Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 1 - Chương 41: Hôn lễ (nhất)





"Rầm rầm rầm." Tiếng đập cửa vang lên đánh gãy suy nghĩ của An Nhạc, "Nhạc Nhạc, ngươi trang điểm xong chưa? Đến giờ rồi." Trương Tiếu Lâm hỏi, vốn hẳn là thợ trang điểm sẽ đến trang điểm cho tân nương tử, nhưng là, An Nhạc lại nói tự mình trang điểm, các nàng tin tưởng An Nhạc cũng không phải là người chết vì sĩ diện, cứ an tâm thoải mái cho thợ trang điểm một cái hồng bao, nhưng là vì để phòng ngừa vạn nhất, để cho thợ trong điểm ở lại, thợ trang điểm cầm tiền không có thể nào mà không phục vụ, vì vậy liền vui sướng quyết định, đợi tân nương tử xinh đẹp người người oán trách xuất hiện, liền cố mà làm, để nàng trang điểm một cái đi! Ai nha, nàng thật sự rất là thiện lương, khen một chút coi.


Khi An Nhạc một thân áo cưới màu lửa đỏ xuất hiện, người ở bên ngoài đều ngây ngẩn cả người, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng nghe được tiếng, đẹp, thật sự là quá đẹp rồi, bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cô dâu mặc áo cưới, nhưng người này một thân áo cưới màu lửa đỏ lại đẹp đến nỗi khiến cho bọn họ hít thở không thông, cao quý, tao nhã, có tính xâm lược, lại làm cho người ta nhớ mãi không quên như vậy, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành.


Bộ áo cưới này là do Mặc Hàn đưa tới, được người thiết kế áo cưới nổi tiếng nhất quốc tế thiết kế, bộ áo cưới này từ khi được ra mắt đến nay đã bị nhà thiết kế tuyên bố là chỉ có thể chế tạo thành công hai bộ giống nhau như đúc, nàng nói ít như vậy mới có thể phát huy ra vẻ đẹp lớn nhất của chiếc áo cưới này, cho nên áo cưới này chỉ có hai bộ, hơn nữa cũng không thể sửa nhỏ, người nào mặc lên mà có thể khiến cho nàng thừa nhận sẽ là chủ nhân của cái áo cưới này, thì có thể thuận tiện mua nó và còn giúp tiêu hủy đi bộ áo cưới giả kia.


Áo cưới có hai bộ, một bộ là thật, vật liệu may mặc và vân vân đều là tốt nhất, kim cương dùng để tô điểm ở trên cũng là cực phẩm, mà một bộ khác là giả, vật liệu may mặc cũng chỉ là vải dệt bình thường, kim cương cũng chỉ là thủy tinh kim cương. Giả chính là dùng để cho làm cho người ta mặc thử, cái thật thì vẫn còn ở trong nhà người thiết kế.


Không khéo chính là, nhà thiết kế kia vừa vặn là ở trong công ty của Mặc Hàn, liền đem áo cưới đến, người thiết kế kia vốn nói cái gì cũng không cho, nhưng là vừa thấy được ảnh chụp của An Nhạc liền thật sự trực tiếp đem đồ kia đưa tới, thuận tiện lưu lại một câu, "Nga, Thượng Đế, cô nương xinh đẹp, cái áo cưới này quả thực là được làm ra để cho ngươi, làm ơn nhận lấy nó, mặc nó vào, để cho ta tận mắt nhìn thấy tác phẩm kiêu ngạo của ta mặc ở trên người ngươi phát tán ra hào quang chói mắt. Tin tưởng ta, ngươi là người thích hợp nhất với nó, làm nhà thiết kế nhiều năm như vậy, ta còn không có đến mức ngay cả điểm ấy nhãn lực cũng không có."


