Lãnh Thanh Thu liếc nhìn Lục Vân Phong: “Nói thật, làm sao anh biết được?”
"Tôi không biết."
“Lại không nói sự thật đúng không?”
"Tôi không biết thì làm sao nói ra được?"
Lãnh Thanh Thu tức giận: "Không biết đúng không? Sau này chuyện của anh đừng đến làm phiền tôi, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi."
"Ha ha, nói lời phải giữ lấy lời."
Lục Vân Phong đứng lên: “Chuyện hôn ước vẫn cần phải nhanh chóng giải quyết, cô đã nói với người nhà của cô chưa?”
“Nói rồi, mùng mười tháng sau.”
"Không, ý tôi là chúng ta phải hủy hôn ước và không qua lại với nhau nữa."
"Ồ, còn tuỳ tâm trạng." "Đừng có tuỳ vào tâm trạng nữa. Tôi... thế này đi, bây giờ cô hãy gọi điện thoại cho bố mẹ cô và giải thích rõ ràng mọi việc đi."
"Lục Vân Phong, anh có ý gì? Ba năm nay là anh đã theo đuổi tôi."
“Không phải cô không đồng ý ư?”
"Bây giờ tôi đồng ý rồi."
"Tại sao?"
“Thích, vui, yêu."
Lục Vân Phong nhất thời kích động: “Chị gái à, cô đừng chơi đùa tôi nữa. Ở Tuyết Thành này, ai mà chẳng biết cô chê tôi phiền, ghét tôi, hận không thể bóp cổ tôi. Tôi không hiểu, cô ghét tôi, bây giờ tôi cũng không còn đeo bám nữa, chúng ta đường ai nấy đi. Chẳng phải là chuyện thường tình hay sao? Tại sao tuyệt giao với cô lại khó khăn như vậy?”
"Anh thực sự muốn tuyệt giao sao?"
"Đúng vậy."
"Cho tôi biết lý do."
Lục Vân Phong nói thầm trong lòng:
"Nếu có thể nói với cô thì tôi đã nói từ lâu rồi. Quan trọng là không thể."
"Điều này quan trọng đến vậy sao? Điều quan trọng là cô không thích tôi. Cô thích Long Ngạo Thiên."
Lãnh Thanh Thu bình tĩnh nói: "Tôi không quan tâm trong đầu anh đang nghĩ gì. Nếu anh không nói thật cho tôi biết, tôi sẽ không làm theo ý anh."
Lục Vân Phong nhìn cô, đột nhiên mỉm cười.
"Nếu tôi không cho cô thấy chút kĩ thuật và sự hung ác, cô sẽ không biết rằng Mã Vương Gia có ba mắt."
Lục Vân Phong đứng dậy đi tới trước mặt Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu lập tức ngả người ra sau, tựa mông vào mép bàn: “Anh làm gì vậy?”
"Quả nhiên, phụ nữ đúng là rẻ tiền." Lục Vân Phong cười nói: “Lúc tôi thích cô, cô luôn cố gắng giả vờ thuần khiết với tôi, bây giờ tôi muốn đá cô, cô lại trở nên hăng hái.”
Lãnh Thanh Thu trừng mắt: “Lục Vân Phong. Anh ăn nói cho cẩn thận vào."
Lục Vân Phong nhéo cằm Lãnh Thanh Thu, giống như một tên vô lại: “Hôm nay ông đây sẽ chơi cùng cô.”
Đầu óc Lãnh Thanh Thu trống rỗng. Hắn... định hôn cô sao? Tên khốn này không phải là người.
Đáng ghét. Tính cách của hắn, dáng vẻ giống một kẻ vô lại này, nhìn là thấy phiền.
Tới rồi, tới rồi, hỏng bét...
Cô....Cô vẫn chưa sẵn sàng, liệu miệng của cô có mùi gì không?
Ôi trời ơi. Cô đang nghĩ gì vậy? Hắn sắp hôn cô rồi.
Lục Vân Phong chậm rãi đến gần Lãnh Thanh Thu, trong lòng tự nhủ: "Tại sao cô ấy lại bất động? Động đậy đi chứ. Tát một cái vào miệng tôi là xong rồi. Làm căng hơn nữa là hủy hôn, tình tiết hoàn hảo biết bao."
"Chết tiệt, cô ấy nhắm mắt lại làm gì? Chị gái ơi, cô chơi lớn thật đó? Mở mắt ra đi. Đây là ý gì vậy? Từ bỏ phản kháng sao?"
Lục Vân Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị hắn nắm trong tay, nhưng người đẹp lạnh lùng xinh đẹp này vẫn nhắm mắt lại.
Nếu đổi lại là người bình thường, dù có bị bắn thành cái sàng cũng sẽ hôn nhưng Lục Vân Phong thì không thể.
Bởi vì đây là nữ chính, nữ chính số một của Long Ngạo Thiên, không thể động vào.
Nhưng lúc này hắn đã kéo lên lưng cọp rồi, không thể xuống được.
Một trò chơi xem ai chớp mắt trước.
Lãnh Thanh Thu nghe được tiếng lòng của Lục Vân Phong, không những không tức giận, mà trên mặt bị hắn nắm còn lộ ra một nụ cười.
Trong lòng đắc ý nghĩ: Tôi đã nói mà, giả vờ làm một kẻ vô lại với tôi à? Chị đây sẽ không bị lừa đâu? Có bản lĩnh thì hôn tôi đi? Hôn tôi đi?
Lục Vân Phong nhanh chóng thay đổi chiến lược, buông mặt Lãnh Thanh Thu ra: "Chủ động một chút, tới hôn tôi đi, hy vọng là cô biết điều."
Lãnh Thanh Thu mở mắt ra, nhìn Lục Vân Phong, bốn mắt nhìn nhau.
Lục Vân Phong hoảng sợ. Hắn không nhìn thấy bất kỳ sự tức giận nào, không có dấu hiệu chán ghét nào, cũng như không có chút dấu vết phản
kháng trên khuôn mặt người phụ nữ này.
Ngược lại, hai bàn tay trắng nõn của Lãnh Thanh Thu nhẹ nhàng nâng mặt Lục Vân Phong lên.
Bây giờ đến lượt đầu óc Lục Vân Phong mơ hồ. "Chị gái ơi... cô định làm gì vậy?”
"Chết tiệt, hình tượng sụp đổ rồi. Thực sự có thể nhịn được sao? Đúng là tự mình đưa đến cửa mà?"
"Không logic. Hoàn toàn không logic."
"Câu chuyện đã phát triển đến mức này, cô... cô định làm gì vậy?"
Lục Vân Phong nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi môi đỏ mọng kiều diễm càng lúc càng gần miệng hắn.
"Không phải chứ?" Lục Vân Phong không dám tin.
"Cốt truyện hôm nay đã sụp đổ đến mức này rồi sao?"