Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Số Tàn

Chương 46: Chương 46





Ngày nào Dĩnh Dĩnh cũng ngây ngốc đóng quân ở bệnh viện.

Chỉ trừ những lúc cô quay về biệt thự lấy một ít đồ dùng cá nhân hằng ngày ra, thì hầu như ngày đêm cô đều như hình với bóng bên cạnh Bách Lý Vũ.
Tính khí Bách Lý Vũ rất khó ưa, tính nết thì càng khó ở, cho nên phòng bệnh người lui tới cũng chỉ có người nhà và mấy anh bạn vào sinh ra tử được Bách Lý Vũ miễn cưỡng nhận xét nói là coi như tạm thân.
Màn đêm buông xuống Dĩnh Dĩnh vẫn như thói quen cũ, làm công tác vệ sinh cá nhân xong thì tự nhiên trèo lên giường bệnh của Bách Lý Vũ mà nằm ngủ.
Giường bệnh phòng Vip đều rất rộng, cho nên cô cũng chỉ chiếm một phần không gian nhỏ nằm bên cạnh anh mà thôi.
Mà hình như Bách Lý Vũ từ lúc bị thương phải nằm viện thì đều đi ngủ rất sớm.

Cho nên mỗi ngày khi trời vừa chập tối là anh đã bắt đầu la hét ầm ĩ bắt buộc Dĩnh Dĩnh phải tắt đèn đi ngủ sớm cùng anh.
Dĩnh Dĩnh cũng bất lực lắm, cô không muốn ngủ sớm một chút nào.

Mà đứng dậy rời đi thì cũng không được cho nên cô cứ im lặng bình thản mà chiều hết mực với mọi yêu cầu vô lý của anh.
Thời gian cứ như vậy cũng êm đềm trôi qua hết ba tuần.

Dĩnh Dĩnh vẫn bên cạnh chăm sóc anh, hằng ngày đều cầu mong anh mau khỏi bệnh mà không hề hay biết trong lòng Bách Lý Vũ luôn có suy nghĩ muốn vết thương lâu lành lại một chút.
Đêm khuya ngày thứ hai của tuần thứ tư nằm viện.

Bên ngoài cửa sổ gió thổi tuyết trắng rơi tung bay, bên trong phòng bệnh không gian ấm áp nhưng lại tĩnh mịch.
Dĩnh Dĩnh là một cô gái dễ ăn dễ ngủ, sớm đã thăng thiên mơ tới cảnh chín tầng trời mây.

Lại là ác mộng sau vụ bắt cóc, tiếng súng nổ long trời trong giấc mơ xuất hiện doạ Dĩnh Dĩnh giật mình tỉnh dậy.

Mở mắt ra ngó sang bên cạnh thì đã không thấy Bách Lý Vũ đâu nữa.
Hơi ấm từ cái gối bên cạnh vẫn còn, chắc anh chỉ mới rời giường.

Nghĩ vậy Dĩnh Dĩnh bước xuống giường muốn đi tìm anh.
Tóc tai bù xù bước chân loạng choạng xiêu xiêu vẹo vẹo còn mang hương vị ngáy ngủ.

Dĩnh Dĩnh đi thẳng tới phòng vệ sinh nơi có ánh đèn sáng màu vàng nhạt hắt ra.


Cũng không thèm hỏi han Dĩnh Dĩnh trực tiếp đẩy cửa mở ra.
Cửa phòng vệ sinh cũng không khoá Dĩnh Dĩnh lập tức bị cảnh tượng phong phú trước mắt làm cho tỉnh cả ngủ.

Bách Lý Vũ thân hình to lớn cao ráo, đang thong dong đứng, bàn tay phải đẹp đẽ của anh đang nâng người anh em tri kỷ phía dưới của mình mà đang chuẩn bị giải toả nỗi buồn.
Dĩnh Dĩnh nhìn rõ mồn một cảnh tượng xấu hổ trước mắt.

