Trong hành lang bệnh viện thoáng chốc liền trở nên náo nhiệt đến bất ngờ.
Dường như trong không khí đang thải ra một chất độc, mà chất độc này làm cho tất cả con người đang đứng ở nơi đây đều bị câm hết, đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mà lạ thay, trong tình huống bất đắc dĩ khó xử như thế này Dĩnh Dĩnh lại cảm thấy, tinh thần của bản thân phấn trấn lên một cách lạ thường.
Đôi mắt của cô bắt đầu chớp chớp cử động nhìn về phía bọn họ.
Bách Lý Vũ sắc mặt vẫn nghiêm nghị lạnh lùng nhưng trong đôi mắt vẫn hiện rõ sự bất ngờ cho nên anh ta mới đứng im không nói gì.
Biểu cảm đó của anh ta làm cho Dĩnh Dĩnh cảm thấy thú vị không nhịn được nữa mà lên tiếng mỉa mai trêu chọc.
“Anh nhìn gì? Tròng mắt của anh sắp sửa rớt ra bên ngoài rồi kìa?” Vệ sĩ đứng bên cạnh Bách Lý Vũ đột nhiên như lấy lại tinh thần liền đi tới bên cạnh Dĩnh Dĩnh chuẩn bị ra tay gông cổ lôi cô đi thì Dĩnh Dĩnh lấy tay ngăn lại hét lớn: “Anh tính kêu bọn họ bắt tôi đi sao? Không cần phải phiền phức như vậy, tôi có chân tôi tự đi được!”
Mấy tên vệ sĩ vẫn đứng chắn trước mặt Dĩnh Dĩnh trong vô cùng chướng mắt.
“Mấy đại ca làm ơn tránh đường, tôi tự mình đi được!” Trên tay Dĩnh Dĩnh vẫn xách hai bình nước với túi trái cây sau đó nhanh chóng bước đi bỏ lại Bách Lý Vũ và Châu Sa đứng ngây người si ngốc nhìn cô.
Lúc bước đi trên khuôn mặt của Dĩnh Dĩnh còn tràn ngập ý cười.
Thái độ hiện giờ của cô nào đâu giống thái độ của một người vợ bắt gặp chồng mình đang dây dưa qua lại với người yêu cũ chứ, mà là giống như đang cưỡi ngựa xem hoa.
Khi xoay người bước đi Dĩnh Dĩnh còn cố ý lén nhìn kỹ qua gương mặt của Châu Sa.
Làn da trắng bạch nhưng hai má thì lại đỏ ửng, ở khoé mắt vẫn còn mấy giọt nước mắt đọng lại, ánh mắt thì long lanh sương khói.
Quả thật là khí chất của minh tinh đẹp đến mê người, so với nữ chính thì nữ phụ một này xứng đôi với nam chính hơn về phương diện ngoại hình.
Dĩnh Dĩnh cứ hiên ngang bước đi trong khi sắc mặt của bốn tên vệ sĩ đang lúng túng khó xử nhìn nhau không biết nên làm gì tiếp theo? Một bên là bạn gái cũ, một bên là vợ chính thất, chúng ta nên đắc tội ai đây.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh nhỏ bé của Dĩnh Dĩnh bước đi, trên hai tay còn đang xách mấy túi đồ nặng nhọc bước đi mỗi lúc càng xa Bách Lý Vũ lúc này mới như hoàn hồn lại.
Anh không biết bản thân lúc nảy là bị sao nữa? Vừa nhìn thấy cô xuất hiện ở đây anh lập tức hoảng loạn lo lắng.
Rồi lại sợ cô sẽ hiểu lầm là mình đang ngoại tình rồi bị cô bắt gặp.
Cho nên nhất thời anh không biết phải giải thích ra sao? Một tuần qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra, anh định sau khi giải quyết xong tất cả sẽ giải thích rõ ràng với cô từng chuyện.
Nhưng hôm nay lại bị cô bắt gặp tại trận, mấy lời anh muốn nói lại như đang mắc kẹt ở trong cổ họng không thể nào nói ra được.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà Bách Lý Vũ có cảm giác bí bách đến nghẹt thở như vậy.
Bách Lý Vũ chẳng để ý đến Châu Sa đang đứng trước mặt mình, trực tiếp bước ngang qua cô, đôi chân dài lập tức bước nhanh đi.
Nhưng anh vừa đi được hai ba bước thì đằng sau có người lập tức ôm eo anh từ phía sau níu kéo cả người anh lại không cho anh bước tiếp nữa.