Đột nhiên, một nữ nhân mặc đồ phụ dâu chạy từ ngoài cửa vào, đang muốn nói chuyện lại nhìn thấy An Nhạc, liền lập tức sửng sờ, miệng lẩm bẩm nói: "Thật đẹp a!" Trong phòng ngoài từ An Nhạc cũng chỉ có mấy chục cái phụ dâu và một nữ trang điểm, trong đoàn phụ dâu ngoài trừ hai người Mặc Lăng, Trương Tiếu Lâm, thì tất cả đều là những nữ nhân tâm phúc của An Nhạc và Mặc Hàn, trong đoàn phụ rể ngoài trừ đệ đệ Mặc Lê của Mặc Hàn, thì còn lại chính là những nam nhân tâm phúc của An Nhạc và Mặc Hàn, lúc này, đoàn phụ rể đều ở chỗ Mặc Hàn, mà đoàn phụ dâu thì ở cùng với An Nhạc trong biệt thự Lưu gia. Nga, đúng rồi, còn có một nữ trang điểm.


Các phụ dâu trong phòng bị An Nhạc kinh diễm bừng tỉnh vì tiếng cửa mở, vừa nhấc đầu liền thấy một phụ dâu đứng tại chỗ sững sờ nhìn An Nhạc, miệng còn thì thào quá xinh đẹp, lập tức liền cười một tiếng, kết quả, An Nhạc nhẹ nhàng nói một câu: "Đó chính là bộ dáng vừa rồi của các ngươi." Làm các vị phụ dâu nghẹn họng không nhẹ, đều bi phẫn ở trong lòng hô: "Chủ tử ( phu nhân), chúng ta làm sao có thể như vậy!" Nhìn vẻ mặt bi phẫn của các nàng, Trương Tiếu Lâm bị chọc cho cười lên, khóe miệng Mặc Lăng cũng dẫn một nụ cười nhẹ.


Lúc này, Mặc Lăng ngẩn người, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó quay đầu, hỏi phụ dâu còn đứng ở cửa: "Ngươi vừa mới muốn nói cái gì?" Vị phụ dâu kia ngẩn người, sau đó đột nhiên nhảy lên: "Nha! Ta vốn muốn nói, chú rể và đoàn phụ rể rất nhanh sẽ đến, chúng ta chạy nhanh tới cửa để cho bọn hắn ngột ngạt đi, đến, bị gián đoạn một chút, xém nữa liền quên." Các phụ dâu im lặng vài giây, sau đó đồng thời chạy, trong đó có một vị phụ dâu còn vừa thu thập vừa hô: "Vậy còn chờ cái gì, động tác cũng nhanh nhẹn lên cho ta, đừng để cho bọn họ dễ dàng như vậy cưới được nữ thần của ta, cho dù chú rể là nam thần của ta cũng không được." Nghe được câu như thế, các phụ dâu đều đồng ý gật gật đầu, sau đó, thu thập xong đồ vật này nọ, một tay cầm, tay kia thì lôi kéo váy, giẫm hận trời cao, chạy thật nhanh đến cửa chính của biệt thự.


An Nhạc yên lặng nhìn một đám giẫm hận trời cao còn thân ảnh mạnh mẽ như bay, yên lặng cảm thán một câu, đều là cao thủ a!


Mà bên này, Mặc Hàn và các phụ rể vừa đến trước cửa biệt thự cũng không có tùy tiện đi vào, dù sao, với hiểu biết của bọn họ về đám nữ nhân kia, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng các nàng sẽ dễ dàng để bọn họ đi vào như vậy, lúc này, Mặc Lê mặc đồ phụ rể tiến đến trước mặt Mặc Hàn hỏi: "Ca, ngươi nói, đám nữ nhân kia sẽ bố trí bẫy rập như thế nào a." Mặc Hàn thản nhiên quét mắt nhìn bọn hắn một cái, bình tĩnh nói: "Ai nói cho các ngươi biết nơi này có bẫy rập." Rõ ràng là câu nghi vấn, lại bị hắn cố tình nói thành câu khẳng định, mà các phụ rễ lại trợn mắt há hốc mồm, không bẫy rập? Vậy tại sao lại không đi vào? Có lẽ là tập thể bọn họ đều phát ra nghi vấn rất rõ ràng, Mặc Hàn bình tĩnh giải thích: "Tẩu tử các ngươi sẽ mất hứng thú."