"Tôi tên là Đinh Vi sẽ là người hướng dẫn cho các vị vào mấy ngày tới."
Chàng trai tên Đinh Vi dẫn đầu đi trước nở nụ cười tươi rói quay đầu lại giới thiệu bản thân.
Quãng đường tiếp theo Đinh Vi đã phổ cập kiến thức cùng như sự tích ra đời của cái tên Lang Sơn.
Lang chính là sói, Sơn chính là núi.
Thật ra nguồn gốc của cái tên này cũng không có gì quá đặc biệt.
Sở dĩ ngọn núi này được gọi là Lang Sơn là bởi vì hình dáng của nó, nhìn từ xa rất giống một con sói đang tru trong đêm trăng tròn.
Cũng không phải là một ngọn núi mà là ba ngọn núi nằm sát nhau, vì vậy mới tạo thành hình dáng một con sói.
Còn khách sạn Bán Nguyệt này, vừa hay lại được lựa chọn xây trên ngọn núi, được ví như là phần đầu của con sói.
Khi bài diễn thuyết của Đinh Vi vừa kết thúc cũng là vừa lúc mọi người đã bước vào bên trong đại sảnh của khách sạn.
"Con mẹ nó, ở đây không có thang máy sao?" Khi nghe thấy ở đây không có thang máy để di chuyển, Lương Tây Tranh đã gào thét lên như một tên điên.
Nhìn từ vẻ mặt tức tối của Lương Tây Tranh, Dĩnh Dĩnh đoán nội tâm của anh ta chắc đang hối hận vì đã khờ dại đến nơi đây rồi.
Quản lý khách sạn là một ông chú khoảng năm mươi tuổi, đầu hơi hói, trên mắt đeo một cặp kính cận khá dày.
Nhìn khuôn mặt có thể thấy được là một người dân chất phát hiền lành.
Ông ấy vừa chạy ra đã mở miệng xin lỗi vì sự bất tiện không có thang máy.
Có vẻ cảm thấy được sự bất lực, cộng thêm hình thái chật vật của ông ta hiện giờ.
Cho nên Lương Tây Tranh đành thu miệng lại, không ồn ào khó dễ nữa.
Dù sao chân ông đây cũng dài, bước đi cũng nhanh.
Lên xuống coi như tập thể dục, không thèm so đo với mấy người.
Bách Lý Vũ im lặmg đứng một bên, anh không bận tâm đến chuyện có thang máy hay không.
Nhận lấy thẻ phòng xong, không nói một lời liền nắm tay Dĩnh Dĩnh kéo đi lên trên.
Khách sạn này được xây theo lối kiến trúc trụ tròn.
Gồm có năm tầng chia ra thành hai dang nhà khác nhau.
Phong cách trang trí nơi đây rất gần gũi với thiên nhiên, bức tường lớn ở phía sau khách sạn được trồng một loại cây dây leo lạ không biết tên.
Dây leo mọc sum xuê, lá phủ phê hết bức tường rộng đó.
Nếu đứng ở phía sau lưng khách sạn rồi nhìn từ xa, sẽ cảm thấy khách sạn này như đang được mẹ thiên nhiên bao phủ ôm trọn lại trong tay vậy.
Dĩnh Dĩnh vừa bước vào phòng đã phá lệ chạy thẳng tới trước, hai tay liền mở tung cánh cửa ban công ra.
"Ban công ở đây không tồi, khá rộng rãi."
Phòng của cô và Bách Lý Vũ được xếp ở tầng cao nhất.
Tuy đi bộ hết năm tầng lầu mới lên được đến nơi nhưng bù lại cảnh sắc nhìn từ ở đây không tệ.
Dĩnh Dĩnh xem như thả lỏng hài lòng.
Mỉm cười đứng trước ban công đầy hơi thở của núi rừng.
Hôm nay cô mặc trên người một chiếc váy trắng dài xẻ tà ở phía đằng sau, ở dưới kết hợp với quần jean ống rộng.
