Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Số Tàn

Chương 8: Chương 8





Khi Dĩnh Dĩnh định thần lại, đi vào thì đã thấy Bách Lý Vũ đang bế Từ Mộng Khiết chạy ra.
Dĩnh Dĩnh vội né sang một bên để nhường đường cho anh ta.

Nét mặt của cô đang thầm cảm thán, đây chính là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết đây mà.

Tuy là có hơi lỗi thời một chút nhưng chứng kiến tận mắt thấy cảnh này, thì vẫn cứ rất chi là lãng mạn.
Bách Lý Hồng vỗ vào vai Dĩnh Dĩnh một cái: ‘’Cậu đang cười cái gì đó? trong khi chồng của cậu đang bế một người phụ nữ khác chạy đi vèo vèo như vậy.”
Dĩnh Dĩnh nhìn bóng lưng của 3 người bọn họ đã mất khuất thì hài lòng lên tiếng: “Không phải cô ta đang ngất xỉu sao? Chú nhỏ của cậu chỉ là đang có lòng tốt thôi.” Dự là sau chuyện này tình cảm của nam nữ chính lại tiến triển thêm một bước.
Dĩnh Dĩnh cười hào sảng, khoác tay Bách Lý Hồng: “Nào bạn yêu chúng ta tiếp tục đi vào ngâm nước nóng thôi, mình còn chưa ngâm đủ.”
‘’Nè! Cậu bị làm sao vậy? Cậu phải đi theo để canh chừng bọn họ chứ, đây là lần đầu tiên mình thấy chủ nhỏ quan tâm người khác như vậy.

Cậu thử nhìn biểu cảm của chú ấy đi, rõ ràng là đang rất lo lắng”
Dĩnh Dĩnh vẫn mặc kệ lời khuyên của Bách Lý Hồng, cô vẫn thong thả đi vào ngâm suối nước nóng tiếp.
Sau khi ngâm suối nước nóng xong, là đến thời gian dùng bữa tối.
Ban đầu mọi người đã dự định sẽ tổ chức BBQ nướng thịt ngoài trời.

Nhưng bên ngoài đột nhiên trở gió rất lạnh nên đã bị huỷ bỏ.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy ăn thịt nướng ở ngoài trời hay trong nhà thì mùi vị đều giống như nhau cả thôi! Đều rất ngon.
Bữa thịt nướng này cô đã ăn rất nhiều, thịt nướng được cuộn với rau mới vừa được hái ở nông trại, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo, mùi vị không thể nào chê được mà!
Dĩnh Dĩnh cũng không quên hỏi thăm người giúp việc về tình hình hiện tại của Từ Mộng Khiết.

Thì được biết được cô ta vì không quen ngâm suối nước nóng nên đã bị sốc nhiệt, khó thở mà ngất đi.

Nghe xong nguyên nhân khiến cô ta bị ngất.

Dĩnh Dĩnh cảm thấy rất vô lý, nhưng đành biết sao được, tác giả đã viết cô ta bị ngất thì nhất định cô ta phải ngất thôi.
Biệt thự ở nông trại này không to bằng biệt thự ở nhà, cho nên trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường rất lớn, không hề có ghế sô pha.

Cho nên Bách Lý Vũ chỉ đành chịu nỗi khổ ngủ dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Dĩnh Dĩnh nhìn Bách Lý Vũ nằm ngủ dưới sàn nhà, tuy cô biết là có hệ thống lò sưởi được âm dưới sàn nhà, nhưng cô vẫn thấy ngủ trên giường vẫn sẽ là ấm hơn còn thoải mái dễ chịu hơn.
Không biết vì sao cô lại nỗi lên lòng trắc ẩn, cô suy nghĩ nếu anh ta nằm ngủ dưới sàn thì liệu ngày mai có bị cảm lạnh không, hay là bị đau lưng, đau vai gì đó lúc đó anh ta lại không vui rồi lại chút giận lên cô thì sao? Vì cô hiện giờ đang chiếm trọn cái giường to lớn vậy mà.
Nghĩ như vậy nên cô buột miệng nói: “Chiếc giường này khá rộng, nếu anh muốn thì có thể lên giường nằm.”

Bách Lý Vũ vẫn nằm yên, không có phản ứng gì với mấy lời cô vừa nói.
“Anh đừng có mà hiểu lầm, tôi chỉ là thấy sàn nhà có vẻ lạnh lẽo, mà chiếc giường này thì rất rộng lớn, anh có thể nằm cùng.