“Em!…..” Tiếng nức nở vang lên trong hành lang bệnh viện.
“Em không cho anh đi, anh phải ở đây với em nếu anh dám rời đi, em sẽ chết cho anh xem!” Châu Sa lúc này nước mắt đã giàn giụa rơi xuống không ngừng mà đe doạ anh.
“Buông ra!” Bách Lý Vũ vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ nói.
“Em không buông! Anh không được đi…” Càng nói Châu Sa càng siết chặt ôm eo của Bách Lý Vũ hơn cô sợ nếu ôm không chặt thì anh sẽ lập tức đi mất vậy.
Bên đây Dĩnh Dĩnh đã đi được một đoạn khá xa rồi nhưng động tĩnh cộng âm thanh phía sau lưng của cô quá mức đặc sắc, làm cho cô không nhịn được sự tò mò mà đi chậm lại để nghe xem đám người phía sau đang diễn bộ phim thần tượng ngôn tình nào haha.
“Buông ra.” Một tiếng hét vang dội như xé tan bầu không khí gằng lên, trong thanh âm nghe rõ sự tức giận.
Bách Lý Vũ đột nhiên quát lên một tiếng, âm thanh to lớn đến nổi làm cho Dĩnh Dĩnh đang đi cũng bị giật mình mà quay đầu lại nhìn xem đã xảy ra chuyện gì?
Bách Lý Vũ dứt khoác đem cánh tay của Châu Sa gỡ ra khỏi người mình.
Sắt mặt anh trở nên xám xịt, ánh mắt mất đi vẻ kiên nhẫn, thanh âm của anh lúc này cũng trở nên băng giá lạnh lẽo, những lời nói ra cũng cay đắng muôn phần: “Nếu như cô muốn chết đến như vậy…thì cứ chết đi!”
Nói xong anh lạnh lùng thờ ơ bước đi, để mặc Châu Sa đứng phía sau cả người chết lặng, cô ta không dám nói thêm một lời nào nữa.
Cả người đứng chơ vơ ra nhìn anh bước đi về phía người con gái khác.
Trong lòng của cô không can tâm, cả người như mất hết sức lực ngồi sụp xuống dưới nền trong hành lang bệnh viện.
Bên trong phòng bệnh lúc này vội chạy ra hai cô gái liền đỡ cả người Châu Sa đứng dậy, sau đó kéo cả người cô vào bên trong phòng bệnh lại.
Không gian lập tức khôi phục lại dáng vẻ tĩnh lặng vốn có của bệnh viện….
Bốn người vệ sĩ lúc này liền tách ra, hai người ở lại canh gác trước cửa phòng bệnh cho Châu Sa.
Hai người còn lại cùng Tư Vũ lập tức đi theo phía sau bước chân của Bách Lý Vũ.
Mắt thấy phim hay đã hết rồi, Dĩnh Dĩnh bĩu môi quay đầu lại đi tiếp.
Trong lòng cô thầm nghĩ cách âm ở đây cũng khá tốt nhỉ, một trận ồn ào máu chó như vậy mà không thấy người nào chạy ra hóng gió.
Bước tới chỗ thang máy, cô nhấn nút thang máy, cửa lập tức mở ra Dĩnh Dĩnh bước nhanh vào bên trong khi cửa sắp đóng lại thì đột nhiên lại mở ra lại thêm lần nữa.
Cúi đầu nhìn xuống đầu ngón chân cái của mình, Dĩnh Dĩnh khỏi cần suy nghĩ cũng biết ai là người bước vào rồi.
Nhìn mấy đôi giày da màu đen bóng loáng lần lượt bước vào lấp gần đầy khoảng trống bên trong thang máy, Dĩnh Dĩnh khó chịu nhìn sang Bách Lý Vũ hỏi:
“Anh không thể đợi chuyến sau được sao?”
Bách Lý Vũ có vẻ âm khí vẫn chưa tan sau chuyện vừa rồi.
Cả khuôn mặt của anh vẫn trưng bày ra cái biểu cảm lạnh lùng còn lãnh đạm đến mức nhìn thôi cũng thấy ghét.
Tư thế thẳng tấp đứng bên cạnh Dĩnh Dĩnh và dĩ nhiên là anh không hề mở miệng trả lời lại câu hỏi của cô.
Tư Vũ cùng hai người vệ sĩ đứng ở phía sau thì vô cùng thất thời càng không dám lên tiếng.
