Xuyên Sách Lục Tổng! Đừng Lại Đây

Chương 7: Chương 7





Vì mải mê suy nghĩ mà không để ý Tống Thanh đã ở sau lưng cô nãy giờ, nhìn cô gái nhỏ nhìn chăm chú vào tên mình đến vậy hắn cũng tò mò.

"Nhìn chăm chú như vậy, là tên đẹp quá sao?"
Bất ngờ có tiếng nói sau lưng, cô hơi nghi ngờ quay ra sau.

"Là anh đang nói chuyện với em à"
"Đúng rồi, chính là đang nói với em đó"
"À! Chỉ là đến giờ mới phát hiện anh là khóa trên, nên hơi bất ngờ"
Quả thật nguyên chủ chỉ để ý đến mỗi nam chủ thời gian còn lại đều dành cho học tập, không hề để ý ai khác.

Nên trong kí ức của nguyên chủ không biết về Tống Thanh là đàn anh khóa trên cũng là chuyện thường tình a.

Tống Thanh nghe vậy sững sờ một chút, hai người gặp mặt nhau cũng mấy lần, vậy mà cô ấy đến giờ mới biết mình là đàn anh khóa trên.

Lục Mặc Vũ từ đằng sau nhìn thấy hai người nói chuyện cùng nhau, hắn thầm nghĩ, họ đã từ khi nào đã thân với nhau như vậy?
Trên trời đã có vài bông tuyết lả tả rơi xuống, cô giơ bàn tay của mình ra đón lấy bông tuyết đầu mùa, vậy là đã chuẩn bị cho kì nghỉ đông rồi, nếu cô nhớ không nhầm đây chính là thời điểm Lục Mặc Vũ động lòng với nữ chính.


Trong cốt truyện, vào mùa nghỉ đông, Thẩm Vân Linh dự tiệc sinh nhật của đám bạn trong hộp đêm, dù cô không muốn đi nhưng vì là sinh nhật của bạn thân, bất đắc dĩ mới phải miễn cưỡng tới.

Trùng hợp lúc đi vệ sinh lại gặp Lục Mặc Vũ đang bị hạ dược, sau đó thì! mọi người tự hiểu nha.

Sau khi chuyện này xảy ra, hắn lạnh lùng đưa cô uống thuốc tránh thai, còn cho người theo dõi, đề phòng cô mang thai.

Cũng vì đó mà không ít lần hắn giúp cô giải nguy trước những mưu kế hãm hại của Diệp Vi Ngã, hai người cũng nhờ vào những lần đó mà càng thêm gần gũi.

Diệp Vi Nhã nghĩ ngợi, cũng mặc kệ họ đi, giờ cũng không liên quan gì đến hai người họ nữa, nghĩ để làm gì chứ.

Cô được chủ nhiệm gọi lên phòng bàn giao về việc chuẩn bị tiết mục cho buổi sơ kết, song lại vào lớp thông báo cho lớp phó văn nghệ, rồi về chỗ ngồi của mình.

Lớp bắt đầu thảo luận về tiết mục văn nghệ, chọn ra 6 người múa phụ và hai người hát song ca.

Diệp Vi Nhã đảm nhiệm vị trí hát nữ, còn vị trí hát nam thì ai cũng đùn đẩy không ai chịu tham gia, cuối cùng lớp phó văn nghệ đành nghĩ ra một biện pháp đó chính là bốc thăm.

Người bốc trúng là Lục Mặc Vũ, mặc dù hắn không muốn tham gia nhưng chính tay mình bốc trúng, cũng không thể từ chối.

Mễ Mễ vui vẻ đập tay vào nhau nói.

"Oke rồi nhé, danh sách tớ đã chốt, chủ nhật ngày mai các cậu tập trung ở nhà của Diệp Vi Nhã tập luyện nhé, nhớ là phải đi đầy đủ đó, không được ai vắng mặt đâu"
Diệp Vi Nhã âm thầm khóc thét, cô không muốn song ca với tên mặt lạnh này đâu, nghĩ tới đang nhập tâm hát quay nhìn cái mặt không cảm xúc của hắn ta, chắc muốn tụt hết cảm xúc quá.