Thật ra phong cách thời trang khó ngấm này là do Bách Lý Hồng đã tư vấn cho cô.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy mặc cũng rất được, đặc biệt là rất thoải mái.
Bách Lý Vũ không giống cô, bộp chộp chạy lên lầu.
Anh vẫn thong thả đi từ từ lên, dáng đi sang chảnh quý tộc.
Thần thái lạnh lùng cộng thêm ngoại hình sáng lán đẹp trai của anh, đã làm cho trái tim của mấy nhân viên nữ ở đây đều đập mạnh.
Mặt cũng tự nhiên đỏ ửng hết cả lên.
sau khi nhận lấy hai chiếc vali từ nhân viên khách sạn xong.
Anh nhẹ nhàng đóng của lại.
Sau đó liền bước tới phía sau lưng Dĩnh Dĩnh, hai tay tự nhiên mà ôm lấy cái eo nhỏ của cô từ phía sau.
Đầu anh cúi xuống úp lên bả vai trái của Dĩnh Dĩnh.
"Em dùng loại nước hoa mới sao?" Bách Lý Vũ đột nhiên hôn lên bả vai trái của cô, rồi thỏ thẻ nói nhỏ bên tai cô.
Thanh âm quyến rũ như mật ngọt.
Dĩnh Dĩnh đã quá quen với hành động thân mật nhưng vô sỉ của này của Bách Lý Vũ.
Cô chịu đựng cơn nhột khó chịu ở bên tai, cố gắng khống chế từng lỗ chân lông đang bị dựng đứng lên vì mấy câu nói đầy ám mụi của Bách Lý Vũ.
Áp chế cơn giận rồi lại bình tĩnh Dĩnh Dĩnh đánh thật mạnh vào cánh tay Bách Lý Vũ
"Buông ra...."
Bách Lý Vũ vẫn mặt dày: "Đẹp không?"
"Cái gì đẹp?"
"Phong cảnh ở đây." Bách Lý Vũ hai tay siết chặt eo nhỏ của cô, sau đó trả lời.
"Nếu không có anh thì sẽ còn đẹp hơn!!!"
Bách Lý Vũ khẽ bật cười: "Dĩnh Dĩnh em tính dày vò anh đến khi nào nữa?"
Dĩnh Dĩnh thật sự chịu đựng không nổi nữa rồi: "Anh có thể đừng nói mấy cái lời buồn nôn như vậy nữa được không? Tôi còn chưa ăn cơm, nên thật sự trong bụng không có gì để nôn."
Bách Lý Vũ chợt cảm thấy tim gan đau thắt, "Em thật tuyệt tình..."
Như vậy mà anh ta đã cho là tuyệt tình...
Khoảng nữa tiếng sau, cả đám tập trung lại tại đại sảnh khách sạn để ăn cơm trưa.
Dĩnh Dĩnh vô tình để ý, hầu như ở đây ngoài nhóm người bọn cô ra thì không có du khách nào khác nữa.
Ý nghĩ đó chỉ là thuận tiện xẹt qua, cho nên cô cũng không tò mò lắm.
Nhân viên khách sạn đã sắp xếp chuẩn bị đồ ăn xong từ trước, nên rất nhanh đã được bưng lên đầy đủ.
Trên bàn ăn hình chữ nhật dài, mọi người đều ăn ý chia nhau ra ngồi.
Dĩnh Dĩnh đã đói bụng từ sáng đến giờ, nên không có hứng thú hỏi han hay nói chuyện với ai, cho nên cô cắm cúi tập trung ăn.
Bách Lý Vũ ngồi bên cạnh cô ăn rất chậm, anh vừa ăn vừa nói chuyện với đám người Dương Cao Lãng về lịch trình chuyến đi.
Buổi trưa này do đầu bếp nổi tiếng nhất ở đây nấu theo hương vị truyền thống nên rất ngon.
