Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 2 - Chương 89: Người thần bí




Hạ Điềm Linh hoảng sợ nhìn đám tang thi từ xa xa chậm rãi đi đến, liều mạng cử động cánh tay và đùi mà chính mình cơ hồ không hề có chút cảm giác, hiện tại nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là, sống sót.


Hiển nhiên, đó đối với nàng bây giờ mà nói là phi thường không dễ dàng, thậm chí có thể nói là hi vọng xa vời, trừ phi kỳ tích xảy ra, cho dù đây chỉ là tang thi cấp thấp......


Khi một con tang thi tiếp cận Hạ Điềm Linh, nàng cực kỳ sợ hãi, nàng vừa đi, vừa cầm thứ gì đó trong tay ném tới nó, nhưng chỉ có một ít khối đất và hòn đá nhỏ, ngay cả một cục đá lớn bằng nắm tay em bé cũng không có, nàng chỉ có thể cầm lấy bùn đất và cát ném tới con tang thi có ý đồ tiếp cận nàng, hi vọng có thể ngăn lại cước bộ của nó, nhưng chuyện này hiển nhiên là không có khả năng.


Con tang thi đó cấp bậc quá thấp, còn không có trí tuệ, nó không biết Hạ Điềm Linh đang làm gì, nó chỉ biết là nó muốn ăn đồ ăn trước mặt nó, mùi trên người nàng rất dễ chịu, làm thèm ăn của nó đại tăng.


Kỳ thật, cái không gian giới chỉ đó là truyền thừa của một vị đại năng của Tu Tiên giới lưu lại, bình nước giác tỉnh mà nữ chủ uống là vật hiếm mà người người tranh đoạt rất nhiều năm trước, cái thủ trạc trên tay An Nhạc cũng là vật của Tu Tiên giới, chỉ là sau khi Lưu gia lão tổ quy tiên không lâu, Tu Tiên giới không biết vì sao trong một đêm liền bị tiêu diệt, mà người con cháu dòng chính không có linh căn duy nhất của Lưu gia được gia chủ dặn dò nhận chủ thủ trạc và yêu cầu đưa hắn đến Nhân giới, chỉ có người không có linh căn và tu vi mới có thể đi vào Nhân giới, mà hương khói Lưu gia, không thể đứt.


Kỳ thật nước giác tỉnh này so với linh tuyền trong không gian của An Nhạc còn muốn trân quý làm cho người ta đỏ mắt hơn, bởi vì ở Tu Tiên giới, nước giác tỉnh không chỉ có thể tẩy tủy phạt, kích phát tiềm năng thân thể, còn có thể gia tăng linh khí của thân thể, do đó làm cho động vật, cũng chính là yêu thú, cảm thấy thân cận, do đó trở nên dịu ngoan, hiển nhiên là thứ mà nước linh tuyền không bằng.


Thế nhưng vị đại năng lưu lại truyền thừa lại không biết, thứ này lại làm cho người thừa kế mấy ngàn năm sau của hắn đối với tang thi càng trở nên mỹ vị ngon miệng.


Đây là nguyên nhân vì sau đi cùng đường với nữ chủ, bọn An Nhạc lại gặp được càng nhiều tang thi.


Rất nhanh, con tang thi liền đi tới trước mặt Hạ Điềm Linh, bắt cánh tay của nàng, móng tay màu đen thật dài đâm sâu vào cổ tay của nàng, Hạ Điềm Linh đau đến hít thật sâu một hơi, vươn tay đẩy tay của tang thi ra, thậm chí còn vươn chân đá nó, ý đồ thoát khỏi khống chế của nó.


Tang thi cũng không để ý gì tới nàng, nó không có cảm giác đau, hắn mở đôi môi chỉ còn hai hàm trăng đen kịt ra, một cỗ mùi hôi đập vào mặt, làm cho Hạ Điềm Linh buồn nôn, nhưng nàng không thời gian suy nghĩ chuyện này, bởi vì tang thi đã bắt đầu cắn cánh tay của nàng, Hạ Điềm Linh hút một lượng khí lớn, thịt trên cánh tay nàng bị tang thi cắn rơi xuống, nàng thậm chí có thể thấy xương trắng như ẩn như hiện.


Hạ Điềm Linh nghĩ muốn vận dụng dị năng hệ Quang trị thương cho chính mình, nhưng trận đấu với An Nhạc lúc trước đã làm cho dị năng của nàng hoàn toàn tiêu hao, nàng thậm chí có thể cảm giác được tinh hạch trong đầu mình ảm đạm không ánh sáng, nàng ngay cả điều động một tia dị năng đều làm không được, một khi vận chuyển sẽ cảm giác tinh hạch trong đầu tùy thời vỡ tan, con cấp thấp tang thi này trước kia đối với nàng mà nói chỉ là phất tay một cái thì có thể biến thành tro tàn, bây giờ lại có thể dễ dàng ăn luôn nàng, chênh lệch như vậy làm cho nàng càng thêm thống hận An Nhạc.