Hai bên má lập tức nóng đỏ lên nhưng cô vẫn giả bộ điềm tĩnh không rời tầm mắt hỏi:
"Anh đang đi tiểu sao?" Dù gì cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ đó.

Cũng chỉ là một cây gậy nhỏ ở phía dưới mà thôi.
"Như em nhìn thấy..." Bách Lý Vũ cũng không vội cất người anh em của mình vào, vẫn giữ nguyên tư thế.

Giọng điệu càng thập phần bình thản trả lời cô.
Dĩnh Dĩnh: "Ồ...." một tiếng lại tiếp tục ngây ngốc đứng nhìn.
Bách Lý Vũ nhắm mắt thở dài: "Em còn muốn đứng đó nhìn bao lâu nữa? Em cứ nhìn vào nó chằm chằm như vậy, thì làm sao mà anh tiểu ra được."
Dĩnh Dĩnh không phải là kẻ bi3n thái mà đứng ngu si nhìn cái đó của anh.

Cô là đang suy nghĩ ra điều gì đó, cho nên mới bất động không nhúc nhích.

Cô khả nghi lên tiếng thăm dò hỏi:
"Anh có cần em giúp gì không? Chẳng phải anh nói tay không cử động được sao? Khi cử động tay liền đụng tới vết thương rồi đau sao? Để em vào cầm tiểu Bách Lý Vũ giúp anh vậy?"
Bách Lý Vũ nhoẻn miệng cười:
"Vào đây!"
Dĩnh Dĩnh rốt cuộc cũng biết mình đã bị anh lừa mấy ngày qua rồi, liền tức giận mắng: "Anh thật mặt dày....tục tằng vô sỉ." Nói xong cô đóng cửa phòng vệ sinh lại chạy tọt đi.
Cô tự rót cho mình hai cốc nước lọc uống để hạ nhiệt.

Cô không biết bản thân mình từ bao giờ cũng đã trở nên vô sỉ rồi, mặt mày có thể bình tĩnh không đổi sắc đứng nhìn cái đó của Bách Lý Vũ.
Bách Lý Vũ giải quyết tâm sự xong liền rất nhanh trở ra.

Anh đứng im bất động trước cửa phòng vệ sinh không di chuyển, hơi đưa tay ra nhìn về phía Dĩnh Dĩnh ra hiệu.

Dĩnh Dĩnh hiểu được ý của anh, liền như chú chim nhỏ, theo bản nặng chạy tới đỡ lấy anh sau đó từ từ dìu anh bước đi về giường.
Trong lòng cô lẩm bẩm: Chẳng phải lúc nãy còn tự mình xuống giường bước đi được rồi sao? Giờ lại dở chứng bốc lột sức lao động đêm khuya của cô.
"Em đang chửi thầm anh trong bụng sao?" Bách Lý Vũ bất ngờ hỏi.
Anh ta nghe được tiếng lòng của cô sao?
"Không có."
Đỡ được Bách Lý Vũ an toàn nằm lên giường xong, Dĩnh Dĩnh trong lòng bất mãn nhưng vẫn an phận nằm xuống bên cạnh.
Nằm yên tĩnh được một lúc thì Bách Lý Vũ lại dở chứng.
"Dĩnh Dĩnh vết thương của anh đột nhiên hơi đau..."
Dĩnh Dĩnh mở mắt nhưng vẫn nằm im thờ ơ nói:
"Em gọi Bác Sĩ tới cho anh."
"Không cần, đã là nữa đêm rồi đừng phiền người ta."
Tai cô nghe lầm rồi sao? Bách Lý Vũ mà lại sợ đi làm phiền người khác vào đêm khuya.

Chưa kể tới người anh sợ làm phiền lại là Bác Sĩ.

Một cổ cảm xúc ghét bỏ đang dâng trào lên trong bụng Dĩnh Dĩnh.