Nhưng mọi người trong lớp thì ngược lại, rất mong ngóng về Lục Mặc Vũ, thật muốn biết giọng ca của giáo thảo nam thần sẽ như thế nào.

Lục Mặc Vũ tham gia tiết văn nghệ đã lan truyền ra cả trường, các nữ sinh đều bồi hồi không thôi, mong ngóng tới buổi sơ kết.

Tiếng chuông cửa vang liên hồi làm Diệp Vi Nhã mơ màng tỉnh giấc, đến kì nghỉ đông bài tập không có nhiều nên cô đã dành một ít thời gian vào buổi tối để đọc truyện, rốt cuộc thì truyện cuốn quá đọc đến 4h sáng mới đi ngủ.

Diệp Vi Nhã mặc một bộ ngủ màu hồng, mái tóc rối loạn, đôi mắt còn nhăn lại vì cay.


Cô cố lết xuống nhà mở cửa.

"Ào! Diệp Vi Nhã, không phải là cậu mới dậy luôn đó chứ?"
Mễ Mễ nhìn bộ dạng ngái ngủ của cô rồi hỏi.

"Ò, tối qua tớ thức khuya đọc truyện nên mới ngủ quên, cậu thông cảm nha"
"Tớ không nghĩ cậu cũng đọc truyện nha"
"Lâu lâu đọc một chút giải trí tinh thần thôi, tớ đưa cậu vào phòng tập"
"Không cần đâu tớ tự đi được, cậu đi thay đồ đi bọn họ sắp tới rồi"
Đây không phải là lần đầu tiên cô tới nhà Diệp Vi Nhã bởi mỗi lần lớp có tiết văn nghệ đều kéo nhau tới đây tập luyện cả.

Diệp Vi Nhã cười cười xong gật đầu lên phòng, Mễ Mễ cũng tự đi tới phòng tập.

Một lúc sau mọi người đều đã đến đầy đủ, chỉ thiếu mỗi Lục Mặc Vũ, cô thầm nghĩ hắn sẽ không tới, như vậy cũng tốt, hôm nay hắn không đến vậy chứng tỏ hắn không tham gia, hôm sau Mễ Mễ sẽ tự động tìm bạn khác.

Gần trưa, cô vẫn đang hăng say tập luyện cùng mọi người thì ở dưới có chuông cửa, xuống mở cửa thì thấy Lục Mặc Vũ đang đứng sừng sững trước cửa nhà, thanh niên dáng người thẳng tắp, mặc chiếc áo bông lông vũ dài đến đầu gối với quần tây, mỗi hơi thở của đều có hơi khói phả ra.

Trong lòng Diệp Vi Nhã không ngừng gào thét, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh quở trách.

"Vào đi, cậu tới hơi muộn, mọi người đã tập trước rồi"
"Không ai đưa cho tôi địa chỉ, sao tôi tới được"
Hắn lạnh lùng đáp cô, Diệp Vi Nhã nghe xong thì hơi ngượng, khẽ ho hai cái.


"Vậy sao cậu lại tới được"
"Kêu người điều tra địa chỉ nhà cô"
Cô hơi gật gật đầu.

"À, hóa ra là vậy, thật xin lỗi, là tôi bất cẩn"
Cô đưa hắn vào phòng mọi người vẫn còn đang tập luyện, Lục Mặc Vũ nhìn quanh một lượt, căn phòng này khá rộng, đằng trước còn có một cái gương lớn.

Cô in lời bài hát ra giấy đưa cho Lục Mặc Vũ, sau đó mở bài hát trên máy tính cho hắn nghe.

"Cậu nghe rồi nghiên cứu một chút đi, buổi chiều chúng ta tập hát"
Nói rồi cô sang chỗ người tập nhảy, làm các động tác hướng dẫn.

Thân hình cô gọn gàng không chút dư thừa nào cả, động tác uyển chuyển đẹp mắt, nhìn qua thôi cũng phải cho cô một câu tán thưởng.

Hắn đưa mắt nhìn cô, mãi một lúc sau mới thu lại ánh mắt, nhìn xuống lời bài hát.