Dĩnh Dĩnh mãi mê lo ăn uống cho đến khi nghe từ miệng Dương Cao Lãng nói là Đinh Vi đang đi đón Bách Lý Hồng và Dương Hạc Hiên đến.
Lúc này cô mới bắt đầu chú ý đến chủ đề câu chuyện mà bọn họ đang tán gẫu.
Có Bách Lý Hồng đến đây cũng tốt, cô sẽ đỡ cô đơn lạc lõng.
Tuy nói rằng vẫn có Trang Hà là nữ, nhưng cô không giỏi giao tiếp với người mới vừa quen.
"Thật tiếc chuyến đi này Hoắc Bảo không đến được, làm cảnh sát thật là bận rộn." Dương Cao Lãng nhìn Bách Lý Vũ nói.
Bách Lý Vũ đột nhiên quay sang nhìn Dĩnh Dĩnh, hành động này của anh làm cho cô giật mình.
"Chuyện gì?" Dĩnh Dĩnh trợn mắt với Bách Lý Vũ.
"Tập trung ăn đi." Bách Lý Vũ phun ra bốn chữ xong liền quay đầu đi.
Khỏi cần anh lo, tôi đang rất đang tập trung ăn.
"Em nghe nói đội trưởng Hoắc đang theo dõi một vụ án buôn ma tuý xuyên quốc gia.
Lần hành động này rất lớn, nhưng độ bảo mật lại chẳng cao.
Cố ý rò rỉ ra thông tin rất nhiều." Trang Hà ánh mắt sáng ngoắc nhìn mọi người thuận tiện kể.
Trang Hạ ngồi bên cạnh cô ấy cũng theo bản năng góp phần kể thêm: "Mấy ngày trước, đội của bọn họ bắt được một tên trong nhóm tội phạm buôn má tuý đó..." Nói đến đây Trang Hạ bày ra vẻ mặt đáng tiếc rồi mới kể tiếp: "Nhưng hắn đã chết rồi, cho nên chẳng moi được thông tin gì? Thi thể được đưa tới cho tôi khám nghiệm.
Các cậu có biết bên trong bụng hắn có thứ gì không?"
Mọi người nghe tới đây, ánh mắt ai nấy đều trưng ra vẻ hứng thú.
Dĩnh Dĩnh cũng đang nín thở, hồi hộp để nghe Trang Hạ kể tiếp.
Trang Hạ nhìn mọi người đã hoàn toàn hứng thú với câu chuyện của mình bèn nói tiếp:
"Trong bụng của hắn ta, nói chính xác hơn là bao tử có dấu khoảng hai mươi viên kim cương kích cỡ 2mm."
Lương Tây Tranh và Dương Cao Lãng nghe xong cùng hít một hơi khí lạnh, cả hai sau đó liền quay sang nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trang Hạ cười cợt: "Sau đó thì hết rồi."
"Vậy số kim cương đó sẽ được xử lý như thế nào?" Dĩnh Dĩnh thắc mắc không biết số kim cương đó sẽ đi về đâu.
Là kim cương đó nha, rất có giá trị.
"Xử lý ra sao là chuyện của cảnh sát bọn họ, em dâu nhỏ về sau nếu có gặp Hoắc Bảo hỏi cậu ta thì sẽ rõ hơn." Trang Hạ mỉm cười nhiệt tình trả lời.
Dĩnh Dĩnh: "Ồ."
"Hoắc Bảo là cảnh sát thật sao?" Dĩnh Dĩnh quay sang hỏi nhỏ Bách Lý Vũ.
"Ừm." Bách Lý Vũ lạnh nhạt đáp.
Dĩnh Dĩnh lại hỏi thêm, "Trang Hạ là Pháp Y sao?"
Lần này anh không trả lời mà chỉ gật đầu với cô.
Dĩnh Dĩnh ngó nhìn sắc mặt Bách Lý Vũ đang yên đang lành lại cau có khó chịu.
