Mẹ Lục: “Thanh Thu này, cháu nếm thử xem. Biết cháu thích ăn món Quảng Đông, nên hôm nay chú cháu đã cố ý mời đầu bếp nấu món Quảng Đông đến nhà để nấu đấy.”
“Cảm ơn cô ạ”
Lục Quảng Hoành: “Thanh Thu à, ăn cháo thịt cua này đi, đẹp da dưỡng nhan rất tốt cho sức khỏe. Cua chú mới đặt vào hôm nay, được bắt vào buổi sáng, khi vận chuyển bằng đường hàng không đến Tuyết Thành nó vẫn còn sống đấy."
“Cảm ơn chú ạ. Chú đừng khách sáo như thế”
Mẹ Lục: “Thanh Thu, cháu nếm thử món này đi, có phải là mùi vị quê nhà cháu không?”
“Vâng, mùi vị ngon lắm ạ.”
Lục Quảng Hoành: “Còn cái này nữa, ăn kèm với gan ngỗng, dưỡng khí bổ máu, tăng cường sức đề kháng.”
Lãnh Thanh Thu được đãi ngộ cao nhất.
Đương nhiên, Lãnh Thanh Thu là trưởng nữ nhà họ Lãnh, tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phong, đi đến đâu cũng sẽ được chào đón và tiếp đãi bằng hình thức cao nhất.
Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác. Thân phận khác biệt.
Bản thân chỉ nhất thời hờn dỗi đồng ý đính hôn. Rõ ràng hai bậc phụ huynh này đã xem mình là con dâu còn chưa chính thức gả vào.
Ân cần săn sóc, không phải là kiểu đối với nhân vật tai to mặt lớn, khách sáo và ân cần đối với tổng giám đốc tập đoàn,
mà là săn sóc và yêu thích đối với người nhà của mình.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Thanh Thu được trải nghiệm đối đãi này.
Không thể không nói, Lãnh Thanh Thu đã si mê.
Gia tộc của cô là một gia tộc lý tính, không có hơi ấm, tự do, buông thả và tùy ý như nhà họ Lục.
Bữa cơm trong gia đình cô luôn giống như làm theo phép tắc. Ai cũng khiêm tốn lễ phép, coi trọng lễ nghi trên bàn ăn.
Tuyệt đối không giống như nhà họ Lục, vừa nhìn thấy mình ngồi xuống bàn đã lần lượt di chuyển một bàn thức ăn, đẩy các món ngon tới trước mặt mình.
Lãnh Thanh Thu rất ngưỡng mộ Lục Vân Phong.
Chút ầm ï trong gia đình họ không khiến người khác cảm thấy dung tục và bất lịch sự, mà chỉ có hơi thở gia đình nồng đậm và bầu không khí ấm áp.
Cho dù Lục Vân Phong lôi kéo ồn ào với bố mình cũng khiến Lãnh Thanh Thu cảm thấy hạnh phúc và mỹ mãn đến thế.
Lục Vân Phong đang đứng bên cạnh: “Bố, mẹ, con cũng đói rồi.”
Lục Quảng Hoành quay đầu đổi sắc mặt ngay, trừng mắt lườm hắn: “Cút.”
Lãnh Thanh Thu bật cười ngay tức khắc.
Mẹ Lục vội nói: “Thanh Thu, cháu cứ mặc nó. Lần này là nó sai, chú cháu cũng đánh nó rồi, cháu hãy tha thứ cho nó nhé. Thật ra từ bé thằng nhóc Vân Phong này đã học hành đa tài, hơn nữa rất có lòng cảm thông. Hai đứa cũng coi như lớn lên cùng nhau, cháu hiểu mà.”
“Haizz. Trong mấy năm đại học kia, bố nó bị bệnh một trận, còn phải kiên trì chống đỡ việc kinh doanh của gia tộc, nên chúng ta không có thời gian quan tâm dạy dỗ nó, mà chỉ biết cho tiền. Ai dè nó đã học theo một đống thói hư tật xấu của người khác. Nhưng suy cho cùng, bản chất Vân Phong nhà cô rất tốt..."
