“Bệnh của mẹ tôi đã nguy kịch, bác sĩ nói...” Cô ấy khóc: “Bác sĩ nói, có thể là sảp không qua khỏi rồi.”
Từ Tuyết Kiều nheo mắt lại.
Lục Vân Phong cực kỳ kinh ngạc.
“Không thể nào. Mẹ của cô ấy được Long Ngạo Thiên chữa khỏi bệnh, trước khi Long Ngạo Thiên ra tay, bà ấy không thể chết được.”
“Vốn không nên như vậy.”
Lục Vân Phong cũng lo lằng trong lòng: “Cô đừng gấp, tới bệnh viện trông chừng mẹ đi, để tôi nghĩ cách.”
“Cảm ơn sếp Lục.”
Tưởng Thi Hàm nói xong thì xoay người khóc lóc chạy ra ngoài.
Từ Tuyết Kiều không hiểu, vì sao chắc chắn phải là Long Ngạo Thiên? Anh ta có ba đầu sáu tay à?
Tôi đang đứng ở ấy, nếu anh thật sự muốn cứu người thì chẳng phải nói với tôi một tiếng là được à?
Lục Vân Phong không quan tâm tới Từ Tuyết Kiều, xoay. người vọt vào phòng vệ sinh: “Không ai được vào.”
Đi vào và bắt đầu gọi hệ thống.
Leng keng.
“Sao lại thế này? Chuyện của mẹ Tưởng Thi Hàm là sao?”
[À, ngài chưa biết rồi ký chủ, mẹ của Tưởng Thi Hàm bị mắc bệnh hiếm hoi, giờ cơn bệnh bùng phát...]
“Ta biết chuyện mẹ của cô ấy bị mắc bệnh. Ý của ta là chuyện bây giờ là thế nào? Sao bà ấy lên cơn nguy kịch sắp ngỏm rồi?”
[À, bởi vì mẹ của cô ấy bị nhiễm bệnh, giờ bệnh bùng phát nên sắp ngỏm rồi.]
“Mịa nó. Mi có nghe hiểu tiếng người không vậy? Ý ta là dựa theo cốt truyện thì chẳng phải bệnh của mẹ cô ấy được Ngạo Thiên chữa khỏi à? Sau đó bọn họ như hình với bóng, có đôi có cặp.”
[Đúng vậy, cốt truyện chữa bệnh là hôm nay, nhưng ngài đã phong ấn Long Ngạo Thiên rồi, không nhớ à? Không sao không sao, chỉ một mạng người mà thôi. Long Ngạo Thiên còn có hơn chín trăm phương pháp cua Tưởng Thi Hàm.]
Lục Vân Phong mở to hai mắt: “Vậy mà mi cũng... Mịa nó.”
Chẳng phải đây là tốn công vô ích à?
Mình phong ấn Long Ngạo Thiên có một ngày, kết quả mẹ của Tưởng Thi Hàm bị mình phong ấn đến chết luôn?
Vậy chẳng phải tương đương với việc mình đã hại chết mẹ của Tưởng Thi Hàm sao?
Mẹ nó còn có thể đi theo cốt truyện như vậy hả? Lục Vân Phong nhanh chóng nói: “Ta không phong ấn anh †a nữa, mi mau thả anh ta ra đi, để anh ta chữa bệnh cho mẹ
của Tưởng Thi Hàm”
[Xin lỗi, một khi sử dụng thẻ phong ấn này thì không có cách nào thu hồi lại được.]
“Mạng người quan trọng, mấy người châm chước một tí được không? Cô nhóc kia cứ khóc kìa.”
[Khóc thì khóc thôi, ai cũng muốn khóc khi mẹ sắp chết cả. Nếu ngài chê cô ấy khóc khó nghe quá thì có thể ở cách xa cô ấy một tí. Chuyện này rất đỗi bình thường.]
“Bình thường cái đầu mi đ:
Lục Vân Phong cực kỳ sầu não: “Mấy người đợi đó cho
tôi. Lục Vân Phong bấm số của Lãnh Thanh Thu.
“A lô.” Quả nhiên giọng nói của Lãnh Thanh Thu rất lạnh lẽo.
“Thanh Thu à, ha ha, tôi là Lục Vân Phong.” “Biết rồi. Tìm tôi làm cái gì? Khoe bạn gái mới của anh à?”
“Không phải” Lục Vân Phong nói: “Cô có số điện thoại của vệ sĩ tên là Long Ngạo Thiên của cô ngày trước không?”
“Không có.”
“Làm ơn làm ơn, mạng người quan trọng. Anh ta từng làm việc ở công ty mấy người, chắc chẳn sẽ điền thông tin cá nhân, trong đó có phương thức liên lạc của anh ta...”
“Không hứng thú.”
“Bây giờ không phải là chuyện có hứng thú hay không, có người sắp chết rồi.”
“Ai?” “Mẹ của thư ký của tôi” “Vậy có liên quan gì đến Long Ngạo Thiên?”
“Chỉ có anh ta mới có thể trị được bệnh lạ này, cô mau tìm phương thức liên lạc của anh ta giúp tôi với.”
“Gặp mặt rồi nói, tôi đang ở tầng 29 khách sạn mà anh tổ chức buổi họp báo.”
Lãnh Thanh Thu cúp máy.
Lục Vân Phong tới tầng hai mươi chín, Lãnh Thanh Thu đuổi cấp dưới đi.
Cô nhìn Lục Vân Phong, rõ ràng còn đang tức giận.
Lục Vân Phong cười hì hì nói: “Cô đang bận à? Đã tìm thấy. số điện thoại chưa?”
“Tìm thấy rồi, cơ mà không gọi được, tắt máy rồi.”
“Mịa nó.”
Lục Vân Phong bực muốn chết.
Cứ vậy thì chẳng phải là mình hại chết mẹ của Tưởng Thi Hàm? Không được, cốt truyện không thể tiến triển như vậy. được.
“Tôi không hiểu, chẳng phải bạn gái Từ Tuyết Kiều của anh là chuyên gia y học nổi tiếng gần xa à? Nhóm chữa bệnh cho nhà của chúng tôi đều từ tập đoàn của cô ấy, cần gì anh phải bỏ gần tìm xa cơ chứ?”
Lục Vân Phong thầm nói trong lòng.
“Cô không biết giờ tôi đang đối mặt với tình huống gì. Con nhỏ kia hận tôi không chết đi đấy. Giờ đang tìm đủ cách bãy tôi nè, làm gì có chuyện giúp đỡ tôi.”