Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

Chương 39: Coi như cô xui




Trương Thần Nhi đang định nổi giận, nhưng lại cười: "Nghe nói tháng sau hai người sẽ đính hôn à? Chúc mừng, cuối cùng kẻ có tiền cũng trở thành người nhà."

Lãnh Thanh Thu biết cô ấy cố ý nói lời chọc tức cô, chỉ hơi mỉm cười: "Cảm ơn. Nghe nói gia đình cô lại ép cô đi xem mắt? Chắc là lần này chàng trai đó sẽ là một người bình thường nhỉ?"

Tia lửa bay ra giữa mắt hai người phụ nữ văng tung tóe khắp nơi.

Lãnh Thanh Thu bị Lục Vân Phong quấy rối gần ba năm đều không phải bí mật gì của Tuyết Thành.

Hơn nữa chuyện Trương Thần Nhi luôn bị ép đi xem mắt, liên tục gặp gỡ đàn ông xa lạ, rất nhiều người trong giới đều biết.

Cả hai đều có nỗi đau riêng, ai cũng không buông tha cho ai.

Lục Vân Phong âm thầm cười hơ hớ.

“Phụ nữ cạch mặt nhau ở bất kỳ lúc nào cũng là một vở kịch. Quá là xuất sắc”

“Có điều mình cũng phải cẩn thận một chút, hai cô gái cô này còn dữ dẫn hơn cô kia, mình nên tránh dẫn lửa thiêu thân thì hơn.”

“Lại nói tiếp giờ các cô đối nghịch với nhau, nhưng khi Long Ngạo Thiên thu các cô vào hậu cung của anh ta hết ha ha, các cô lại trở thành chị em tốt thôi.”

Lục Vân Phong đứng ở phía sau không ngừng cười gian một mình.

Đột nhiên cảm giác lông tơ dựng ngược, lúc ngẩng đầu lên thì thấy hai cô gái đều phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hắn.

Lục Vân Phong vội vàng xoay người bước đi, lẩm bẩm nói: "Tôi phải về nhà, mẹ bảo tôi về nhà ăn cơm."

Trong xe, Lãnh Thanh Thu ngồi trên ghế, đối mặt với Lục Vân Phong.

Lục Vân Phong trông giống như một học sinh tiểu học.

“Đáng chết, cái loại xe thương vụ vớ vẩn gì thế này? Tại sao các ghế lại đối diện nhau? Vậy mắt tôi phải nhìn vào đâu cho được?”

“Cặp giò của Lãnh Thanh Thu đẹp quá, đeo tất đen lên đúng là khiến người ta chết mê chết mệt. Cặp giò này mình có thể chơi cả năm, không, ba năm, không. cả đời.”

“Tiếc là cái váy hơi vướng víu, nếu vén lên một chút, hai chân tách ra một chút...”

Lãnh Thanh Thu xụ mặt nhìn chằm chằm Lục Vân Phong, nghe những ảo tưởng bậy bạ trong đầu hắn với mình, đột nhiên hai chân dang rộng, Lục Vân Phong suýt nữa phun nước miếng.

"Đẹp không?" Lãnh Thanh Thu mặt không đổi sắc, lạnh lùng hỏi.

"Cũng... cũng tạm..."

Lãnh Thanh Thu lần nữa ngồi lại đàng hoàng: "Nói đi, sao anh biết Tiêu Thế Hằng có vấn đề? Con đường tình báo là gì? Có phải anh bố trí nội gián vào công ty của tôi không?"

Lục Vân Phong mở to mắt, bắt đầu giả vờ kinh ngạc: "Ông †a thật sự có vấn đề hở? Cô xem, tôi đã nói hôm nay không phải thời điểm thích hợp để ký hợp đồng mà đúng không? May

mà tôi hành động kịp thời nói cho cô biết..."

"Lục Vân Phong, bộ anh không dám nói câu nào thật lòng cho tôi nghe được à?"

"Tôi đang nói sự thật đây này." Lục Vân Phong vẫn còn mạnh miệng, dù hắn có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không biết được tiếng lòng của mình không

giấu được chữ nào, đều bị cô nữ chính này nghe thấy hết.

Lãnh Thanh Thu hỏi: "Tại sao đột nhiên không muốn kết hôn với tôi?"

Lục Vân Phong ấp úng: "Tôi đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn thích Từ Tuyết Kiều..."

"Từ Tuyết Kiều không phải là bạn gái của anh, anh bớt giở trò này lại."

Lục Vân Phong thở dài: "Sự thật là tôi không thích cô." "Vậy ba năm trước là sao?" "Coi như tôi xui."

"Vậy những lời ngon tiếng ngọt, hỏi han ân cần anh nói với tôi là gì?"

"Vậy những lời ngon tiếng ngọt, hỏi han ân cần anh nói với tôi là gì?"

"Coi như cô xui."

"Vậy tại sao hôm nay anh lại giúp tôi? Anh thà vào tù cũng muốn giúp tôi. Còn có khi đó, có phải anh thật sự muốn hôn tôi không?"

Lục Vân Phong nhìn Lãnh Thanh Thu, đột nhiên cười: "Chị gái à, cô thật sự có bệnh rồi đấy. Giữa tôi và Tiêu Thế Hằng là

thù hận cá nhân, chẳng liên quan gì đến cô hết."

Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Vân Phong: "Lục Vân Phong, nói ra những lời như vậy, anh cũng đừng hối hận."

"Lục Vân Phong tôi chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì mình đã làm”

"Tôi cảnh cáo anh, tôi rất ghim thù. Hôm nay anh đối xử với tôi như vậy, sau này sẽ không còn cơ hội nào ở bên tôi

nữa.

"Ha ha, thế lại vừa hay. Từ nay về sau gặp mặt chỉ cần chào hỏi cho có lệ là được, tôi mà nói nhiều với cô chữ nào tôi sẽ là cháu trai cô."

Lãnh Thanh Thu đau lòng.

Thế mà sống mũi cô cay cay, hốc mắt ngấn nước.

"Cút"

Cô bình tĩnh nói: "Xuống xe."