Dĩnh Dĩnh tức giận đến nổi đầu muốn bốc khói, cô lập tức mở cửa phòng đi vào trừng mắt nhìn Bách Lý Vũ nói: Tôi không có bị điên!
Bác sĩ đang ngồi ở trên ghế làm việc, thấy Dĩnh Dĩnh tức giận đùng đùng như vậy thì liền đứng lên, giọng nói mang theo sự xoa diệu lên tiếng: “Cô Trương à! Cô đã hiểu nhầm rồi, kiểm tra tâm lý không phải là nghĩ cô đã bị điên.
Anh Bách Lý chồng cô đây, chỉ là lo cho cô bị ngã xong sẽ để lại di chứng tâm lý nào đó.
Cho nên mới đưa cô đi kiểm tra mà thôi.”
“À! Còn nữa” Bác Sĩ đó nói tiếp: “Kết quả kiểm tra tâm lý của cô hoàn toàn bình thường cho nên cô hãy yên tâm!”
Dĩnh Dĩnh *...*
Bác sĩ cảm ơn ông, có gì tôi sẽ liên hệ lại với ông sau! Bách Lý Vũ nãy giờ ngồi im lặng cất tiếng, nói xong anh liền đứng dậy dứt khoắc kéo tay Dĩnh Dĩnh rời đi.
Anh buông tôi ra, tôi tự đi được Dĩnh Dĩnh khó chịu vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh.
Ra khỏi bệnh viện, Bách Lý Vũ nói tài xế đưa cô về nhà trước, còn anh thì nhanh chóng ngồi lên một chiếc xe khác cùng thư ký rời đi.
Dĩnh Dĩnh không thể phản bác được gì, khi anh ta cứ trưng ra cái vẻ mặt có chết cũng không chịu nói,ngồi trên xe mà cô cứ tức anh ách trong lòng.
Chẳng lẽ cô đây thay đổi ngoạn mục sống một cách an phận, không gây chuyện, đối xử tốt với tất cả mọi người là một điều khó tin đến như vậy sao.?
Không phải anh đã cảnh cáo, răn đe tôi phải sống an phận sao? Tôi đã nghe lời anh đến như vậy, mà anh lại nỡ lòng nào đem tôi đi kiểm tra não, rồi lại còn đi khám tâm lý xem tôi có bị đứt dây thần kinh nào hay không sao, Dĩnh Dĩnh chấn chỉnh lại suy thầm mắng: “Tôi mà có bị điên thì anh cũng không được bình thường.
Thật là! Tức chết mất thôi!”
—————-
Ngồi trên xe đang đi đến công ty Bách Lý Vũ đang xem lại kết quả kiểm tra và tư vấn tâm lý của Dĩnh Dĩnh.
Anh khẽ chau mày xoa nhẹ mi tâm một cái nhớ lại những lời bác sĩ tâm lý đã nói: “Vợ ngài có thể là do lúc bị té ngã đã chấn thương đến dây thần kinh não, cho nên đã bị mắc chứng rối loạn tâm lý.
Có nghĩa là sau khi tỉnh lại cô ấy đã bị hoảng sợ, lo lắng tột độ cho nên dẫn tới việc không thể kiểm soát được hành vi của mình, cũng như việc thay đổi tâm lý bất thường: Như thay đổi tính cách, thói quen, sở thích nào đó.
Đúng là tự làm tự chịu” Bách Lý Vũ nói xong liền ném tập kết quả qua một bên, sau đó nhắm mắt lại.
Tư Vũ đang ngồi ở ghế lái phụ khẽ nhíu mắt nhìn qua tài xế Lâm đang lái tập trung lái xe nhỏ giọng nói: “Không hiểu sao Tổng Giám Đốc lại nổi giận nữa rồi.”
Dĩnh Dĩnh về tới biệt thự trên núi, tuy trong lòng vẫn còn tức giận Bách Lý Vũ nhưng nhìn thấy ông bà cụ Bách Lý thì lập tức trở nên vui vẻ ngồi xuống trò chuyện cùng họ.
Đã về rồi sao? Vết thương đã lành hẵng chưa?” Bà cụ hỏi cô.
Dạ đã lành hẵng rồi ạ Dĩnh Dĩnh lễ phép trả lời, sau nó tự nhiên rót trà cho mình một tách trà.
Tiểu quỷ kia cũng xem như là còn có lương tâm, còn biết đưa con đi tái khám.”
Dạ đúng rồi! anh ấy rất tốt với con ạ, còn rất quan tâm con nữa là đằng khác.” Không nhắc đến thì thôi, chứ nhắc đến thì lửa giận trong lòng cô lại cháy lên bừng bừng.
Ông bà cụ Bách Lý thấy con trai và con dâu đã ngày càng hòa thuận và yêu thương nhau hơn thì trong lòng rất vui và yên tâm.
Lúc trước ông bà cứ lo cho Bách Lý Vũ đã qua 30 tuổi rồi, mà vẫn không chịu kết hôn với bạn gái đang làm ngôi sao nổi tiếng kia.
