Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

Chương 11: Người này bị điên hả?




Xe đần lăn bánh, thư ký trưởng đứng yên tại chỗ, cau mày.

“Chị Hàn à... tổng giám đốc Lãnh uống say, chúng ta lại giao cô ấy cho cậu Lục... thật chẳng chuyên nghiệp chút nào:

Một thư ký khác xen miệng vào: “Vấn đề là chúng ta đâu làm gì được. Tổng giám đốc Lãnh lúc tỉnh lúc lại mơ màng, chúng ta đâu thể xác định chính xác là cô ấy uống say nên đánh mất khả năng đưa ra quyết định, hay căn bản là... cố tình viện cớ say để được ở bên cạnh cậu Lục chứ?”

“Nhưng... không phải tổng giám đốc Lãnh ghét cậu Lục lầm hả?”

“Nhưng hôm nay chính tổng giám đốc Lãnh đã cố tình chạy tới đây tìm cậu Lục đấy, hơn nữa... mọi người cũng nhìn thấy tình hình lúc đó mà.”

Chị Hàn thở dài, đối mắt nhìn theo chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn, bình tĩnh bảo: “Nếu tổng giám đốc Lãnh uống say thật thì ngày mai, tất cả chúng ta chết chắc”

_

Triệu Cương đích thân lái xe, vừa lái, đôi mắt tỉ hí, hèn mọn của anh ta cứ liên tục quan sát phía sau thông qua gương chiếu hậu.

Lục Vân Phong lấy khăn ướt để trong xe ra lau mặt giúp Lãnh Thanh Thụ, thỉnh thoảng lại nhẹ giọng hỏi han xem cô có thấy khá hơn chút nào chưa, nhưng cô vẫn còn mơ màng lắm, lúc thì tỉnh, lúc lại mê mang.

Triệu Cương bất chuyện: “Cậu chủ, tôi thật sự phục cậu sát đất. Chiêu lạt mềm buộc chặt này của cậu đúng là cao. tay. Lúc đầu tôi còn hoang mang sao cậu lại như biến thành người khác? Không ngờ là còn che giấu tuyệt chiêu. Đỉnh. Thật sự quá đỉnh.”

Lục Vân Phong nhìn anh ta: “Tôi chỉ đang chăm sóc cho một cô gái không may bị tôi làm tổn thương thôi, chứ không có ý xấu nào cả, hiểu chưa?”

“Vâng, tôi hiểu r Cương mím môi, nghiêm túc gật đầu cái rụp: “Thú thật, đôi khi tôi cảm thấy mình rất may. măn vì được đi theo cậu Lục, tính cách chính trực và phẩm chất cao quý của cậu chính là tấm gương sáng cho tôi học. tập và noi theo. Tôi tin chắc nếu người trong thiên hạ này ai cũng tốt bụng, ngay thẳng, có lòng cảm thông như cậu Lục đây, nhất định thế giới này sẽ biến thành một thế giới hòa bình, tốt đẹp, hoàn hảo vô cùng.”

“Ngoài ra, tôi còn biết một khách sạn tình thú cực kỳ bí mật và riêng tư, bên trong có đầy đủ mọi loại đồ chơi cũng. như dụng cụ 'người lớn! đó, chỉ cần nhét cho giám đốc tí tiền là ông ta sẽ lập tức cung cấp miễn phí cho chúng ta một bộ đồ nghề quay phim từ đủ mọi góc độ..."

Lục Vân Phong thật không thể nào tám chuyện nổi với tên nhân vật quần chúng này, bèn lặng lẽ tấm kính ngăn lên. Tấm kính này cho phép hắn nhìn thấy Triệu Cương, nhưng

Triệu Cương sẽ không thể nhìn thấy băng ghế phía sau, từ đó không cách nào bắt chuyện tiếp nữa

Nhét cho chút tiền? Thế đâu phải miễn phí cơ chứ?

Mà dù Lục Vân Phong có mất dạy cố nào cũng sẽ chẳng nhân cơ hội người khác gặp nạn mà tới hôi của đâu.