Đôi mắt sáng ngời phát ra hận ý mãnh liệt, đều tại nàng! Đều tại nàng! Hạ Điềm Linh thề, cho dù biến thành tang thi, nàng cũng muốn An Nhạc chết không được tử tế!


Mùi máu tươi nồng đậm lên, rất nhanh, chung quanh Hạ Điềm Linh liền vây đầy tang thi, nàng cảm giác thịt trên người mình từng khối từng khối rơi xuống đất, không biết tang thi cắn xé thịt trên mặt nàng, đau đớn kịch liệt làm cho nàng vốn do bị vây hỏng mà lớn tiếng khóc kêu lên: "A! Mặt của ta! Mặt của ta! Lưu An Nhạc! Ta muốn ngươi chết không được tử tế! Ta làm tang thi cũng sẽ không buông tha ngươi! A! Cút ngay! Tang thi ghê tởm! Đừng đụng mặt của ta! Cút ngay!"


Rốt cục, ở thời điểm Hạ Điềm Linh hấp hối, một người khoác áo choàng đen xuất hiện, hắn vung tay lên, làm tất cả tang thi lúc đầu vây quanh bên người Hạ Điềm Linh tách ra, hai tròng mắt tươi đẹp của Hạ Điềm Linh lúc này đã trở nên tràn đầy tử khí, khi cảm giác được chính mình không tiếp tục bị cắn nữa, nâng mắt không hoàn chỉnh, âm u nhìn người khoác áo choàng, không nói gì.


Lúc này, một thanh âm khàn khàn khó nghe từ áo choàng truyền ra: "Ngươi muốn báo thù sao? Ngươi muốn cho Lưu An Nhạc sống không bằng chết sao?" Nghe lời này, hai tròng mắt tĩnh mịch của Hạ Điềm Linh phát ra ánh sáng trước nay chưa từng có, chỉ là, hai tròng mắt xinh đẹp lại bị cừu hận hủy đi.


Hạ Điềm Linh cố gắng mở miệng không hoàn chỉnh, dùng hết toàn lực, lại chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra một âm thanh còn nhỏ hơn muỗi: "Muốn." Nhưng người khoác áo choàng này cũng là vừa lòng gật gật đầu, hắn nghe thấy được.


Sau đó người nọ vung tay lên, trống rỗng xuất hiện một cái bồn nước màu trắng, không thấy hắn có động tác gì, nhưng Hạ Điềm Linh lại nhẹ nhàng đứng lên, sau đó, chậm rãi rơi vào bồn tắm lớn, thanh âm khàn khàn kia lại chậm rãi vang lên: "Ta mặc dù không thể để cho ngươi biến trở về làm người, nhưng bồn dinh dưỡng này có thể làm cho ngươi trở thành tang thi vương, một giờ sau, ngươi sẽ hồi phục, trong khoảng thời gian này, không có người và tang thi tới quấy rầy ngươi." Nói xong, người liền biến mất.


Hạ Điềm Linh ở mặt ngoài làm ra thần sắc cảm kích, nhưng khi người nọ vừa đi, nàng liền mặt không chút thay đổi nhắm nghiền hai mắt, che dấu hận mãnh liệt trong mắt nàng, đừng tưởng rằng nàng không biết, hắn có thể xuất hiện đúng lúc như vậy, vừa lúc nàng còn lại một hơi cuối cùng xuất hiện, nhất định là đã nhìn ngay từ đầu! Nghĩ đến lúc nàng An Nhạc đánh đập, lúc nàng bị tang thi cắn, không ra tay, ở một bên nhìn, nàng liền căm tức!


Hạ Điềm Linh che dấu một tia trào phúng bên miệng, a, không phải là muốn mượn đao giết người, mượn tay nàng, diệt trừ Lưu An Nhạc sao, thật cho là nàng ngu, cái gì cũng không nhìn ra được sao, bất quá mục đích của nàng cũng là cái này, có người có thể trợ giúp nàng, để cho nàng trở thành tang thi vương, cớ sao lại không làm đâu!


Nghĩ như vậy, Hạ Điềm Linh cau mày lại, người thần bí kia mạnh như vậy, tại sao lại không tự mình động thủ đây?


Không nghĩ ra, Hạ Điềm Linh cũng không có lại đi nghĩ nữa, khóe miệng câu một chút như có như không ý cười, có cái địch nhân mạnh như vậy , cho dù nàng thất thủ, Lưu An Nhạc cũng sẽ không sống dễ chịu, Hạ Điềm Linh nghĩ như vậy.


Không! Hạ Điềm Linh đột nhiên mở mắt ra, nàng sẽ không thất thủ! Cho dù chết, nàng cũng muốn lôi kéo Lưu An Nhạc cùng chết! Tang thi vương tự bạo, đủ để nổ chết cẩu nam nữ hai người họ, khóe miệng Hạ Điềm Linh câu ra ý cười cổ quái, trong mắt để lộ điên cuồng.