ này, muội đã giữ chỗ cho tỷ, hiện tại tỷ lập tức tới đi!"

Nói xong, nàng liền cắt đứt truyền âm.

Bạch Miểu: "......"

Nàng chóng mặt nhức đầu từ trên giường ngồi dậy.

Tuy rằng tối hôm qua là đêm đầu tiên nàng ngủ ở động phủ, nhưng nàng ngủ kỳ thật cũng không ngon.

Nàng không có tật xấu lạ giường, nhưng tối hôm qua nàng lại trằn trọc, mãi đến sau nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy sở dĩ mình không ngủ ngon, có thể là vì —— thiếu cái gì đó.

Bồn hoa ở gác mái.

Mùi hương của bồn hoa có lợi cho giấc ngủ, mấy ngày nay nàng đều ngửi mùi hoa đi vào giấc, hiện giờ đột nhiên không có, ngược lại có chút không quen.

Có lẽ nên dọn bồn hoa đó tới đây.

Nhưng trước tiên...... Nàng phải đến Cầu Tri Đường.

Bạch Miểu rời giường rửa mặt, mặc quần áo, đi trúc lâu tìm Thẩm Nguy Tuyết.

Nàng hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ chuyện tối hôm qua phát sinh, cảm giác còn có chút xấu hổ.

Cũng may thần sắc Thẩm Nguy Tuyết như thường, dưới sự ảnh hưởng của hắn, nàng cũng rất nhanh khôi phục bình thường.

"Sư tôn, hình như Cầu Tri Đường đang tuyên bố chuyện gì, con phải qua một chuyến." Nàng nói.

Thanh Loan đang cúi đầu ăn quả, vừa nhìn thấy nàng tiến vào, sợ tới mức lập tức trốn sau giàn hoa.

Không tồi, xem ra ngày hôm qua uy hiếp có hiệu quả.

Thẩm Nguy Tuyết hơi kinh ngạc: "Đi bây giờ?"

Bạch Miểu gật đầu: "Vâng, người khác đều tới rồi ạ."

Thẩm Nguy Tuyết hơi trầm ngâm: "Con chờ một chút."

Nói xong, hắn đứng dậy đi đến sau tủ giá.

Rất nhanh, hắn mang theo một cái hộp đồ ăn đi ra.

"Mang cái này đi." Hắn dịu dàng nói, "Bên trong là cơm sáng của con."

Bạch Miểu có chút do dự tiếp nhận hộp đồ ăn.

Hôm qua nàng vừa cãi nhau với hắn, tuy rằng đã nhanh chóng làm hòa, nhưng hắn cư nhiên có thể không hề khúc mắc mà tiếp tục làm cơm sáng cho nàng như trước......

Là thật sự chỉ coi nàng như đứa trẻ?

Nàng tâm tình phức tạp thu hồi hộp đồ ăn, nói: "...... Cảm ơn sư tôn."

Thẩm Nguy Tuyết quan tâm nhìn nàng: "Giữa trưa về không?"

Bạch Miểu: "Không nói trước được ạ......"

Dù sao mọi người đều ở đó, nếu nói chuyện lâu, khả năng tiện sẽ giải quyết ở thiện đường.

"Được." Thẩm Nguy Tuyết không nói thêm gì.

Hắn chỉ ôn hòa nhìn Bạch Miểu, mặt mày bình tĩnh mà ôn nhu.

"Nếu không về...... Nhớ truyền âm cho ta."

Bạch Miểu chớp mắt.

Hắn đột nhiên biến trở lại trạng thái bao dung vô hạn lúc trước.

Phảng phất nàng làm gì cũng được, làm gì hắn cũng sẽ không tức giận.

Hắn giống như bị bao vây trong một cái kén trong suốt, mà nàng là người có ý đồ chọc phá kén.

"Con đã biết." Bạch Miểu hành lễ, đi ra khỏi trúc lâu.

Thanh Loan từ sau giàn hoa đi ra, ngẩng đầu nhìn phía Thẩm Nguy Tuyết.

Thẩm Nguy Tuyết cười: "Vừa lòng rồi?"

Thanh Loan không dám nhìn hắn, lại lần nữa thấp đầu.

*

Lúc Bạch Miểu đuổi tới Cầu Tri Đường, bên trong đã ngồi đầy người.

Nàng nhìn thấy mấy người Đường Chân Chân ngồi một loạt ở cuối, liền trộm đi vào từ cửa sau.

Đường Chân Chân đã sớm phát hiện ra nàng, vẫn luôn ở hướng nàng vẫy tay.

