Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 1 - Chương 18: Thời quang hồi tố









(*) Thời quang hồi tố: thời gian hồi tưởng.


Lúc này, Lưu bá bá mở miệng, nói: "Chuyện thức tỉnh dị năng trước tiên đừng có nóng nảy, Nhất Nhất, ngươi đem tình huống về Mạt Thế nói cho chúng ta một chút." , "Được, chúng ta đi ra ngoài nói đi." Nói xong, vung tay lên, mọi người liền hiện ra ở thư phòng.


Thật ra An Nhạc luôn dùng tinh thần lực quan sát bọn họ, chỉ cần một người trong bọn họ động ác ý với nàng nàng sẽ phát hiện, lúc trước nàng nói không gian ở trong vòng tay là cố ý, nói cho bọn hắn biết Mạt Thế sắp đến, lại nói cho họ biết nàng có một vòng tay không gian, chính là muốn khảo nghiệm bọn họ, xem bọn họ có nổi lên ý xấu muốn cướp vòng tay không gian hay không, thật ra nàng thấy vẻ mặt lo lắng ngưng trọng của bọn họ, còn tưởng rằng bọn họ muốn cướp lấy không gian, trong lòng vô vùng thất vọng.


Nàng cũng biết, một cái dị bảo như vậy rất khó làm cho người ta không động tâm, huống chi là ở tình huống Mạt Thế sắp đến, ai ngờ bọn họ là đang lo lắng không gian này sẽ làm tổn thương thân thể của nàng, còn nhắc nhở nàng không được để người khác biết sự tồn tại của không gian, bọn họ không biết, lúc đó, vui sướng trong lòng gần như đã muốn bao phủ nàng, nàng mất rất nhiều công sức mới không có làm cho bọn họ phát hiện sự khác thưởng của nàng.


Hơn nữa, nàng cũng đã nhìn thấy, từ đầu đến cuối, bọn họ không có ai đối với không gian lộ ra thần sắc tham lam, nàng nghĩ, nàng đã tin tưởng bọn họ.


Chờ bọn hắn đều ra khỏi không gian, hai tay An Nhạc liền kết ấn, vận dụng dị năng Thời Gian, thời quang hồi tố, đem thời gian trở về đến lúc bọn họ vừa mới tiến vào thư phòng, dị năng Thời Gian rất cường đại nhưng tiêu hao rất lớn, hiện tại nàng cấp mười sáu sơ cấp cũng chỉ có thể quay về thời gian một tháng trước, cũng là sẽ làm cho nàng trọng thương, có điều chuyện này cũng rất cường đại, thời quang hồi tố chỉ là một loại của dị năng Thời Gian thôi, cũng có thể thấy được dị năng Thời Gian có bao nhiêu cường đại rồi.


Thời quang hồi tố đến mười phút trước....


Lưu gia gia mâu thuẫn mở cửa thư phòng, phân phó ám vệ canh giữ ở xung quanh biệt thự, không thể để cho bất luận kẻ nào tới gần biệt thự, lúc sau liền quay đầu đi vào thư phòng. Thư phòng không lớn, nhưng mười mấy người bọn họ vẫn đứng được.


Lưu gia gia chờ vài vị trưởng bối đi đến bốn chiếc ghế gần nhau ở trong phòng, Lưu gia gia thấy An Nhạc vẫn cúi đầu không nói lời nào, lại hỏi: "Nhất Nhất, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?" An Nhạc cúi đầu, thật ra là đang tiếp nhận mười phút trí nhớ, đúng lúc tiếp nhận hết phần trí nhớ kia, vui mừng câu môi, chợt nghe đến vấn đề của Lưu gia gia, lúc này mới nghĩ đến nàng vẫn không có nói chuyện, vì vậy liền thu lại thần sắc, trịnh trọng mở miệng nói: "Gia gia, thật ra, ta có một người sư phụ." , "Cái gì!" 14, người vừa mới còn vẻ mặt bình tĩnh nghe xong lời này liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt.


"Nhất Nhất, ngươi chưa từng ra khỏi biệt thự, khi nào thì bái sư chứ? Tại sao chúng ta không biết? Với lại, sư phụ thì không thể nhận loạn đâu." Lưu ba ba nghiêm túc nói, những người khác cũng gật đầu đồng ý, "Là một thời gian rất lâu trước đó, đã bái được nhiều năm rồi, hơn nữa, mặt trắng râu trắng, tóc cũng trắng, mặc trường bào màu xanh, trên đầu gắn một cái cây trâm." An Nhạc đáp.


Nghe xong lời An Nhạc nói, những người khác bắt đầu trầm tư: người này có thể ở lúc bọn họ và các ám vệ đều không có phát hiện hạ thu Nhất Nhất làm đồ đệ, chứng minh người này hết sức lợi hại, nhất định có cấp bậc dị năng cao hơn ba Lưu và Lưu bá bá, còn về phần bọn họ không hề nghe nói qua có vị cao nhân nào có hình tượng như vậy, mọi người bày tỏ: nhất định là một vị cao nhân ẩn cư mà bọn họ không biết.


Lúc này, Lưu gia gia thận trọng hỏi: "Nhất Nhất, ngươi bảo chúng ta đến có phải là sư phụ ngươi có lời gì đó muốn nói phải không?" An Nhạc hồi đáp: "Gia gia, sư phụ của ta nói nội trong hai mươi năm tới thiên hạ sẽ đại loạn, đây là lời người để lại." Nói xong liền lấy một cái bao vẫn luôn ở phía sau ra, lấy ra hơn mười bình thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt, chất lỏng trong suốt là nước của linh tuyền, còn về phần bình thủy tinh, là nàng bảo ám vệ tìm cho nàng.


"Ta đã uống rồi, các ngươi xem." Nói xong, giơ tay chặt đứt một góc của cái bàn, lại cầm vân vê ở trong tay, mở bàn tay ra, làm gì còn có gỗ, chỉ còn lại một đống vụn gỗ.


Mọi người: : (⊙⊙). . . . . . Nằm tào (*), lưu bức (**) như vậy! ! !


(*) Nằm tào: câu chửi thề, qua bên Việt Nam thì nghĩa là ĐM.


(**) Lưu bức: lưu manh, ngưu bức: rất lợi hại, mạnh mẽ (mang ý bất nhã)


Tại sao lại cảm thấy phong cách này có chỗ nào đó không đúng a?


Đâu có giống muội muội/ nữ nhi/ tôn nữ manh manh của ta đâu!


================================


Chap này có chút khó hiểu, ai không hiểu nơi nào thì xin mời đặt câu hỏi, ta sẽ giải thích!