Rồi lại bất ngờ chia tay cho nên ông bà càng lo lắng thêm, nhưng rồi sự cố xảy ra làm đứa cháu gái nuôi mà ông bà yêu thương hơn cả cháu ruột, lại thành vợ con trai mình, hai mối lo lắng đã được giải quyết xong, ông bà có lỡ ra đi thì cũng an tâm nhắm mắt.
Buổi tối Dĩnh Dĩnh cố ý không đi ngủ sớm, cô nằm trên giường chờ Bách Lý Vũ về hỏi cho rõ chuyện lúc sáng, chờ mòn mỏi đến gần 1 giờ sáng cuối cùng anh ta cũng đã về.
Nghe tiếng mở cửa cô lập tức ngồi bật dậy nói: chuyện lúc sáng là sao? Anh nghĩ tôi có vấn đề tâm lý sao? Tại đây, ngay bây giờ tôi muốn nói cho anh bết, tôi rất bình thường! Có lẽ lúc trước tôi khác bây giờ, nhưng tôi là đang làm theo những gì mà anh căn dặn còn gì! Tôi đang rất cố gắng sống có não và an phận.
Vậy mà anh lại nỡ lòng nào đem tôi đi kiểm tra, xem tôi có bị rớt não hay không sao?
Bách Lý Vũ động tác thuần thục tháo cà vạt trên cổ xuống, anh không thèm nhìn Dĩnh Dĩnh lấy một cái giọng hơi khàn trầm ấm trả lời cô: “Nếu cô biết mình bị rớt não thì tốt rồi.”
Dĩnh Dĩnh tức giận liền đi tới lại gần anh, đang định đấu võ mồm với anh thì chợt bị mùi rượu nồng nặc trên người anh đang lan toả ra mà lùi bước về sau.
Cô bịt mũi lại khó chịu hỏi: “Anh uống rượu sao? cả người anh hiện giờ toàn là mùi rượu.” Bẫm sinh Dĩnh Dĩnh đã rất ghét mùi rượu bia.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng mấy tiếng.
Cốc cốc! Cốc Cốc!
“Ai đó! Đêm hôm rồi mà còn gõ cửa phòng.” Dĩnh Dĩnh vẫn giữ động tác bịt mũi bất mãn đi ra mở cửa.
Khi cửa được mở ra cô bất ngờ há hốc miệng, lập tức thả cái tay đang bịt lỗ mũi xuống, mắt mở to nhìn chầm chầm đại nữ chính Từ Mộng khiết, trên tay cô ta đang bưng một bát canh, mà canh gì thì Dĩnh Dĩnh không biết!
Chào cô chủ! Thật xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của cô rồi.
Tổng giám đốc tối nay có dự một buổi tiệc nên đã uống hơi nhiều rượu, Tôi sợ sáng mai anh ấy sẽ bị đau đầu cho nên đã nấu canh giải rượu cho anh ấy uống.”
Dĩnh Dĩnh liếc nhìn bát canh giải rượu trên tay Từ Mộng Khiết thầm suy nghĩ nữ chính quả thật là chu đáo và rất quan tâm đến nam chính.
Nghĩ xong cô liền tươi cười giơ ngón tay trỏ chỉ chỉ vào bên trong phòng: “Anh ta ở đằng kia, cô mang vào cho anh ta đi.”
Lại chuẩn bị có một màn tình cảm chớm nở đây mà, Dĩnh Dĩnh đang suy nghĩ cô có nên tránh đi chỗ khác để cho hai người họ được tự nhiên hơn hay không? Đúng rồi! Cô phải đi, nếu cô ở lại đây sẽ cản trở hai người họ mất, thì làm sao phát triển tình cảm được!
Trương Dĩnh Dĩnh cô tính đi đâu đó? Dĩnh Dĩnh đã bước chân ra bên ngoài đang tính đóng cửa phòng lại thì bị Bách Lý Vũ gọi cho nên cô khựng lại nhìn anh cười đáp: “Tôi đi vệ sinh, hai người cứ tự nhiên đi Dĩnh Dĩnh nói đại lý do.
Trong đây có phòng vệ sinh sao cô không đi?”
Dĩnh Dĩnh vẫn cúi đầu im lặng nhưng vẫn muốn đóng cánh cửa lại.
Cô lăn vô đây cho tôi! Bách Lý Vũ đột nhiên quát lên vô cùng đáng sợ.
Dĩnh Dĩnh lập tức bị doạ cho sợ cô nhanh chân bước vào phòng, sau đó đóng cửa lại đi thẳng tới giường, cô trèo lên giường lấy chăn trùm kín đầu lại.
Anh lại dám lớn tiếng quát tôi sao? Tôi chỉ có lòng tốt muốn cho hai người có không gian riêng để phát triển tình cảm, anh thật là đồ không biết điều mà.
Từ Mộng Khiết lần đầu thấy Bách Lý Vũ quát người khác như vậy! Cho nên có hơi bị giật mình vì từ trước đến giờ theo như cô thấy, anh là một người vô cùng điềm tĩnh, ít khi nổi giận với ai.
