Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 2 - Chương 94: Giận dỗi





Về đến nhà, An Nhạc ghé vào trên vai Mặc Hàn, buồn bực nói: "Ngươi nói, mười mấy năm sau, nhân loại sẽ chân chính diệt vong sao?" Mặc Hàn vỗ nhẹ An Nhạc giống như vỗ một con gấu túi nằm ở trên người hắn, ôn thanh nói: "Sẽ không có một ngày như vậy."


An Nhạc không có vì Mặc Hàn an ủi mà vui vẻ, mà vẻ mặt phức tạp nhìn người nàng yêu nhất trước mặt, hồi lâu, nhẹ nhàng 'ân' một tiếng, sau đó giãy ra khỏi lồng ngực Mặc Hàn, vội vàng bỏ lại một câu: "Ta mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước." Cũng không quay đầu lại lên lầu.


Mặc Hàn vẫn không nhúc nhích bảo trì tư thế bao bọc, mắt cũng không nháy một cái nhìn An Nhạc, thẳng đến khi nàng vào phòng đóng cửa lại, cũng không nhìn thấy thân ảnh của nàng nữa, thật lâu sau, mới thu tay về, bởi vì giữ nguyên một tư thế thời gian dài nên cánh tay trở nên cứng ngắc đau nhức, ánh mắt tối tăm mù mịt.


Xin lỗi, xin lỗi, thật xin lỗi, ta không muốn nói dối lừa gạt ngươi, nhưng hiện tại ta thật sự không thể nói được, cho nên ta chỉ ta chỉ có thể bảo trì trầm mặc, đợi chút nữa, đợi môt chút nữa thôi, không lâu sau ngươi sẽ biết tất cả, tin tưởng ta, chỉ xin ngươi, đừng đối với ta thất vọng, đừng vứt bỏ ta, bằng không thì.......


An Nhạc ảo não chạy vào phòng trở tay khóa cửa phòng lại, dựa vào trên cửa phòng, sau đó, khí lực toàn thân dường như bị rút hết ra, từng chút, từng chút trượt xuống đất, ánh mắt trống rỗng.


Vừa rồi ở trong phòng thí nghiệm, những lời nói của các nghiên cứu viên thật sự đã làm cho nàng sợ hãi, không giống với kiếp trước của nàng, nàng kiếp trước là cô độc một người, thế giới hủy diệt thì hủy diệt, chết thì chết, không có gì ghê gớm hết, nhưng kiếp này không giống vậy, nàng có bằng hữu có thân nhân còn có người yêu, nàng không muốn làm cho người nàng yêu bị thương tổn, lại càng không muốn để bọn họ chết.


Cho dù nàng có không gian, có thể mang người nàng quan tâm trốn vào, nhưng về sau thì sao? Con cháu của bọn họ thì làm cái gì bây giờ? Nên cùng ai kết hôn nói thương yêu sinh đứa nhỏ đây? Ngộ nhỡ có một ngày không gian biến mất, bọn họ lại nên làm cái gì bây giờ? Cho nên nàng rất hoảng sợ, nhưng khi nàng dời ánh mắt đến trên người nàng yêu - nam nhân vẻ mặt bình tĩnh thong dong bên người nàng, liền nhanh chóng bình tĩnh lại, dường như chỉ cần có hắn ở bên, tất cả khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng.


Nàng nghe người nàng yêu đề cao âm lượng, lớn tiếng quở trách đám người tuyệt vọng kia, để cho bọn họ dấy lên hi vọng, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn bằng phẳng, sau đó vẻ mặt thong dong truyền đạt mệnh lệnh với trợ lý bên người.


Nhìn thấy hắn thỉnh thoảng đưa tới ánh mắt lo lắng trấn an, thời thời khắc khắc nắm mười ngón tay, nàng quay đầu cười, sau đó chậm rãi nói với đám kia nghiên cứu viên đó, sẽ có kỳ tích, sau đó dùng tinh thần lực trấn an bọn họ, nàng không tin kỳ tích, nhưng nàng tin tưởng người yêu của nàng, tin tưởng hắn có thể sáng tạo kỳ tích.


Hơn nữa, không biết tại sao, gần đây nàng vẫn cảm giác rất bất an, dường như có thứ gì đó rất quan trọng phải rời khỏi nàng vậy, nàng biết hắn có bí mật nàng không biết, nhưng nàng cũng không hỏi, bởi vì nàng tin tưởng hắn, tin hắn tuyệt đối sẽ không hại nàng, tin tưởng một ngày nào đó hắn sẽ tự nói với nàng, nhưng bị người yêu giấu diếm, trong lòng chung quy vẫn không tốt được.


Hai tay chống trên mặt đất, dùng sức, đứng lên, vỗ vỗ tro bụi bé nhỏ không thể quan sát trên mông, xoay người, đi vào phòng tắm, nếu nàng lựa chọn tin tưởng hắn, vậy nàng sẽ không đổi ý, thật không biết nàng đang mạnh miệng cái gì.