Trong thế giới của mình, hẳn chỉ là một nhân viên giao hàng, nhưng từng đọc qua không ít tiểu thuyết trên mạng, cũng như xem khá nhiều phim truyền hình, thậm chí có tự xưng là nửa chuyên gia cũng không phải khoác lác đâu.

Có điều, hắn biết rất rõ, đó chỉ là một phần trong cuộc. sống cá nhân của mình, chứ ngoài đời thật thì không thể giở. những trò xấu đó được. Vì riền giáo dục cũng như sự dạy dỗ của gia đình không cho phép hẳn làm ra chuyện như vậy...

Huống hồ hẳn có thể động vào Lãnh Thanh Thu sao? Tuyệt đối không thể chạm vào phụ nữ của nam chính, đây chính là quy tắc bất di bất dịch đó.

Dựa theo tình tiết trong tất cả các quyển tiểu thuyết mà hắn đã từng xem, chưa có một nhân vật phản diện nào. thành công động vào nữ chính được cả. Hơn nữa, nếu trong đầu hẳn xuất hiện suy nghĩ này thật, thể theo hướng phát triển của câu chuyện, chãc chản Long Ngạo Thiên sẽ tức khắc phát hiện ra

Không cần biết chỗ đó có bí mật tới cỡ nào, nhất định Long Ngạo Thiên đều sẽ tìm được, còn logic á hả? Tiểu thuyết trên mạng mà, cần mẹ gì tới logïc.

Dù bạn có bắt nạt Lãnh Thanh Thu ở tít trên mặt trăng. thì Long Ngạo Thiên cũng sẽ tình cờ gặp mặt, sau đó đột ngột xuất hiện, dọa bạn sợ tới nỗi không kiểm soát nổi bàng quang của mình

Đến lúc đó, bạn không chỉ ra tay bất thành, mà còn kéo. max giá trị thù hận của nam chính với mình nữa.

Kết quả cuối cùng là, ở trước mặt Lãnh Thanh Thu, Long Ngạo Thiên nổi trận lôi đình, điên cưồng bộc lộ h@m muốn bảo vệ cô, phơi bày nỗi đau đớn thống khổ tột độ khi thấy cô. gặp nạn cũng như sự hăng hái phấn đấu quên mình vì cô.

Và làm cách nào để nam chính có thể biểu hiện cảm xúc đầy phức tạp và kịch liệt như vậy ra ngoài nhỉ?

Đập bạn. Đúng, đập chết bạn.

Dữ dội hơn là thiến luôn bạn, sau đó nhóm một ngọn lửa thiêu rụi cả bạn lẫn gia đình bạn.

Cuối cùng, anh ta sẽ ôm Lãnh Thanh Thu trong vòng tay, lòng đau như cắt thốt lên những câu nói điển hình trong phim thần tượng, võ hiệp, hay phim Quỳnh Dao: “Thanh Thu, là anh không tốt, không thể bảo vệ được em, em cứ trách móc anh đi. Đánh anh đi. Mảng anh đi em. Như vậy thì lòng anh mới thấy dễ chịu hơn một chút”

“Không. Không phải đâu. Anh sẽ không bao giờ ghét bỏ đôi tay bị gã nắm lấy của em, đó không phải lỗi của em mà”

“Long Ngạo Thiên anh xin thề, từ giờ về sau sẽ không để ai ức hiếp, bắt nạt, đụng vào em dù chỉ là một ngón tay. Em là người phụ nữ của anh, mãi mãi như vậy."

Lục Vân Phong rùng mình, hoảng loạn nhìn trái ngó phải xem xung quanh có chiếc xe nào đang bám theo mình không.

Mẹ kiếp, sao lại vì một phút mềm lòng mà đưa nữ chính lên xe của mình thế này?

Trời cao chứng giám, tôi không hề có ý đồ xấu xa gì, anh... anh là nam chính, phải biết phân biệt rõ phải trái đúng, sai, phải có đạo đức, tôi không làm chuyện gì xấu, anh không được đánh tôi.

Càng không thể thiến tôi. Biến người khác thành thái giám... là vô nhân đạo.

