Một số giám đốc điều hành trong nhà máy dược biết được chuyện này đã cãi nhau túi bụi Một đám cho rẵng số thuốc này không thể bị tiêu hủy.
Lô thuốc này quá đắt, việc tiêu hủy một lượng lớn thuốc có bằng sáng chế như vậy sẽ kinh động đến Cục Quản lý dược. Đến lúc đó, tổn thất sẽ không chỉ là dược liệu, nguyên liệu, thành phẩm gia công... Thậm chí những chỉ phí đơn giản này. có thể làm lung lay nền tảng của doanh nghiệp và uy tín thị trường của thương hiệu.
Tổn thất không có cách nào đánh giá được.
Phe giám đốc điều hành còn lại thì rất đơn giản, chính là thuốc không được thì không thể gắn thương hiệu, xuất xưởng, tiêu thụ... đánh chết cũng không được.
Hai nhóm tranh cãi long trời lở đất.
Lục Vân Phong hai tay ôm đầu, ghé vào trên mặt bàn, thầm nghĩ đây đều là chuyện của mình.
Tại sao lại phiền phức như thế chứ?
Nhà dột còn gặp mưa, chuyện không may thì cứ đồn dập đến cùng một lúc.
'Đây cũng không phải là kịch bản trong truyện gốc. Đây là cái gì? Hệ thống còn có thể xuyên tạc kịch bản bất cứ lúc nào sao?
Bên trong cái đống hỗn loạn này không có Long Ngạo. Thiên phải không?
Từ Tuyết Kiều là thế nào? Vì sao đột nhiên cô ấy lại muốn hại chết mình?
Đúng lúc này, cửa chính bị đấy ra, tất cả mọi người đều lập tức đứng lên: "Chào sếp Từ."
Đám người lần lượt chào hỏi Từ Tuyết Kiều
Lục Vân Phong sững sờ, tại sao cô cũng tới đây vậy?
Từ Tuyết Kiều ngồi xuống phía đối diện của bàn tròn, mỉm cười nhìn Lục Vân Phong: "Anh Vân Phong, tôi biết tất cả mọi chuyện rồi, anh tính xử lý như thế nào?"
đồm.? Đầu óc Lục Vân Phong nhanh chóng chuyển động.
“Lô thuốc này tuyệt đối không thể xuất xưởng, nhất định phải bị tiêu hủy”
Từ Tuyết Kiều thầm giật mình, ánh mắt cô trong nháy mắt thay đối mấy lần, giống như là hoàn toàn không biết Lục Vân Phong, cứ nhìn chấm chấm hẳn.
Nhất định phải tiêu hủy sao? Đây mới là ý nghĩ chân thực trong nội tâm của hắn?
“Q6 rồi. Mình cứ nói là muốn xuất hàng như bình thường, để cô ấy dẫn đầu phản đối mình, chắc chẳn cô ấy sẽ không để lô thuốc này xuất xưởng”
“Nếu cô ấy quá chán ghét mình thì khả năng cao là sau này sẽ không phản ứng lại mình nữa, mình sẽ mượn cơ hội này dừng lại với cô ấy, sau đó rút cố phần về. Đúng thế, cứ làm như' vậy đi”
“Ông đây đúng là một thiên tài” Lục Vân Phong nghĩ đến đây thì bắt đầu nở nụ cười.
Sau đó hẳn đê tiện đi đến trước mặt Từ Tuyết Kiều: "Em gái Tuyết Kiều à, cô xem chuyện là thế này. Chỉ phí của lô thuốc này quá cao, ý định của tôi là cứ nén lại thành tính chất, mặc dù tác dụng của loại thuốc này sẽ giảm đi một chứt nhưng chúng là thuốc Đông y mà, uống vào không chết người đâu”
"Nhưng nếu chúng ta tiêu hủy số thuốc này sẽ kinh động đến Cục Quản lý dược, đến lúc đó chúng ta sẽ phải tổ chức họp báo. Vậy thì nhà máy dược của chúng ta sẽ tàn. Danh tiếng của nhà máy dược số 9 của chúng ta sẽ bị hủy hoại. Giá cố phiếu sẽ sụp đố phái không? Lượng thuốc bán ra sẽ giảm. điên cuồng phải không? Tương lai sẽ không có tiền để kiếm đâu.
“Chúng ta sẽ khiến tất cả người biết chuyện này phải ngậm miệng, lúc này cần phải đứng vững trước áp lực để làm chuyện lớn. Có đúng không nào?"
Lục Vân Phong cười hì hì nhìn Từ Tuyết Kiều, trong lòng lo. lãng nghĩ: “Mäng tôi, mảng tôi, mau mảng tôi đi. Phản đối, phản đối, mau phản đối.”