Có người còn cảm thấy chảy mồ hôi lạnh sau sóng lưng vì đây là tình huống khó xử nhất.
Ông chủ đang ở cùng nhân tình thì bị vợ bắt gặp, nếu bây giờ vợ của ông chủ nhào vô đánh ông chủ hoặc tình nhân của ông chủ thì bọn họ có nên cản lại không? Tất nhiên là bọn họ sẽ cản lại rồi vì nhiệm vụ của họ là bảo vệ ông chủ.
Nhưng trên phương diện pháp luật và tam quan cùng nhân sinh trong xã hội thì bọn họ không nhẫn tâm ra tay làm tổn thương người vợ được.
“Ting.” Âm thanh của thang máy vang lên.
Từ tầng trên xuống tầng dưới thời gian vốn dĩ rất nhanh.
Dĩnh Dĩnh lại xốc đồ trên tay mình lên một cái, sau đó nhanh chân bước ra ngoài không thèm để ý đến Bách Lý Vũ.
Nhưng khi cô bước ra khỏi thang máy anh cũng bước ra theo, lần này anh bước thật nhanh đến bên cạnh cô, đưa tay giành lấy hai túi đồ cô đang cầm trên tay xuống cất tiếng hỏi: “Sao em lại ở bệnh viện?”
“Không khoẻ ở đâu sao??”
Dĩnh Dĩnh nghe xong thì có hơi bất ngờ đang muốn khích bác lại cho anh ta mấy câu thì chợt nghĩ tới đây là bệnh viện không nên tranh cãi ồn ào ở đây: “Bạn tôi bị bệnh, nằm ở đây!”
“Em thăm bệnh vào giờ này sao?”
Dĩnh Dĩnh biểu cảm khinh thường ra mặt một cái sau đó cao giọng nói: “Chỉ có anh mới là người đi thăm bệnh vào giờ này thì có!” Thấy có vẻ vẫn không đủ đả kích cô bèn bồi thêm câu nữa: “Hay nói trắng ra là anh ở đây cả tuần này rồi?”
“Em ghen sao?” Bách Lý Vũ trên khoé miệng chợt nở ra một ý cười nhỏ thoả mãn, anh ghé sát người cô hỏi.
“Có điên mới ghen, anh tránh ra đồ thần kinh.” Dĩnh Dĩnh nói xong đẩy Bách Lý Vũ ra xa một cái.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, đợi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ giải thích với em mọi chuyện!”
“Tôi mới không thèm suy nghĩ nhiều, vả lại anh không cần giải thích, tôi hiểu hết mà!”
Bách Lý Vũ vẻ mặt như không tin những lời cô nói, anh nhìn cô hỏi: “Em hiểu gì?”
Dĩnh Dĩnh nhìn xung quanh: “Ở đây đang là phòng bệnh không tiện nói chuyện, anh đưa túi đồ lại đây cho tôi, đợi tôi xách vô phòng bệnh của bạn tôi xong, rồi chúng ta xuống dưới nói chuyện!”
“Em đẫn đường đi tôi xách giúp em.”
Bây giờ cũng đã gần hai ba giờ sáng, thức đêm chạy lui chạy tới Dĩnh Dĩnh cũng khá mệt rồi nên cũng ngại tranh giành với Bách Lý Vũ cứ mặc kệ để cho anh ta xách vào bên trong.
———————————-
Ba giờ sáng của một ngày cuối cùng của năm.
Không khí lạnh rét buốt, nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống mức độ cực kỳ thấp.
Dĩnh Dĩnh cùng Bách Lý Vũ đi xuống căn tin của bệnh viện gọi hai ly cà phê nóng.
“Không phải em không thích uống cà phê sao?”
Dĩnh Dĩnh vẻ mặt bình thản uống lấy một ngụm cà phê xong mới trả lời lại cho anh: “Đúng là bình thường không thích uống, bây giờ uống là vì muốn tỉnh táo!”
“Tôi đưa em về nhà nghĩ ngơi, bạn em tôi sẽ nhờ y tá chăm sóc?”
“Không cần anh bận tâm.”
“Trương Dĩnh Dĩnh rốt cuộc em muốn gì?”
Cũng lâu lắm rồi Bách Lý Vũ mới gọi cả tên lẫn họ của cô ra như vậy.
Giường như anh ta lại sắp nổi giận nữa rồi.
Dĩnh Dĩnh trong lòng bỗng cảm thấy rùng mình một cách lạ kỳ.