Tôi đảm bảo sẽ không có ý đồ gì với anh!”
Bách Lý Vũ vẫn không phản ứng gì!
“Tôi chỉ có ý tốt, nếu anh không muốn thì thôi!”
Dĩnh Dĩnh nằm xuống giường miệng lẩm bẩm “Tôi mặc kệ anh, ngày mai anh có bị cảm lạnh hay đau lưng thì là do anh tự chuốc lấy đau khổ.”
Dĩnh Dĩnh vừa dứt câu.

Bỗng nhiên phần nệm bên phải bị lún xuống.

Dĩnh Dĩnh quay người lại nhìn thì đã thấy Bách Lý Vũ đã đắp chăn nằm trên giường rồi.
“Cô! Đừng hòng có suy nghĩ đen tối gì với tôi!”
“Anh yên tâm! tôi đã hết hứng thú với anh từ lâu lắm rồi.” Nói xong cô lấy gối ôm chắn giữa hai người lại, sau đó nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu.
‘’Chuyện ở suối nước nóng, cô đừng có mà hiểu lầm.”
‘’hả! Hiểu lầm chuyện gì?”
Dĩnh Dĩnh không hiểu anh đang nói cái gì? Hỏi lại thì Bách Lý Vũ đã nhắm mắt ngủ, không nói thêm câu nào nữa.

Khi cô cẩn thẩn suy nghĩ lại những lời anh vừa nói, thì cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Anh ta đang giải thích với cô chuyện anh ta bế nữ chính chạy nhanh vèo vèo sao? anh ta sợ cô đang hiểu lầm sao? Hiểu lầm chuyện gì chứ? Mà tại sao phải giải thích với cô? Tôi đâu có thèm quan tâm đâu chứ.
Ngày thứ hai ở nông trại Dĩnh Dĩnh cùng mọi người câu cá, sau đó cô cùng các cô công nhân ở nông trại làm bánh kem nhân táo, và bánh quy phủ mức dâu.

Dĩnh Dĩnh đột nhiên cảm thấy cô rất có hứng thú với việc làm bánh.
Chiều đến cô cùng mấy công nhân ở trang trại thu hoạch hoa đào để ủ rượu.

Sau một hồi trò chuyện với họ thì cô mới biết đây là nông trại tư nhân của nhà Bách Lý những thành phẩm ở nông trại thu hoạch được đều sẽ được đem đi xuất khẩu.

Trước giờ Dĩnh Dĩnh cứ nghĩ tập đoàn bách lý chỉ kinh doanh tài chính, đầu tư, xây dựng không ngờ họ còn kinh doanh cả cái này nữa.

Suy đi nghĩ lại cô thấy cái gì kiếm ra được tiền thì cứ làm thôi.
‘’À Cô chủ, cô có thích ăn dâu rừng không, bây giờ đang là mùa dâu rừng chín.” Một người làm hỏi cô.
‘’Thật sao! ở đây cũng có trồng dâu rừng sao, chỗ đó ở đâu?”

“Ở đây không có trồng dâu rừng, đã gọi là dâu rừng thì phải mọc dại chứ, loại dâu đó ở trên dốc núi đằng kia, mọc rất nhiều.”
Dĩnh Dĩnh chưa từng được ăn dâu rừng bao giờ cho nên cô rất hứng thú mà đã quên đi mất một chuyện.
Ngày cuối cùng ở nông trại sau khi ăn buổi trưa xong, cô quyết định sẽ đi lên dốc núi hái dâu rừng, Dĩnh Dĩnh có rủ Bách Lý Hồng cùng đi nhưng Bách Lý Hồng vì buồn ngủ mà không đi cùng cô.

Đêm hôm qua Bách Lý Hồng đã cùng mọi người chơi đánh bài đến tận sáng.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy dốc núi này cũng không quá cao, nhìn từ xa cô cũng đã thấy những cây dâu rừng đang lấp ló, nên cô không cần người dẫn đường.
Khi đã leo lên dốc núi Dĩnh Dĩnh thấy rất nhiều cây dâu rừng chín đỏ rụng đầy gốc.

Tuy chưa từng được ăn nhưng cô đã thấy quả dâu rừng này qua rất nhiều hình ảnh rồi, cho nên cô không ngừng ngại cho vào miệng ăn luôn.