Tôi uống xong rồi! Cảm ơn, đã làm phiền cô rồi.” Bách Lý Vũ thái độ đã trở lại bình thường nói.
Không sao đâu Tổng Giám Đốc! Đây là công việc của tôi, không phiền ạ Từ Mộng khiết nở một nụ cười vô cùng dịu dàng xinh đẹp trả lời anh.
Bách Lý Vũ thở ra một hơi dài, Anh đưa tay xoa thái dương mấy cái rồi nói tiếp:”Lần sau không cần phiền cô phải vất vả nấu canh giải rượu cho tôi nữa, hãy để vợ tôi một người rãnh rỗi dư hơi suy nghĩ nhiều nấu là được rồi.
Cô đã bận công việc cả ngày rồi hãy về phòng nghĩ ngơi sớm đi.
"Dạ! tôi hiểu rồi Tổng Giám Đốc" Từ Mộng khiết nghe anh nói xong, chợt trong lòng hiện lên một tia buồn bã, mất mác bưng bát canh anh đã uống xong rời khỏi.
Cô không hiểu tại sao khi ông chủ nhỏ cho dù đã biết Dĩnh Dĩnh gài bẫy hãm hại mình mà vẫn không lập tức ly hôn với Dĩnh Dĩnh mà còn dặn dò cô không được nói chuyện này cho bất kỳ ai biết.
Dĩnh Dĩnh ở trên giường nghe Bách Lý Vũ nói những lời đó, thì trong lòng đã thầm chửi tổ tông 18 đời nhà anh! Ai là người rãnh rỗi, dư hơi suy nghĩ nhiều chứ, ngày mai tôi nhất định phải đi kiếm việc làm cho anh thấy!
------------------
Lại thêm hai tuần nữa lặng lẽ trôi qua trong êm đềm, Bách Lý Vũ thì vẫn đi sớm về khuay như vậy.
Đại nữ chính cũng đã đi làm ở công ty của anh ta nên cũng không thường xuyên xuất hiện ở biệt thự.
Không thường xuyên gặp nam nữ chính thì tất nhiên chẳng xảy ra drama gì, cho nên cuộc sống của cô rất bình yên và tự tại.
Những người giúp việc ở biệt thự dưới sự chân thành của cô, họ đã dần bị cô cảm hóa, đã hết ác cảm và sợ cô như trước.
Tóm lại mọi chuyện rất tốt đẹp, nhưng hai tuần qua cô đã suy nghĩ rất nhiều không biết mình nên đi làm nghề gì, chẳng lẽ lại làm công việc giống như trước kia: “Đi giao hoa, làm shipper, công nhân dọn rác sao? Tất cả điều không được, như vậy thì sĩ nhục nhan sắc với học thức hiện tại của nguyên chủ quá!”
Trong truyện miêu tả tuy nguyên chủ não tàn, ác độc nhưng vẫn có chút xinh đẹp và đã tốt nghiệp đại học chính quy.
Nhưng có sao thì vẫn thua nữ chính, khi nguyên chủ đứng cạnh nữ chính thì vẫn bị nhạt nhòa, tóm gọn lại là không đẹp bằng nữ chính đó.
Thôi không suy nghĩ nữa cô mặc kệ, Dĩnh Dĩnh rời khỏi phòng ngủ đi xuống lầu thì thấy mấy người giúp việc đang tất bật dọn dẹp, cắm hoa khắp biệt thự.
Tại sao lại trưng hoa Đỗ quyên trắng khắp như nơi vậy Dĩnh Dĩnh tuỳ tiện hỏi một người giúp việc.
Cô chủ nhỏ! Cô đã quên rồi sao? ngày mốt chính là ngãy giỗ của Ông chủ trước người giúp việc mỉm cười trả lời cô.
Dĩnh Dĩnh vẫn không hiểu ngây ngốc nhìn người giúp việc, một người giúp việc khác thấy vậy liền trả lời: “Là ngày giỗ của bố ông chủ lớn đấy ạ!”
À! chính là ngày giỗ của ông nội nam chính sao? Cô nhớ trong truyện đã viết, chủ nhân trước của căn biệt thự này rất thích hoa Đỗ Quyên Trắng cho nên trong ngày giỗ vì để tưởng nhớ ông, con cháu đã cho trưng hoa đỗ quyên trắng khắp biệt thự.
Mà cũng vào ngày đó, gia đình Bách Lý sẽ tập trung lại đông đủ để tưởng nhớ người đã khuất.
Sau đó lại còn cao hứng cùng nhau đi lên nông trại gì đó để nghĩ dưỡng ba ngày, và kết quả khi nghĩ dưỡng ở nông trại, nguyên chủ vì mâu thuẫn nhỏ nên đã ra tay xiên nữ chính lần đầu tiên, đó chính là đẩy ngã cô ta xuống một cái dốc nằm trên núi sau nông trại.
Sau khi nhớ lại cốt truyện, Dĩnh Dĩnh thất thần lẩm bẩm nói: “Không được! không được! Tôi nhất định sẽ không đi lên cái nông trại gì gì đó đâu.”.