Bạch Miểu nhẹ nhàng đi đến ngồi bên cạnh nàng, những đệ tử khác xung quanh đều đang nghiêm túc nghe giảng, cư nhiên không ai phát hiện nàng từ cửa sau vào.

Trưởng lão đứng đằng trước giảng bài thật ra đã thấy, nhưng ông biết đây là đệ tử Kiếm Tôn, liền mở một con mắt nhắm một con mắt, tiếp tục nói chuyện vừa rồi.

"Hội giao lưu lần này mục đích chủ yếu là vì chuẩn bị sau này hợp lực chống lại ma đạo, cho nên trừ Phù Tiêu Tông chúng ta, sẽ còn có Sơn Quỳnh Cung và Thanh Yếu Cốc tham dự."

"Sơn Quỳnh Cung và Thanh Yếu Cốc sẽ phái hơn trăm người tới đây giao lưu luận bàn, chúng ta làm chủ nhà, nhất định phải chú ý lời nói việc làm, phải nhớ kỹ, mỗi người các ngươi đều đại diện cho thể diện tông môn, tuyệt đối không thể làm tông môn mất mặt, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ!"

Các đệ tử đáp lại vang dội.

Bạch Miểu có thể rõ ràng cảm giác được những người này phấn khởi hơn ngày thường.

Sau khi tan học, không khí sôi nổi càng rõ ràng. Xung quanh tốp năm tốp ba nam đệ tử vây ở một chỗ, phần lớn biểu tình hưng phấn, một bộ trúng vé số.

Bạch Miểu kỳ quái nói: "Những người này có phải quá kích động không?"

Còn không phải là một hoạt động giao lưu thôi sao, tứ đại môn phái còn chưa tề tựu mà?

Đường Chân Chân bĩu môi: "Bọn họ kích động là bởi vì cái kia."

Bạch Miểu: "Cái gì?"

Liễu Thiều từ phía sau Đường Chân Chân ló đầu ra: "Đương nhiên là bởi vì đệ nhất mỹ nhân Diệp Tiễn Đồng nha."

Diệp Tiễn Đồng......

Bạch Miểu ấn tượng rất sâu với cái tên này.

Nữ chính trong quyển thoại bản lúc trước chính là Diệp Tiễn Đồng. Nhờ cuốn thoại bản ngôn từ độc ác này ban tặng, hiện tại nàng vừa nghe đến cái tên này sẽ rùng mình.

"Nàng cũng tới?"

Trình Ý nhẹ giọng nói: "Dù sao cũng là chủ Sơn Quỳnh Cung, khẳng định sẽ đến lộ mặt."

"Hơn nữa tất cả Sơn Quỳnh Cung đều là nữ đệ tử......" Đường Chân Chân khinh thường nói, "Những người này không hưng phấn mới là lạ."

Hoá ra là như thế.

Giải thích như vậy, Bạch Miểu liền hiểu.

Tuy rằng tỉ lệ nam nữ ở Phù Tiêu Tông cũng không tính là khoa trương, nhưng nhìn chung nam đệ tử vẫn nhiều hơn nữ đệ tử. Vốn nàng còn thắc mắc, nữ nhân Tu chân giới đều chạy đi đâu, hiện tại xem ra, đại bộ phận hẳn là đều ở Sơn Quỳnh Cung.

Tuy nhiên, đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới à......

Bạch Miểu kỳ quái nhìn về phía Liễu Thiều: "Sao huynh không hưng phấn?"

Liễu Thiều hạ mi: "Có cái gì hưng phấn, công pháp của các nàng ta lại không học được."

Bạch Miểu: "......"

Đường Chân Chân hồ nghi nói: "Huynh không muốn nhìn đệ nhất mỹ nhân?"

"Muốn nha." Hai tay Liễu Thiều gối sau đầu, lười biếng nói, "Nhưng đệ nhất mỹ nhân lại không thể coi như cơm ăn, nhìn một cái cũng đủ rồi......"

Trình Ý nhỏ giọng nói: "Huynh chưa từng nghe qua "đẹp mài ra cơm" sao?"

"Cái gì cơm?" Liễu Thiều cười như không cười, "Giống như lẩu sao?"

Bạch Miểu: "......"

Đời này Liễu Thiều hẳn là rất khó tìm được đối tượng.

"Khi đệ nhất mỹ nhân tới, mọi người nhất định phải gọi ta." Bạch Miểu thần sắc bình ổn chờ mong, "Ta không giống Liễu Thiều, ta muốn nhìn mỹ nhân, ta thích mỹ nhân."