Dĩnh Dĩnh đang mải mê hái dâu rừng cho vào giỏ thì bỗng nghe một tiếng nói quen thuộc xuất hiện sau lưng.
‘’Cô chủ! Là cô sao?”
Dĩnh Dĩnh quay đầu lại thì nhìn thấy Từ Mộng Khiết mắt đang mở to, vẻ mặt đầy sự bất ngờ giống như không thể nào tin được có thể gặp cô ở đây.
Từ Mộng khiết sau khi xác định người đang hái dâu chính là Dĩnh Dĩnh thì lập tức nhớ đến những lời cô đã căn dặn là phải giữ khoảng cách với cô, cho nên Từ Mộng Khiết đã lúng túng trong vô thức mà lùi về phía sau thật nhanh, thì vô tình đã vấp phải một nhánh cây khô đang chắn giữa dốc núi thế là cô bị trược chân ngã lăn xuống dốc núi.
Dĩnh Dĩnh hoảng hốt vội vàng đuổi theo để giữ Từ Mộng Khiết lại nhưng mà tốc độ lăn của cô ta khá nhanh mà đường dốc núi thì lại khuất khiểu cho nên cô đuổi theo không kịp.
Đến khi cô đuổi theo kịp thì đã thấy Từ mộng Khiết đầu đâm vô một vách đá, máu chảy ra lênh láng khắp mặt.
Dĩnh Dĩnh liền ngồi xổm xuống xem cô ta như thế nào, thì thấy cô ta đã bất tĩnh, cô vội xé một một gốc áo của mình để cầm máu cho cô ta nhưng xé mãi mà áo vẫn không rách.

Vì cấp bách Dĩnh Dĩnh chỉ có thể c ởi áo lót mỏng màu trắng hai dây của mình đang mặc ra để cầm máu cho cô ta.

Sau đó lấy điện thoại gọi cho Bách Lý Vũ.
“Đại nữ chính à cô đừng có có chuyện gì đó.”
Đã hơn 10 phút trôi qua nhưng cô vẫn chưa thấy Bách Lý Vũ xuất hiện.
Dĩnh Dĩnh vô cùng sốt ruột “Bách Lý Vũ anh đợi nữ chính nghẻo rồi anh mới xuất hiện sao?” Không phải trong truyện khi nữ chính vừa ngã xuống là anh liền có mặt ngay sao.
Khi bách Lý Vũ chạy lên tới nơi, thấy tình cảnh trước mắt, anh vội vàng đẩy tay Dĩnh Dĩnh ra, sau đó bế nữ chính lao thật nhanh đi xuống dưới, một câu cũng không thèm hỏi Dĩnh Dĩnh.
Đến bãi đổ để xe anh liền nhanh chóng đặt Từ Mộng Khiết vào xe sau đó đóng cửa lao xe đi thật nhanh bỏ lại Dĩnh Dĩnh người đang dính đầy máu thất thần nhìn.
“Mẹ nó chứ, tình tiết này thật là máu chó mà.” Dù cô đã biết trước phản ứng của anh ta sẽ như vậy nhưng trong lòng Dĩnh Dĩnh vẫn cảm thấy có gì đó rất khó chịu, cho đến tận cùng thì anh ta vẫn không tin tưởng cô.
‘’Thím nhỏ, đã xảy ra chuyện gì? Thím bị thương sao? Người thím, sao lại dính toàn máu như thế này?”
Bách Lý Ngạn đang tính ra bãi đỗ xe để lấy ít tài liệu đọc khi rảnh, thì đột nhiên nhìn thấy Dĩnh Dĩnh.
Áo sơ mi hoạ tiết caro và quần jean cô đang mặc đều dính đầy những vết máu tươi, vì là bác sĩ nên nhìn sơ qua anh liền biết là vết máu.
‘’Đi thôi! Từ Mộng Khiết bị ngã ở dốc núi sau biệt thự.

Bách Lý Vũ đang đưa cô ấy đến bệnh viện dưới núi.”
Bách Lý Ngạn nghe xong thì lập tức đi đến chỗ đậu xe.

Dĩnh Dĩnh cũng vội vàng đi theo mở ghế lái phụ ngồi vào.
“Thím nhỏ! Thím cũng đi theo sao, cả người thím dính đầy máu.