Lục Vân Phong hạ tấm ngăn xuống: “Triệu Cương, về nhà”

“Về... về nhà?” “Mả cha anh. Muốn về nhà là lạ lùng, khó hiểu lắm hả?” “Không, không lạ”

Dù sao, giờ cũng khuya lầm rồi

Lục Vân Phong ngả người trên băng ghế sau, cảm thấy mệt mỏi ập tới, hôm nay thật sự đã xảy ra quá, quá nhiều chuyện.

Gó lẽ những người khác sẽ không nhận ra, nhưng bản thân đã nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại reo vang.

Lục Vân Phong bắt mày, hóa ra là Từ Tuyết Kiều gọi tới.

“Anh Vân Phong, đang bận chuyện gì thế? Mau tới nhà máy dược lẹ đi, người ta chờ anh”

“Chuyện quái gì vậy?” Lục Vân Phong sắp sụp đố đến nơi rồi: "Chị hai của tôi ơi, ông trời ơi. Tôi đã chạy theo cốt truyện cả ngày rồi đấy, không thế để tôi nghỉ ngơi một lát sao? Nhân vật phản diện không phải là con người à?”

Từ Tuyết Kiều sửng sốt, mắng thầm người này đang nói nhăng nói cuội gì vậy?

“Đâu có, là chính miệng anh bảo phải mau chóng tiêu hủy số thuốc kia mà, nhân viên của tôi đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, đêm nay sẽ bắt tay vào tiêu hủy, sáng mai mở cuộc. họp báo rồi, nên tối nay phải thức nguyên đêm không nghỉ mới kịp”

“Không phải anh là phó tổng giám đốc của nhà máy dược sao? Tất nhiên là phải tới đây rồi”

“Hì hì, một quyết định quan trọng như vậy, tất nhiên phải do chính tay phó tổng giám đốc như anh đặt bút ký tên cho. phép mới được chứ. Hơn nữa, anh không nhớ người ta chút nào sao hả?”

“Tôi nhớ cái đầu cô ấy, cả ngày hôm nay cô lúc nào cũng tìm cách hại tôi. Cô nói tôi nghe trước, hiện tại cô và Long Ngạo Thiên có ở cạnh nhau không?”

“Long Ngạo Thiên? Gã 'thần y' hôm nay đó hả? Chậc, sao tôi biết gã là ai chứ? Trong lòng người ta chỉ có mình anh thôi”

Lục Vân Phong sắp khóc đến nơi rồi: “Chị hai à, em xin chị, chị tha cho em đi, được không? Chị đừng nói mấy lời này với em đó, làm ơn. Thế này đi, tôi sẽ đích thân tới nhà máy dược giám sát toàn bộ quá trình tiêu hủy thuốc, còn cô thì ở nhà, đừng tới, hai ta không cần chạm mặt nhau, được không?”

“Ây dà, không được đâu." Từ Tuyết Kiều nói: “Dựa theo tiêu chuẩn của quy trình tiêu hủy thì cần sự có mặt của anh, tôi, lãnh đạo của Cục Quản lý dược cũng như các công chứng viên có liên quan mới được đó, thiếu một người cũng không thể tiến hành đâu."

Lục Vân Phong thống khổ ôm đầu: “Tôi biết rồi, nhưng tôi nói cho mấy người biết, lần này nhất định tôi sẽ chơi chó tới cùng. Nhất định sẽ làm vậy. Mấy người đừng hòng hãm hại tôi”

Lục Vân Phong gầm lên một câu cuối cùng, rồi thô bạo cúp điện thoại.

Từ Tuyết Kiều chẳng hiểu mô tê gì cả: “Người này bị điên hả? Nói linh ta linh tính quái gì vậy?”

Lục Vân Phong năm dài ở bằng sau, cảm thấy mình còn yếu ớt hơn cả “ma men" Lãnh Thanh Thu.

Đúng lúc này, hệ thống lại phát ra tiếng chuông lánh lót

[Hệ thống nhắc nhở nè, chúc mừng nhân vật phản diện đã khống chế được nữ chính Lãnh Thanh Thu, hiện tại nam chính đang trên đường tìm cách cứu viện, hy vọng ngài có thế vượt mọi chông gai, gặp dữ hóa lành]

Lục Vân Phong trợn tròn mắt hét lớn: tính người không vậy?”