Mọi người nghe vậy, tức khắc nhìn nàng bằng ánh mắt cổ quái.

Bạch Miểu khó hiểu: "Sao vậy?"

"Miểu à......" Đường Chân Chân vẻ mặt nghiêm túc nói, "Bên cạnh tỷ đã có một đại mỹ nhân, còn muốn gì hả?"

Bạch Miểu mờ mịt nói: "Mỹ nhân nào? Ai?"

Đường Chân Chân: "Đương nhiên là Kiếm Tôn!"

Bạch Miểu sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Vậy mà là sư tôn của ta!"

"Đúng vậy, muội còn chưa nói ngài ấy không phải sư tôn tỷ." Đường Chân Chân kỳ quái nhìn nàng, "Ý muội là, mỗi ngày tỷ tiếp xúc với Kiếm Tôn, hẳn là đã miễn dịch với mỹ nhân đi......"

Bạch Miểu không lời nào để nói.

Hoá ra là ý này......

Nàng còn tưởng rằng mình lòng Tư Mã Chiêu* đã bị mọi người biết.

* Lòng Tư Mã Chiêu: dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.

"Sư tôn lớn lên đẹp, nhưng Diệp cung chủ người ta dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân được công nhận, khẳng định là không giống nhau đi?" Bạch Miểu hắng giọng nói, "Hơn nữa nhìn mãi một khuôn mặt, cho dù đẹp, cũng sẽ chán......"

"Là như thế sao?" Đường Chân Chân bán tín bán nghi.

"Đúng vậy." Bạch Miểu kiên định gật đầu.

Sao có thể.

Gương mặt sư tôn sẽ có người nhìn chán sao?

Ít nhất nàng sẽ không.

"Dù sao hai ngày nữa bọn họ sẽ tới, đến lúc đó chúng ta có thể nhìn xem vị đệ nhất mỹ nhân này đến tột cùng trông như thế nào." Đường Chân Chân vừa nói vừa sờ bụng, "Haiz, buổi sáng muội chưa kịp ăn cơm đã chạy tới đây, hiện tại bụng đói rồi."

Nhắc tới ăn cơm, Bạch Miểu tức khắc nhớ đến hộp đồ ăn Thẩm Nguy Tuyết cho nàng.

"Ta có đồ ăn!"

Nàng mở túi giới tử ra, từ bên trong lấy ra hộp đồ ăn.

Đường Chân Chân thấy thế, ánh mắt sáng lên, lập tức mở nắp hộp.

Bên trong bày một chén cháo hạt kê, một đĩa khai vị, còn có một đĩa điểm tâm.

Đường Chân Chân sợ ngây người: "Đây là tỷ làm?"

Bạch Miểu: "Không phải......"

Liễu Thiều cầm lấy một miếng điểm tâm cắn một cái: "Oa, ăn ngon."

Trình Ý: "Thật sao, ta cũng nếm thử......"

Ba người ăn điểm tâm khen không dứt miệng, ánh mắt nhìn về phía Bạch Miểu cũng trở nên tò mò.

"Muội mua điểm tâm ở đâu mà ngon như vậy? Còn ngon hơn Diệu Phương Trai."

Bạch Miểu thản nhiên nói: "Là sư tôn làm......"

"Kiếm Tôn?!"

Đến Liễu Thiều cũng chấn kinh.

"Kiếm Tôn sẽ làm thứ này?" Tròng mắt Đường Chân Chân đều trừng ra, "Không đúng...... sáng sớm ngài ấy đã làm điểm tâm cho tỷ?!"

Bạch Miểu yên lặng gật đầu, không nhiều lời.

Nói thêm gì nữa, sẽ có vẻ như là đang khoe khoang.

Tuy rằng trong lòng nàng xác thật đang nở hoa.

Còn có sư phụ ai sẽ tự mình nấu cơm cho đồ đệ ăn chứ?

Toàn bộ Phù Tiêu Tông, Kiếm Tôn hẳn là độc nhất vô nhị đi.

"Muội nói mà, không trách tỷ dọn đến Tê Hàn Phong liền không muốn trở lại......" Đường Chân Chân một bên ăn điểm tâm, một bên tấm tắc hâm mộ, "Kiếm Tôn tự mình nấu cơm cho tỷ ăn, chưởng môn cũng không có đãi ngộ vậy đi?"

Liễu Thiều cười nói: "Chén cháo hạt kê này chưởng môn cũng không uống được."

Bạch Miểu: "......"