Giọng cũng trở nên khó chịu hỏi anh.
"Nói đi giờ anh muốn sao?" Ba tuần qua chăm sóc cho Bách Lý Vũ, Dĩnh Dĩnh đã nếm trãi đủ mọi suy nghĩ hành động ấu trĩ của Bách Lý Vũ.
"Em xoa giúp anh đi." Không đợi cô phản ứng Bách Lý Vũ đã chụp lấy bàn tay cô đặt nhẹ lên miếng băng gạc dán bên ngoài miệng vết thương.
Dĩnh Dĩnh không làm gì được, ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của anh.

Ai bảo anh bị thương là vì cô chứ.

Bây giờ anh chính là tổ tông, là trung tâm của vũ trụ, là người có quyền hạn cao nhất.
Cô nhẹ nhàng sờ lên miếng băng gạc dày cộm màu trắng ngoài miệng vết thương rồi từ từ nhẹ nhàng xoa xung quanh rìa vết thương.
Tuy trong lòng không can tâm tình nguyện nhưng động tác của cô lại hết sức dịu dàng.
"Xoa như vậy sao?" Dĩnh Dĩnh ngón tay sờ miết mấy cái liền gãi nhẹ xung quanh vết thương hỏi.

Bách Lý Vũ: "Ừm...." Trả lời xong bàn tay to của anh lại như cũ không an phận mà luồn vào chiếc áo thun của cô.

"Bách Lý Vũ anh đừng có được nước mà làm tới."
Dĩnh Dĩnh bị anh x0a nắn chỗ mềm mại trên cơ thể liền rùng mình tức giận mắng.
"Em là vợ anh, thích rờ hay sờ chỗ nào trên người em đều là hợp pháp."
Dĩnh Dĩnh nghẹn họng: "Hợp pháp cái rắm, anh nghĩ hay thật.

Vậy còn bản hợp đồng thoả thuận hôn nhân kia thì sao? Trong đó còn có điều lệ...." Cô chưa kịp nói xong Bách Lý Vũ đã chen ngang.
"Sớm đã đốt rồi!" Bách Lý Vũ bàn tay vẫn miệt mài thuần thục làm chuyện bại hoại.

Giọng nói thì vẫn nhàn nhã trả lời.
"Anh đốt khi nào? Chẳng phải mấy tuần qua anh nằm viện sao?"
Dĩnh Dĩnh ngưng xoa vết thương cho Bách Lý Vũ, rút tay về liền kéo nhẹ cái tay đang làm loạn trong áo của cô hất ra.

Giọng điệu nghiêm túc ngồi dậy hỏi anh.
Bách Lý Vũ một khi đã vô sỉ thì phải vô sỉ đến tận cùng.

Thấy có vẻ không làm loạn trong áo của cô được nữa, bèn đưa tay lên sờ xoạng vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Giọng bình thản trả lời.
"Thuê thư ký để làm gì? Anh bảo Tư Vũ đốt đi rồi!"
Dĩnh Dĩnh: "Nhưng em cũng có một bản."
Bách Lý Vũ bật cười, ánh mắt trong đêm tối sáng lên bất ngờ: "Vậy bản hợp đồng kia của em để ở đâu? Anh cho Tư Vũ đi lấy."
"Em..." Dĩnh Dĩnh liền động não lục lại ký ức, cô không nhớ mình để bản hợp đồng đó ở đâu nữa.
"Chắc là để đâu đó trong hộc tủ ở nhà hay là trong vali gì đó?" Dĩnh Dĩnh tuỳ tiện trả lời.
"Em đúng là ngớ ngẩn, bản hợp đồng của em cũng đã được đốt luôn rồi!"
Bách Lý Vũ nhân cơ hội cô đang mất tập trung lại di chuyển bàn tay lên chỗ mềm mại, cách một lớp áo thun mà tiếp tục x0a nắn.
Dĩnh Dĩnh há hốc miệng: "Anh biết chỗ em cất sao? Trong đầu em còn không nhớ mình vứt chỗ nào rồi! Anh hành động nhanh thật."
Bách Lý Vũ: "Em đúng là đồ não tàn mà, lúc kí hợp đồng xong anh đã giữ cả hai bản.

