Xuyên Sách Lục Tổng! Đừng Lại Đây

Chương 4: 4: Tạm Biệt Giai Cảnh Lan





Hai tháng sau...
"Vi Nhã cậu ở lại bảo trọng nha, khi nào tới tớ sẽ nhắn cho cậu"
Nói xong Giai Cảnh Lan nước mắt đã rưng rưng, quay ngắt lại cùng ba mẹ kéo hành lí vào sân bay, nhìn bóng lưng cô ấy đi khuất Vi Nhã mới thở ra hơi dài, người duy nhất bên cạnh cuối cùng đã đi, cô lại trở thành người cô đơn rồi.
Cảnh Lan tháng trước có nói, vì sự nghiệp làm ăn của ba, bọn họ phải chuyển qua Úc sống.

Dù không nỡ nhưng vẫn phải chấp nhận chia xa, đợi khi Cảnh Lan tốt nghiệp đại học sẽ trở về nước gặp cô.
Sau khi tạm biệt Cảnh Lan, Diệp Vi Nhã không vội trở về mà ghé qua tiệm photo gần trường để in vài tấm đề thi về làm thì gặp đám Hướng Ly Tâm đang vây quang lấy Thẩm Vân Linh, nhìn Vân Linh có vẻ bị họ chọc cho khóc rồi.
Cô đi tới, hơi cau mày.
"Lấy đông hiếp yếu như thế vui lắm sao?"
Tâm Ly hướng về cô, cười trừ.
"Tay khỏi rồi à, để tay què quen rồi muốn gặp lão nương để chơi cho què tiếp hả?".
"Vô vị"

Ở đây nói chuyện một chút lại gây ta xích mích đánh nhau rất phiền toái, cô dứt khoát kéo Thẩm Vân Linh về phía mình, kéo mạnh vô trong tiệm như vậy cho nhanh song bọn họ cho cô một cái liếc mắt rồi bỏ đi, cô ta cũng không muốn vào tiệm làm loạn.

Thật không ngờ vừa lúc gặp Lục Mặc Vũ cùng Tô Nhạc với Tống Thanh đang ở trong, không phải là trùng hợp vậy chứ.
Tô Nhạc nhìn thấy Thẩm Vân Linh đầu tóc rối loạn, cổ tay bị nắm tới đỏ, khóe mắt còn nguyên nước mắt, vừa vào nhìn là đã biết sự việc như nào rồi.
Tô Nhạc chạy tới đẩy Vi Nhã mạnh ra sau, cô loạng choạng suýt ngã, hung hãn nói lên.
"Cô đúng lòng dạ độc ác"
Cô khó hiểu lặp lại câu nói.
"Độc ác?"
"Tô Nhạc, không phải cậu ấy làm đâu"
"Cô ta bắt nạt cậu ra nông nỗi này, cậu lại còn bênh cô ta, cậu không phải là ngốc đó chứ, được rồi không nói nữa tớ đưa cậu đi mua thuốc"
Thẩm Vân Linh đẩy Tô Nhạc ra hơi hướng về Lục Mặc Vũ , giọng run rẩy như muốn khóc.
"Tớ..Tớ không sao?"
"Nào! Cậu đừng có ương bướng được không? Tớ đưa cậu đi mua thuốc"
Thẩm Vân Linh bị Tô Nhạc kéo đi, cô cũng đành thuận theo ý hắn, Lục Mặc Vũ nhận lấy tờ photo sau đó cũng đi ra ngoài, cũng không hề để ý sự tồn tại của cô.
Nghĩ lại phản ứng thái quá của Tô Nhạc mà cảm thấy có chút buồn cười, thật là con người vô tri.
Sáng hôm sau vừa đến lớp cô đã thấy trên bàn mình bị người khác vẽ lung tung.

Trên đó ghi những từ vô cùng quá đáng, "đồ độc ác, "loại tiện nhân", ...!Không cần hỏi cô cũng biết là tác phẩm của ai rồi.