Nàng đang định mở miệng nói gì đó, trong đầu đột nhiên vang lên giọng trợ thủ.

【 Ký chủ, cô nên mở nhiệm vụ chủ tuyến tiếp theo. 】

Lại thúc giục.

Bạch Miểu mặt không cảm xúc bưng cháo hạt kê lên.

Kỳ thật tối hôm qua lúc nàng không ngủ yên, thằng nhãi này liền ra thúc giục một lần, lúc ấy nàng bực bội mà điên cuồng lăn lộn trên giường, liền không phản ứng lại nó.

Không nghĩ tới nó còn rất kiên trì.

Vì tinh thần này của nó, Bạch Miểu đã bắt đầu hoài niệm sự chỉ huy của hệ thống ban đầu.

"Không thấy ta vừa làm hoà với sư tôn sao?" Nàng một bên cúi đầu ăn cháo, một bên ở trong lòng tức giận nói, "Không thể từ từ à?"

【 Không thể. 】 Trợ thủ ngữ khí lạnh băng, 【 Nhiệm vụ này quan trọng nhất, là bước ngoặt của cốt truyện chủ tuyến, phải hoàn thành đúng hạn. 】

Bước ngoặt quan trọng?

Lòng hiếu kỳ của Bạch Miểu nổi lên.

"Nhiệm vụ gì?"

【 Cậy mạnh bức hiếp. 】

"Phụt——" Bạch Miểu phun một ngụm cháo ra.

Đường Chân Chân: "......"

"Bạch Miểu......" Nàng lau cháo trắng trên mặt, chết lặng nói, "Tỷ muốn cho ta nếm thử hương vị của cháo sao?"

Liễu Thiều: "Ha ha ha ha ha ha ha!"

Trình Ý cũng không nhịn được, che miệng cười trộm.

Bạch Miểu: "...... Xin lỗi."

Nàng vội vàng dùng tịnh trần quyết giúp Đường Chân Chân rửa sạch mặt, đồng thời ở trong lòng chất vấn trợ thủ.

"Cậy mạnh bức hiếp?" Nàng khó có thể tin, "Nhanh như vậy liền cậy mạnh bức hiếp? Ngươi không cảm thấy có chút hấp tấp sao?"

【 Là tiến độ của cô quá chậm. Dựa theo cốt truyện ban đầu, thời gian này nam chính thích nữ chính, chính là ngại lễ pháp đạo đức mới luôn ẩn nhẫn khắc chế, chỉ có nữ chính chủ động chọc thủng lớp cửa sổ giấy này, tình cảm của bọn họ mới có thể nhảy vọt. 】

Bạch Miểu: "......"

Sao cảm giác nàng giống như bị châm chọc nhỉ?

Nữ chính và nam chính nguyên tác ở thời kỳ này đã tiến vào trạng thái thích nhau, mà nàng nỗ lực lâu như vậy, quan hệ với sư tôn vẫn cứ dậm chân tại chỗ.

Là châm chọc à? Đây tuyệt đối là châm chọc đi?

"Chỉ là quan hệ của ta và sư tôn còn chưa tới bước kia......"

【 Cho nên mới phải cậy mạnh bức hiếp. 】 Trợ thủ bình tĩnh phân tích, 【 Khiến hắn hiểu tâm ý của cô, do đó sinh ra tình yêu nam nữ với cô. 】

【 Chỉ có như vậy, cốt truyện mới có thể thuận lợi tiến hành. 】

Bạch Miểu cạn lời cứng họng.

Thật thất bại. Nguyên chủ người ta là thuận theo tự nhiên cho thấy tâm ý, nàng là mạnh mẽ dùng chiêu khiến sư tôn sinh ra cảm giác với nàng......

【 Nhưng nam chính cũng không nhất định không có cảm giác với cô. 】

Trợ thủ phá lệ an ủi nói: 【 Trong nguyên tác trước đó thái độ nam chính đối với nữ chính cũng rất lãnh đạm. 】

Bạch Miểu rất muốn phản bác.

Sư tôn đối với nàng không lãnh đạm nha.

Không những không lãnh đạm, còn ấm áp giống gió xuân, còn yêu thương hơn cha mẹ......

"Ngươi cảm thấy một trưởng bối ngày thường thân thiết hòa ái giống mẹ, sẽ vì bị ta mạnh mẽ đẩy ngã mà sinh ra tình yêu nam nữ với ta sao?" Bạch Miểu không ôm hy vọng hỏi.

【 Ách......】 Trợ thủ tạm dừng nửa giây, 【 Thử xem. 】

Bạch Miểu: "......"