“Tôi rút cổ phần, cô tới làm cố đông lớn, từ nay về sau hai ta không ai chọc ai, cả đời không qua lại với nhau”
“Cô cứ ngoan ngoãn yêu đương với Long Ngạo Thiên, làm cô vợ nhỏ của anh ta, chúng ta đường ai nấy đi, không ai làm phiền ai nữa”
Từ Tuyết Kiều cũng không phải người ăn chay.
Ở trong lòng tên khốn này đã hạ quyết tâm muốn tiêu hủy lô dược liệu này.
Nhưng chính bản thân hẳn không làm, đế cho cô tới làm là có ý gì?
Từ lúc nào mà tên khốn này lại có lương tâm thầy thuốc vậy? Mà hãn lại tránh mình như tránh ôn dịch, hẳn đang làm gì vậy?
Minh rẻ tiền như vậy sao, sẽ đi làm đồ chơi, thành hậu cung cho cái tên Long Ngạo Thiên khiến người buồn nôn kia sao?
Con ngươi của Từ Tuyết Kiều đảo một vòng, cười nói: "Anh Vân Phong, tôi cũng nghĩ giống như anh. Quả nhiên nhà máy dược không thể không có anh, vào thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào anh cầm lái mới được”
Nụ cười của Lục Vân Phong trong nháy mắt cứng đờ lại
Hắn nhìn Từ Tuyết Kiều như đang nhìn một người mà mình hoàn toàn không quen biết
"Tuyết Kiều à, có phải cô đã nghe lầm rồi không? Tôi đã nói là... muốn gần nhãn mác, xuất xưởng rồi bán thuốc đi..."
"Đúng thế” Từ Tuyết Kiều nói: "Tôi cũng đang nghĩ như vậy. đó”
Lục Vân Phong läc mạnh đầu, cảm giác thế giới của mình con mẹ nó đã hoàn toàn sụp đổ.
“Cái quái gì thế này?”
“Thầy thuốc nhân từ Từ Tuyết Kiều à, tại sao cô có thế làm loại chuyện này được? Loại chuyện sinh con ra không có lỗ đít này"mà cô cũng đồng ý? Đầu óc cô bị úng nước rồi à?”
Lục Vân Phong gượng cười: "Tuyết Kiều, cô phải suy nghĩ cho kỹ, đây là thuốc. Thuốc dùng để làm gì? Là để cứu người đấy. Nếu thuốc không đạt tiêu chuấn sẽ chậm trễ bệnh tình của người bệnh, cô suy nghĩ một chút, hàng nghìn người sẽ vì thuốc của chúng ta mà... He he he, cô hiểu chứ?"
"Tôi hiểu, tôi hoàn toàn hiểu rõ” Từ Tuyết Kiều cũng hạ quyết tâm.
Đây chính là trò chơi so xem ai sẽ là người chớp mắt trước.
Hai người đều vụng trộm hạ quyết tâm ở trong lòng, lô thuốc này tuyệt đối không thể xuất xưởng.
Nhưng hai người bọn họ đều muốn để đối phương nói ra.
Cục diện bây giờ là: Từ Tuyết Kiều đã biết đã biết điểm yếu của Lục Vân Phong, mà Lục Vân Phong thì mơ hồ không có cách nào nhĩn thấu được cô.
Từ Tuyết Kiều đã thäng ngay từ khi vừa bắt đầu
L0li xấu bụng thoải mái mà nói: "Chỉ là một lô thuốc thôi mà, có cái gì mà to tát? Nếu thật sự làm trễ nải bệnh tình thì coi như bọn họ không may đi, ai bảo bọn họ lại sinh bệnh? Anh Vân Phong, anh nói thử xem có đúng không nào?”
"Nhưng chúng ta đã tiêu hết tiền rồi, nếu không kiếm lại được thì công ty sẽ tổn thất một số tiền rất lớn. Anh Vân Phong, tôi ủng hộ anh. Thế này đi, để tôi ký tên, lô thuốc này sẽ được xuất xưởng trong hôm nay, yêu cầu trong vòng ba ngày sẽ được gửi đi toàn bộ”
Hợp đồng được đưa lên, thư ký vừa đưa cây bứt ký tên, Từ Tuyết Kiều đã quơ lấy định ký luôn.
Mắt thấy Từ Tuyết Kiều thật sự muốn ký tên, Lục Vân Phong hoảng hốt, vội đè khu vực ký tên lại rồi nhìn chäm chäm
vào Từ Tuyết Kiều.
Đôi mắt to của Từ Tuyết Kiều sáng lên, nhìn Lục Vân Phong: "Làm sao vậy anh Vân Phong?"
Lục Vân Phong tức giận đến run cả người, hán rất thất vọng về Từ Tuyết Kiều.
“Về sau đừng gọi tôi là anh nữa, cô mới là bố của tôi.”