Lớn đầu rồi còn chơi trò trẻ con như này, Tô Nhạc này đúng là thiếu niên trẻ trâu.
Ngồi yên vị chỗ mình mặc cho người khác xôn xao cái gì, đến giờ ra chơi, Ly Tâm qua lớp của cô tính sổ chuyện hôm qua, trực tiếp hùng hổ vào lớp học không có Mặc Vũ ở đây cô ta cũng không cần phải giữ thể diện.
"Hôm qua mày làm hỏng chuyện tốt của bà, có phải mày đang rất ngứa đòn không?"

"Cậu quậy đủ chưa? Tôi cần yên tĩnh để làm bài"
Cô ta tức giận, bóp mạnh cằm Vi Nhã nâng lên.
"Vi Nhã, con tiện nhân mày không phải mày cũng thích Lục Mặc Vũ? Ngày trước không phải rất hay bám đuôi anh ấy à? Sao hôm qua lại tốt bụng anh hùng cứu tình địch thế, mày giả tạo vừa thôi!"
Vi Nhã vì không muốn ở lại lớp cô phải nhẫn nhịn, không được đánh nhau!
Thấy cô vẫn giương khuôn mặt thanh cao như vậy, cô ta liền tức giận túm lấy đầu đập mạnh vào bàn, Diệp Vi Nhã đầu oang oang, mùi máu tươi ùa ra.
"Sao thế mấy tháng trước không phải hổ báo hơn thua với tao à? Sao hôm nay không làm gì thế?"
"Đủ rồi! Làm loạn đủ chưa"
"Mặc Vũ, cậu không phải đã đi căn tin rồi sao!"
Bỏ Vi Nhã ra, Hướng Ly Tâm giọng dịu lại.

Trông biểu cảm vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt, hắn cho cô một liếc mắt lạnh băng, Hướng Ly Tâm ấm ức trong lòng chạy ra ngoài.
Vi Nhã lặng lẽ đi vô nhà vệ sinh lấy giấy lau đi máu mũi, cái mũi đúng là muốn gãy luôn rồi.

Lục Mặc Vũ ngồi xuống ghế, suy nghĩ về việc hiểu lầm cô vào hôm qua, hóa ra cô có ý giải vây vậy mà bọn họ lại nhầm tưởng rằng chính cô đang bắt nạt Thẩm Vân Linh.
Nghĩ lại thì Vi Nhã đúng là hay bám theo hắn, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ bắt nạt ai cả, hơn nữa mấy tháng nay cũng không thấy cô quấn quít bên mình nữa, cảm thấy có chút gì đó thiếu vắng.

Diệp Vi Nhã vào lớp hai tay vẫn giữ chiếc khăn trên mũi, vẻ mệt mỏi thấy rõ, các bạn cùng lớp cũng tới hỏi thăm.
"Ly Tâm thật sự quá đáng, đánh con gái người ta thành ra như này"
Mấy người con trai đứng đó lại nói.
"Mấy người không muốn bị Ly Tâm trừng trị thì đừng nhắc tới cô ta kẻo lại rước họa vào thân đó"
Nghe vậy mấy nữ sinh trong lớp liền yên lặng đi về chỗ của mình, mấy tháng trước vụ Cảnh Lan nói xấu Ly Tâm sau đó bị đánh cả trường không có ai là không biết.
Trong lớp ai cũng thấy đáng thương cho Diệp Vi Nhã, cô là một trong những nữ thần trong trường, từ chối bao nhiêu nam sinh để theo đuổi Lục Mặc Vũ, rốt cuộc lại không nhận được kết cục gì.
Mấy tháng trước còn đắc tội với Ly Tâm, gia thế đằng sau cô ta là bang xã hội đen lớn đến hiệu trưởng cũng không dám nhăm nhe nữa lời.

Vì thế không dám cùng cô kết bạn, sợ đắc tội với Hướng Ly Tâm.

Mỗi ngày đều thấy cô lũi thủi một mình, có một số nam sinh tốt bụng muốn tới giúp đỡ cũng bị cô né tránh.