Vì lúc đó anh nghĩ, nếu để em giữ lại một bản em sẽ nổi điên mà xé nó....chỉ là không ngờ tới...."
"Không ngờ gì?" Dĩnh Dĩnh lại lần nữa hất cái tay xấu xa của Bách Lý Vũ ra khỏi cơ thể mình hỏi.
"Không ngờ tới, đến cuối cùng người huỷ bỏ luôn cả hai bản lại là anh." Bách Lý Vũ kéo cả người cô nằm xuống lại, bàn tay giống như có nam châm lại tiếp tục dán chặt lên người Dĩnh Dĩnh du tẩu trên dưới.
"Sức chịu đựng của con người có giới hạn, Bách Lý Vũ anh đừng có mà lưu manh quá đáng, em nhịn không được đánh anh bây giờ!"
Dĩnh Dĩnh lần này tức giận thật rồi.


Cô không thèm suy nghĩ sẽ đụng tới vết thương của anh nữa, mà hất mạnh bàn tay hư đốn của Bách Lý Vũ ra khỏi người mình.
"Anh âu yếm vợ của chính mình thì làm sao gọi là lưu manh được?"
Dĩnh Dĩnh: "Ngang ngược, thật ngang ngược mà, kiểu nào anh cũng nói lại được."
"Em không thích sự ngang ngược này của anh sao? Thôi thì tập làm quen dần, đằng nào cũng sống với nhau đến cuối đời."
Dĩnh Dĩnh nghe mà nhịn không được cười ồ lên mắng: "Anh bị thần kinh à, ai thèm sống với anh cả đời."
Bách Lý Vũ cũng không chịu thua, cười mấy tiếng khinh thường rồi mới đáp lại:
"Em đừng tưởng mấy lời em nói trong hang động kia anh đều không nghe thấy......Anh nghe không xót một chữ nào cả."
"Không phải lúc đó anh đã thoi thóp sắp chết rồi sao? Sao tai vẫn còn thính giữ vậy?"
Dĩnh Dĩnh bất ngờ như không thể tin hỏi lại.
"Dĩnh Dĩnh chưa gì em đã trù ẻo chồng của mình chết rồi sao? Không được rồi anh phải trừng phạt em thôi!"
Bách Lý Vũ liền ngồi xổng dậy nhanh như chớp vòng cánh lực lưỡng ra sau gáy của cô.

Anh hơi ghì nhẹ đầu cô, chuẩn xác quấn lấy đôi môi của cô.
Dĩnh Dĩnh lập tức cứng đờ người, bàn tay đang lôi lôi kéo kéo tay anh của cô thoáng chốc siết chặt.

Cả ngón chân cũng co ro hết lại.
Bàn tay anh giữ chặt lấy gáy cô lướt nhẹ qua vài sợi tóc lưa thưa.

Môi anh quấn quýt lấy cánh môi vừa mềm mại vừa ngọt ngào của cô.
Cô gái nhỏ trong lòng ngực anh giống như không xương, thơm thơm ngọt ngọt.

Bách Lý Vũ nghiêm túc cảm nhận từng chi tiết nhỏ nhặt trên gương mặt của cô.
Anh muốn khắc sâu trong trí não và cất vào đầu quả tim khoảnh khắc ngọt ngào này.
Mãi một lúc sau, anh mới tạm hài lòng mà buông cô ra.
Dĩnh Dĩnh mặt đỏ bừng bừng như quả cà chua chín mùi.

Cô mềm nhũn co rút người lại hít thở không thông nên bắt đầu th ở dốc sau nụ hôn mãnh liệt của anh.
Trong lòng cô thì hân hoan như đang có hàng ngàn chú nai con đang chạy loạn.

Nhưng ngoài miệng thì vẫn trái lòng cứng rắn chửi sảng:
"Vô sỉ...quá là vô sỉ...."
Nam chính anh thật vô sỉ.