Cả khuôn mặt lạnh như tiền, cô lại không biết tại sao anh lại tức giận nữa rồi, món ăn không ngon sao? Nhưng cô vẫn mặc kệ, cô vẫn lì lợm hỏi tiếp.
"Vậy Trang Hà bạn gái Trang Hạ cũng là pháp y sao?"
Lần này Bách Lý Vũ nói thêm được hai câu: "Trợ lý."
"Pháp y cũng cần trợ lý sao?"
Bách Lý Vũ liếc cô: "Chớ em nghĩ không cần sao?"
Thấy sắc mặt của Bách Lý Vũ đã thay đổi đen như đáy nồi rồi, cho nên cô biết điều không hỏi nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Kết thúc bữa cơm cũng là lúc Bách Lý Hồng cùng Dương Hạc Hiên đã tới nơi.
Buổi chiều theo như lịch trình, Đinh Vi đưa cả đám đi tham quan mấy địa điểm nổi tiếng nhất ở đây.
Như thác nước Ly Sơn trong hẻm núi đá bìa rừng.
Động nham thạch đá vôi trắng nổi tiếng gần xa ở thôn Bán Hạ.
Một ngày đi đi lại lại mệt mỏi, cho nên buổi tối không có hoạt động gì nữa.
Ai nấy đều tranh thủ về phòng nghĩ ngơi.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy tay chân rã rời, đầu óc mệt mỏi.
Tắm xong cô liền chui rúc vô chăn ngủ luôn một mạch tới sáng.
Sang ngày thứ hai chính là hoạt động đi săn bắt thú rừng.
Dĩnh Dĩnh viện cớ tay trái còn bị đau liền không muốn tham gia.
Bách Lý Vũ cũng không muốn ép cô đi, cho nên sáng sớm hôm đó tất cả mọi người đều đã rời đi săn bắn.
Sau đó liền có một chuyện khủng khiếp đã xảy ra tại khách sạn.
Vì không tham gia hoạt động đi săn cho nên Dĩnh Dĩnh đã ngủ nướng tới tần gần trưa.
Cô tĩnh dậy là vì đói bụng, vệ sinh cá nhân xong liền nhanh chân chạy xuống đại sảnh muốn gọi gì đó ăn.
Dĩnh Dĩnh không có cảm giác gì ngoài việc đang rất đói, cho nên ba chân bốn cẳng chạy ào xuống dưới.
Cho tới khi còn khoảng năm bậc cầu thang nữa là xuống đến nơi thì bên tai chợt vang lên một âm thanh "Đùng" rất to.
Cả người Dĩnh Dĩnh bất chợt khựng lại giữa hai bật cầu thang.
Hai mắt theo bản năng liền nhắm lại không dám nhìn xuống bên dưới.
Hai chân cũng mềm nhũn ra.
Âm thanh vừa rồi vang lên là gì thì trong lòng cô đã lò mò đoán rõ.
Là tiếng súng, vừa rồi chính là tiếng súng nổ.
Hai chân giờ đây đã bắt đầu đang run rẩy, Dĩnh Dĩnh chợt nhớ điện thoại còn nằm trên phòng.
Cô liền xoay người lại muốn chạy lên lầu thì lập tức phía sau có một giọng nói hung tợn quát lên: "Con kia, mày dám bước nữa tao bắn nát sọ mày."
Tiếp theo đó là tiếng la hét vang trời vì kinh sợ của mấy cô gái chân yếu tay mềm, là nhân viên trong khách sạn.
Dĩnh Dĩnh cũng yếu đuối, trong lòng càng lo sợ tột độ.
Cô cảm thấy dây thần kinh não đang co giật mãnh liệt.
Giây phút này cô cũng muốn la hét thật to, thật lớn để kêu cứu.
Nhưng cô suy nghĩ với tình huống hiện tại mà đi la hét cầu cứu, sẽ càng làm cho mấy tên đó, dễ dàng bực tức hơn.
Hành động phản kháng ngu ngốc như vậy, sẽ càng khiến cho bản thân nhanh được về chầu trời hơn.