An Nhạc đứng ở trong phòng tắm, tùy ý để nước chảy tẩy rửa thân thể của mình, tẩy đi mỏi mệt đầy người nàng, nàng rất hưởng thụ cảm giác bị nước ấm tẩy rửa này.


Đợi khi An Nhạc mặc áo tắm ra khỏi phòng tắm, trời đã tối rồi, nàng đang muốn nằm trên giường ngủ, lại đột nhiên nghe một tiếng vang thật lớn nổ lên ở trong biệt thự yên tĩnh, còn kèm theo tiếng chuông binh binh, ánh mắt An Nhạc lăng một cái, lao ra khỏi phòng, nhảy xuống lầu thang, nhanh chóng chạy đến nơi âm thanh phát ra, động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.


................


Tại phòng bếp, An Nhạc nhìn chén đĩa vỡ trên mặt đất, nhìn vách tường vốn một mảnh trắng tinh lại trở thành tối đen thậm chí còn thủng một mảng lớn, lại nhìn nồi và thứ trong nồi cơ hồ đã bị thiêu cháy đen kịt thậm chí còn tản ra một cỗ mùi kỳ quái gay mũi, ngay sau đó lại ngửi thấy mùi nguyên tố hệ Hỏa còn chưa tiêu tán hết ở trong không khí, cuối cùng chuyển tầm mắt đến trên người Mặc Hàn đang cố gắng mở to hai mắt, vẻ mặt 'Bảo bảo rất vô tội, bảo bảo không biết gì hết'.


An Nhạc đen mặt, nhanh chóng quét mắt qua trên người Mặc Hàn một lần, lại dùng mũi ngửi ngửi, khẳng định trên người hắn không có miệng vết thương, trong không khí cũng không có mùi máu tươi, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn lại, vừa định nói gì, đã thấy một đám người phá cửa vào biệt thự, yên lặng nuốt lời nói đã đến bên miệng xuống, nam nhân nhà mình, ở trước mặt huynh đệ thủ hạ vẫn còn cần chừa chút mặt mũi cho hắn.


Hán tử cầm đầu một bên xông tới, một bên hỏi An Nhạc và Mặc Hàn đứng ở trong phòng bếp: "Lão đại tẩu tử! Xảy ra chuyện gì vậy?" An Nhạc trầm giọng nói: "Không có gì, quét sạch sẽ nơi này, tu bổ lại tường." Nói xong, liền lôi Mặc Hàn đang che mặt, cúi đầu, một bộ dáng tiểu tức phụ trở về phòng.


Đại hán mang người vào phòng bếp, nhìn nơi hỗn độn một mảnh này, cố gắng khống chế khóe miệng và khóe mắt nhịn không được run rẩy của mình, nhưng lại không biết càng như vậy càng có vẻ càng thêm dữ tợn vặn vẹo, đám người phía sau đại hán, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng bỏ qua tất cả, quét tước quét tước, xây tường xây tường, nhưng suy nghĩ vẫn là nhịn không được phát tán lên, tẩu tử nấu cơm rất ngon, điểm ấy mọi người đều biết, lúc ấy ở phòng bếp trừ bỏ tẩu tử thì là lão đại, đây không phải là tẩu tử làm, như vậy thì là.......


A không không không, dừng dừng, mau dừng lại, không thể nghĩ, lão đại người hoàn mỹ giống thiên thần như vậy.......hoàn toàn sụp đổ được không!


An Nhạc lôi Mặc Hàn trở lại, răng rắc một tiếng khóa cửa phòng lại, sau đó tùy tay đẩy Mặc Hàn lên tường, hai tay đặt tại trên tường bên cạnh cổ Mặc Hàn, ngay sau đó, lấn người đè lên, hung tợn hô: "Nấu cơm cần dùng dị năng hệ Hỏa lớn đến nỗi thiêu nồi đốt nát tường sao? Cải trắng chỉ ngắt một chút để chừa lại rau sao? Khoai tây có thể ném vào trong nồi hết sao? Có thưởng thức một chút được không a, không biết nấu cơm thì cậy mạnh làm gì, lỡ bị thương thì sao?! Ngươi tại sao lại ngốc như vậy a!"


Mặc Hàn lấy lòng cười cười với An Nhạc: "Ta chỉ là muốn bữa cơm để dỗ cho ngươi vui vẻ, lão bà đừng giận ta được không, tin ta, qua một thời gian ngắn nữa thôi, ngươi sẽ biết tất cả."


Mặc Hàn dùng ánh mắt chứa đầy hi vọng nhìn An Nhạc, An Nhạc bị ánh mắt cầu khẩn đến gần như dè dặt của hắn nhìn đến trong lòng đau nhức, thì ra, nàng cũng không có cho hắn cảm giác an toàn như vậy sao, nghĩ như vậy, An Nhạc liền nhịn không được gật gật đầu.