Thím hãy ở lại đây thì tốt hơn.” Bách Lý Ngạn giọng hấp tấp khuyên cô.
‘’Tôi không sao cả, cậu mau chạy đi’’ Giọng Dĩnh Dĩnh chắc chắn nói.
Khi cô và Bách Lý Ngạn chạy đến bệnh viện thì Từ Mộng Khiết đã được đưa vô phòng cấp cứu rồi.

Bách Lý Vũ thì đang ngồi chờ cô ta trước cửa phòng.

Khác với dáng vẻ lo lắng hấp tấp khi nãy thì bây giờ anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ Tổng Giám Đốc lạnh lùng vốn có của mình rồi.
Bách lý Ngạn thấy tình hình như vậy cho nên đã đi tìm bác sĩ ở đây để trao đổi, xem thử có cho anh vào bên trong được không?
Sau khi Bách Lý Ngạn rời đi, Bách Lý Vũ liền nắm lấy cổ tay Dĩnh Dĩnh siết thật chặt, anh cất giọng chất vấn hỏi cô: “Cô đã làm gì cô ấy! Tại sao cô ấy lại bị ngã xuống dốc núi?”
Dĩnh Dĩnh vẫn bình tĩnh trả lời anh, “ Là cô ta tự ngã, không có liên quan gì tới tôi!”
“Cô còn biện minh sao? có phải cô đã đẩy cô ấy ngã xuống dốc núi đúng không.”
Khi nghe xong những lời buộc tội mà anh dành cho mình.

Dĩnh Dĩnh thật sự đã không thể nào kiềm nén được nữa, khí quyết và máu trong người cô giống như đang bị chảy ngược lên não, cô tức giận lớn tiếng nói: “Con mắt nào của anh, thấy tôi đẩy ngã cô ta? Anh có bằng chứng gì mà buộc tội tôi như vậy chứ! Anh đừng tưởng, anh là nam chính thì muốn nói gì thì nói.

Trong cơn tức giận cô đã lỡ miệng nói ra những từ không nên nói.
“Bằng chứng sao? Không phải đã quá rõ ràng sao! Cô biết cô ấy đã đem chứng cứ đưa cho tôi nên mới ghim thù cô ấy, lúc trước cô ấy cũng đã lỡ làm bỏng tay cô và chuyện tối hôm qua….”
“Chẳng phải tôi đã nói với cô là đừng hiểu lầm rồi sao! Tôi và cô ấy không có quan hệ gì ngoài cấp trên và cấp dưới cả.” Đây là lần đầu tiên Anh nói nhiều như vậy với Cô.
‘’Nè! Ai thèm quan tâm anh với cô ta có quan hệ gì chứ! Anh nghĩ tôi là loại người nhỏ mọn như vậy sao?” Dĩnh Dĩnh nhìn thẳng vào mắt anh hét lớn.
‘’Trước kia cô đã từng như vậy thì bây giờ vẫn sẽ như vậy đó là chứng cứ.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”
Dĩnh Dĩnh thật sự đã tức giận đến mức cực hạn, cô nhón chân lên tiếp tục lý luận, “Đúng là trước kia tôi đã từng như vậy, nhưng anh không thể nào cho người ta có cơ hội hoàn lương à! Bộ anh chưa từng nghe qua câu đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại sao.”
“Anh có thể đừng quá vô lý như vậy được không, nếu như là tôi đẩy cô ta ngã thì sao tôi không để cho cô ta ngã chết luôn đi, còn gọi điện thoại bảo anh đến làm gì nữa?”
Tiếng cãi nhau giữa Bách Lý Vũ và Dĩnh Dĩnh rất to, nhưng thật may đây là bệnh viện nhỏ dưới núi nên không có nhiều bệnh nhân và bác sĩ bị hai người làm phiền.
“Bệnh nhân tĩnh rồi!” Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra lên tiếng cắt ngang hai người đang đứng cãi nhau.
Bách Lý Ngạn cũng đi ra từ trong phòng cấp cứu nói: “Cô ấy! Chỉ bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, có thể vào trong thăm được rồi!”
“Ồ! đã tỉnh dậy rồi sao, anh mau đi vào hỏi cô ta xem là tôi có đẩy ngã cô ta không?” Khẩu âm của Dĩnh Dĩnh vô cùng khiêu khích gợi đòn.
Bách Lý Vũ mặc kệ cô lập tức nhanh chân bước vào bên trong.
Từ Mộng Khiết đã tỉnh lại, nằm trên giường sắc mặt hơi nhợt nhạt, trên trán của cô đã được băng lại, toàn thân thì bị trầy xước lớn nhỏ đều có, tuy te tua như vậy nhưng nhìn cô ta vẫn rất đẹp, đúng là không thể nào xem thường hào quang của nữ chính được mà.
‘’Làm sao mà cô bị ngã?” Vừa vào Bách Lý Vũ đã dùng thanh âm lạnh lùng, uy nghiêm hỏi.