Lục Quảng Hoành: “Nó là một tên khốn ăn chơi. Thanh Thu à, cháu đừng ngại, sau này nó còn bắt nạt cháu thì cháu cứ gọi thẳng cho chú, chú sẽ trút giận thay cháu mọi lúc mọi nơi.
Lãnh Thanh Thu vội đáp: “Thật ra cũng không sao đâu ạ. Ba năm trước, thái độ của cháu không được tốt. Có mấy lần ăn nói rất cáu kỉnh, còn xúc phạm đến chú cô. Cháu phải xin lỗi hai người bề trên như cô chú mới đúng.”
“Ôi chao, chuyện đã qua rồi đừng nhắc đến nữa. Cô chú làm phụ huynh, có thể tính toán với trẻ con ư?”
“Thăng nhãi này làm gì có mặt mũi. Đôi khi nhìn thấy nó không biết xấu hổ, chú dì còn muốn nổi giận nữa là. Cháu ăn
thêm đi..."
Lục Vân Phong nhìn một nhà hòa thuận vui vẻ, còn mình lại đói mốc meo, khóc không ra nước mắt.
Hắn vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy em trai của mình Lục Trình Võ vừa mới đi vào, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lục Vân Phong chỉ tay: “Mày đứng lại đó cho tao.”
Lục Trình Võ hoảng loạn, xoay người bỏ chạy.
“Thăng nhãi ranh kia, đứng lại đó cho tao.”
Lục Vân Phong đang định lao ra ngoài đuổi theo em trai đã gây tổn thất cho mình, đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống: Ting ting.
[Mời ký chủ nhận phần quà hậu hĩnh ngày đầu tiên.]
Lục Vân Phong đứng tại chỗ, trong lòng vô cùng kích động.
Đến rồi. Phần quà hậu hĩnh ngày đầu tiên, hì. Có nó rồi thì không còn sợ bị chị gái Thanh Hà truy sát.
Hệ thống: [Chúc mừng túc chủ đã thành công vượt qua thử thách ngày đầu tiên. Ngài đã thành công sống sót 24 tiếng ở thế giới này, bây giờ mời ngài nhận phận quà hậu hĩnh của ngày đầu tiên.]
Lục Vân Phong vội vã chạy vào phòng vệ sinh, khóa chặt cửa.
Trước tầm mắt của mình xuất hiện màn hình lớn y như trò chơi điện tử, rất nhiều biểu tượng phần quà lấp đầy các ô vuông.
Lục Vân Phong khó mà đè nén nỗi kích động trong lòng. Hắn ấn vào phần quà đầu tiên.
[Ngọc nữ tiêu hồn đan, có thể khiến nữ chính nhanh chóng tiến vào trạng thái. Ngài hiểu mà.]
Lục Vân Phong sửng sốt: “Cái này có khác gì đi tìm đường chết. Ta muốn bọn họ cách xa ta còn chẳng kịp thì cần thứ này có tác dụng gì? Rác rưởi.”
Hắn ấn vào phần quà thứ hai.
[Mắt nhìn xuyên thấu nhân ba lần. Có thể lựa chọn ba nữ chính để tiến hành nhìn xuyên thấu nội y của bọn họ, bảo đảm sẽ khiến ngài chảy máu mũi.]
Lục Vân Phong cúi đầu: “Chẳng phải là phần quà hậu hĩnh à? Thứ rác rưởi gì thế này? Lọc bớt mấy thứ hèn hạ này đi, có được không hả? Có thể để ta... mạnh đến nỗi Long Ngạo Thiên tới gậy sự cũng bị hạ gục.”
Hắn ấn vào phần quà thứ ba. [Thuốc giữ thai. Nếu nữ chính mang thai con của ngài...]
“Vậy thì ta chết chắc rồi" Lục Vân Phong giận dữ gào lên: “Tại sao toàn là thứ khiến ta tự tìm đường chết thế này? Một chút đứng đắn cũng chẳng có nữa. Càn Khôn Đại Na Di, Bất Động Minh Vương Công gì đấy đều không có à?”