“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, đem mọi khuất mắc, mập mờ trong thời gian qua nói hết một lần.”
Bách Lý Vũ đang ngồi đối diện cô, ánh mắt lập tức nheo lại, trong con ngươi đen lánh của anh vẫn mang theo sát khí lạnh lùng nhưng lúc này nó đã vơi bớt đi mấy phần, thay vào đó là sự bất an thấp thoáng qua trong mắt anh.
Cư nhiên người ngoài nhìn vô vẫn không thể biết anh đang suy nghĩ hay tính toán gì, kể cả cô.
Thấy Bách Lý Vũ vẫn không lên tiếng, chỉ âm trầm hướng mắt nhìn mình Dĩnh Dĩnh đột nhiên nở ra một nụ cười nhạt tiếp tục nói: “Anh không cần quá đề phòng, tôi sẽ không đòi hỏi hay làm điều gì quá bổn phận của mình.” Cô nhìn anh như trấn an rồi nói tiếp: “Nay bạn gái của anh đã quay trở lại, sớm muộn gì hai người sẽ làm hoà rồi lại sẽ bên nhau, cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu của hai người.
Hợp đồng hôn nhân của tôi và anh không tới ba tháng nữa sẽ kết thúc, nếu anh muốn kết thúc sớm hơn tôi cũng không có ý kiến gì? Chỉ cần anh vẫn giữ đúng số tiền và căn nhà đền bù cho tôi là được rồi.”
Cô nói xong liền ngước mắt lên thầm quan sát sắc mặt của Bách Lý Vũ thì lập tức bị doạ cho sợ giật cả mình, mặt mày cô tái mét vội vàng cúi đầu xuống uống lấy uống để vài ngụm cà phê, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Trong lòng cô đang rối tung suy nghĩ, bản thân mình đã đòi hỏi quá sao, không phải cô chỉ đòi đúng những gì ghi trên hợp đồng thôi mà.
Hay là anh ta tính lật lọng, không phải chứ trong truyện đã viết Bách Lý Vũ là một người rất hào phóng trong khoản tiền bạc mà.
Ánh mắt Bách Lý Vũ lúc này đã hoàn toàn nhuốm màu sắc thái tức giận đến tột độ.
Lông mày của anh nhíu chặt lại đến đáng sợ, anh trừng trừng đôi mắt rực lửa giận nhìn Dĩnh Dĩnh.
Ánh mắt của anh hiện giờ đang giống như có hàng ngàn con dao nhọn đang muốn phóng ra băm nữ nhân trước mắt này thành ra một nghìn mảnh thì mới thật sự hả dạ.
Chưa gì mà cô đã đòi bỏ anh không những vậy còn muốn anh giữ đúng lời hẹn cho tiền và nhà, đúng là não cô không úng mà là tim bị úng rồi.
Bỏ anh mà còn dám đòi tiền từ anh sao?
Khuôn mặt thập phần lạnh lùng, cùng ánh mắt rét buốt như muốn giết người của anh lâu rồi cô đã không thấy, nay nhìn thấy lại vẫn đáng sợ như lần đầu.
Còn nhớ có lần Bách Lý Hồng có kể cho cô nghe hồi anh học cấp ba đã từng đánh nhau.
Người bị anh đánh phải nhập viện cả tháng vì gãy một tay và một chân, còn phải đi phẩu thuật chỉnh cả quai hàm vì bị anh đấm cho lệch đi một bên.
Lúc đó Bách Lý Hồng vẫn còn nhỏ, nhưng dáng vẻ tức giận cùng ánh mắt như muốn giết người của anh lúc đó vẫn in sâu đậm trong trí nhớ của cô ấy đến tận bây giờ.
Cho nên Bách Lý Hồng bị bóng ma tâm lý, rất sợ Bách Lý Vũ nổi giận.
Tôi không sợ, tôi không sợ, không phải tôi đang nói những điều đúng đắn sao? Tôi không làm sai gì cả, tôi không làm sai gì cả.
Dĩnh Dĩnh trong lòng đang tự lẩm nhẩm thôi miên chính mình.
Qua khoảng một hai phút cô chợt nhớ ra gì đó bèn bổ sung nói tiếp:
“Nếu anh lo cho sức khoẻ của ông bà cụ sẽ chịu đã kích thì đợi qua tết chúng ta sẽ nói sự thật với ông bà.