Dĩnh Dĩnh cứ nghĩ anh ta sẽ dùng giọng nói trầm ấm vô cùng ấm áp như mặt trời lặn của mình để nhẹ nhàng hỏi nữ chính chứ.

Nhưng không ngờ anh ta vẫn ương ngạnh không thể hiện cảm xúc thật của mình như vậy.

Rõ ràng là anh quan tâm cô ta mà giờ lại tỏ vẻ thờ ở lạnh lùng gì chứ.

Thật là hề hước mà.
‘’Là tôi tự bất cẩn ngã thưa Tổng Giám Đốc.” Từ Mộng Khiết giọng yếu ớt nói.
‘’Cô không cần phải sợ, tôi sẽ làm chủ cho cô.”
“Anh nói vậy là có ý gì chứ, ý anh nói cô ta đang sợ tôi sao?” Dĩnh Dĩnh thật sự không thể nào chịu đựng được mà lên tiếng đáp trả.
‘’không có! Không có ạ! Thật sự là do tôi tự ngã.

Do tôi muốn lên dốc núi để hái dâu rừng, thì vô tình gặp cô chủ cũng đang hái dâu.

Tôi thấy cô chủ đang hái dâu ở chỗ đó rồi, bèn muốn sang chỗ khác để hái, lúc tôi di chuyển thì bất cẩn va vào một nhánh cây to đang bị chắn giữa dốc núi cho nên tôi đã trược chân lăn ngã xuống dốc.

Tuy lúc đó tôi rất hoảng loạn nhưng tôi vẫn nghe được tiếng cô chủ gọi tên mình và cô ấy cũng chạy theo để giữ tôi lại.

Nhưng do tốc độ của tôi lăn quá nhanh, vì vậy cô chủ đã đuổi theo không kịp.

Trước khi tôi bị ngất đi, tôi biết mình đã được tản đá cản lại, nếu không thôi tôi đã lăn xuống dưới chân dốc mất rồi.”
Dĩnh Dĩnh nghe xong những sự thật từ miệng của Từ Mộng Khiết xong, cô thật sự muốn nhào tới ôm cô ta một cái thật chặt, sau đó kéo cô ta quỳ xuống kết bái thiên địa Đại nữ chính à! sao cô có thể nói hay như vậy chứ, tôi thừa biết cô là vì muốn cách xa tôi 5m cho nên mới lùi lại.
“Anh rõ rồi chứ” Dĩnh Dĩnh liếc nữa con mắt nhìn Bách Lý Vũ sau đó kiêu ngạo rời đi.
Bước ra khỏi bệnh viện, trong lòng Dĩnh Dĩnh như chút bỏ được một gánh nặng.

Tuy không thay đổi được việc nữ chính bị ngã núi, nhưng mọi chuyện vẫn không theo chiều hướng tệ nhất.

Ít ra thì cô đã được minh oan, chỉ tội cho nữ chính thôi.

Mà cũng không thể trách cô được vì tác giả đã viết cô ta bị ngã núi thì nhất định cô ta phải ngã mới được.
‘’Thím nhỏ, để con đưa thím về’’ Bách Lý Ngạn đuổi theo lưng Dĩnh Dĩnh
Dĩnh Dĩnh tò mò nhìn sang Bách Lý Ngạn, “Con không ở lại sao?”
‘’Con đã xem kết quả bệnh án rồi, không có gì nghiêm trọng cả với lại chú nhỏ bảo con đưa thím về.”
Dĩnh Dĩnh nghe xong câu “Chú nhỏ bảo con đưa thím về.” Cô nhịn không được mà cười nhếch mép mội cái.

Anh ta mà có lòng tốt như vậy sao, anh ta chỉ là đang muốn có không gian riêng ở với nữ chính thì có..