Đằng nào tình yêu thật sự của anh mới là quan trọng nhất, trong thời gian này anh và chị Châu Sa qua lại với nhau thì ráng kiếm một đứa con đi, như vậy thì vừa có thể giữ chị ấy lại bên cạnh, mà còn có thể làm cho ông bà cụ vui vẻ, đến lúc đó chuyện của chúng ta lộ ra thì cũng sẽ dễ nói chuyện, ông bà cụ sẽ không quá sốc.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy kế hoạch của mình quá hoàn hảo trong lòng thầm bội phục kế sách của mình hớn hở hỏi Bách Lý Vũ: “Anh thấy sao? Như vậy rất được đúng không? Anh lại có thể ôm được mỹ nhân về nhà rồi haha.”
Bách Lý Vũ sắc mặt đã đen xì, anh cảm thấy mức độ tức tối trong người đã đạt tới cảnh giới sắp trào ra một ngụm máu vì tức rồi.
Giờ anh đã thấu hiểu câu nói “tức đến hộc máu” là như thế nào rồi, giọng anh lạnh băng: “Ôm mỹ nhân sao?”
Dĩnh Dĩnh gật gật.
Bách Lý Vũ gằng từng câu: “Ôm..cái…đầu…em!”
Dĩnh Dĩnh *…*
“Anh…Anh lại lên cơn điên gì đây?”
“Em mới là người lên cơn điên đó? Tôi có nói chúng ta sẽ kết thúc sao? Em đừng ở nhà rảnh rỗi suy nghĩ lung tung nữa!”
“Nhưng bạn gái cũ của anh đã quay chở lại rồi, chẳng phải trong lòng anh luôn luôn có cô ấy sao?”
“Nhưng tôi sẽ không quay lại với cô ấy, mọi chuyện đã chấm dứt!”
“Đó là lời anh nói khi còn hờn dỗi thôi, trong khi trong lòng anh vẫn còn có cô ấy thì mới giận cô ấy đến như vậy.
Người ta thường nói còn giận là còn thương, cho nên tôi không có rãnh để làm con mồi cho anh chọc tức cô ta đâu.
Lỡ cô ta tức giận thật rồi thuê người xiên tôi để đánh ghen thì thật là thảm cho tôi quá rồi.”
“Cô ta dám đụng đến em sao? Có cho mười lá gan cô ta cũng không dám.
Em là vợ của tôi không ai dám đụng tới em dù chỉ là một cọng tóc.”
Dĩnh Dĩnh bị mấy lời nói của Bách Lý Vũ chọc cho bật cười: “Giờ là nói như vậy thôi, đến lúc đó anh sẽ đứng về phía ai còn chưa biết? Lúc đó anh có thật sự đứng về phía tôi hay không? Hay anh có dám vì tôi mà làm tổn thương đến Châu Sa không?”
Bách Lý Vũ lúc này đã trầm mặt không lên tiếng trả lời câu hỏi của cô nữa.
Dĩnh Dĩnh như đụng trúng dây nói uất nghẹn bấy lâu cô đành nói tiếp: “Mà cho dù anh có còn hay không còn tình cảm với Châu Sa thì tôi cũng không quan tâm, kết quả vẫn vậy.
Hợp đồng hôn nhân của chúng ta đã sắp tới thời hạn kết thúc rồi.
Lúc đó tôi sẽ rời đi khỏi nơi đây.
Về việc nói chuyện với ông bà cụ tôi sẽ tìm thời cơ thích hợp để nói, nên anh không cần phải bận tâm nhiều đâu.”
Bách Lý Vũ lúc này đã bất lực thở dài, thì ra cô đã tính toán trước hết rồi.
Trong suy nghĩ hay kế hoạch trong tương lai của cô hoàn toàn không có anh.
Bách Lý Vũ nghẹn ngào muốn nói nhưng rồi thôi, anh thở dài nhìn cô giọng âm trầm nói:
“Tạm thời cứ như cũ đi, đừng làm mọi chuyện rối tung hơn.” Nói rồi anh đứng dậy rời đi.
Dĩnh Dĩnh nhất thời không biết nói thêm gì nữa cho nên ngồi trơ mắt nhìn anh bước đi ra khỏi căn tin trong bệnh viện.
Bên ngoài bóng đêm vẫn còn bao phủ trong không trung, chỉ có ánh sáng màu vàng ấm áp bên đường chiếu hắt xuống trên bả vai của anh, bóng lưng to lớn của anh, giường như có chút gì đó cô đơn nặng nề cùng nỗi niềm khó nói mà rời đi.
Bên ngoài tuyết rơi rồi, anh ta giận sao???.