Ngay tại giây phút nhìn thấy cô gái đó, thời gian trong đầu Dĩnh Dĩnh như đang dừng lại.
Con ngươi đen sáng của cô chứa đựng ngũ quan sắc sảo của cô gái trước mặt, cô ta không những thập phần xinh đẹp mà điều làm cho Dĩnh Dĩnh phải hốt hoảng giật mình là vì cô ta có một khuôn mặt y đúc cô gái đã kéo cô cùng chết ở thế giới kia, chỉ là chiều cao hơi khác chút.
Lại là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa đây?
Trong lòng Dĩnh Dĩnh bỗng nổi lên một tia oán hận cùng nỗi sợ hãi kỳ lạ, làm cho cô không tự chủ được mà hét lên lúc nãy.
Đến khi cô ý thức được ánh mắt của mọi người đều đang chỉa vào mình chằm chằm, Dĩnh Dĩnh mới vội phản ứng lại.
Dĩnh Dĩnh nhìn sơ qua một lượt sắc mặt của mọi người xung quanh, sau đó cố gắng kìm nén nổi xúc động bước đến trước mặt cô gái kia, vẻ mặt mừng rỡ như được nhìn thấy kỳ trân dị bảo, cô bắt đầu cao giọng chỉ chỉ vào cô ta lắp bắp nói: “….Cô là, ……cô chính là minh tinh nổi tiếng đúng không?….Tôi nhìn thấy cô rất quen mắt!”
Bách Lý Vũ đứng bên cạnh cô biểu tình lập tức trở nên phức tạp nhưng anh vẫn im lặng không lên tiếng.
Bách Lý Hồng thì thộn mặt ra, chỉ có Dương Hạc Hiên là đang cố gắng nén cười.
Nói xong Dĩnh Dĩnh liền nuốt xuống một ngụm nước miếng quan sát phản ứng của mọi người, trong lòng cô thầm nghĩ chắc không bị ai phát hiện đâu.
Qua một khắc gượng gạo, bầu không khí liền trở lại bình thường, tất cả mọi người đều không có phản ứng gì thái quá, duy nhất chỉ có Dương Hạc Hiên là không nhịn được nữa, liền bụm miệng cười như điên, anh ta cười đến độ không đứng thẳng người được, Bách Lý Hồng ở bên cạnh không nhịn được mà đánh vào bả vai anh ta mấy cái, ý bảo anh ta hãy đứng đắn lại đi.
Thấy Dương Hạc Hiên cố ý cười mình, Dĩnh Dĩnh liền trừng ánh mắt lạnh lùng ném về phía anh ta, nhưng chẳng có tác dụng gì mãi đến khi Bách Lý Vũ liếc mắt nhìn sang thì Dương Hạc Hiên mới chịu ngậm miệng lại.
“Em gái nhỏ này thật quá xem trọng tôi rồi, nhưng rất tiếc tôi không phải là minh tinh hay người nổi tiếng gì đó đâu!” Một thanh âm cực kỳ dịu dàng, đúng chất yểu điệu thục nữ được phát ra từ miệng cô gái xinh đẹp kia.
Ông chú kia đứng bên cạnh cô ta thì cười khà khà xem như đây là một chuyện rất thú vị đáng để cười.
Tất nhiên cô không phải là minh tinh rồi, nghe giọng của cô ta kìa, còn ngọt ngào hơn cả Từ Mộng khiết nữa.
Dĩnh Dĩnh trong bụng thầm nghĩ sao cô ngửi được mùi trà xanh phản phức đâu đây nhỉ, cho dù là ở thế giới kia hay thế giới này chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này cô đều không có cảm tình nổi cho dù có đẹp đến cỡ nào.
Đẹp như hoa, như ngọc thế này mà đi nhảy lầu tự sát, thật uổng phí nhan sắc trời ban.
“Tiểu Vũ cô bé này là?” Ông chú đứng cạnh cô ta cuối cùng đã lên tiếng.
Bách Lý Vũ lúc này mới thu lại ánh mắt đang nhìn Dĩnh Dĩnh lại, sau đó ôn tồn nói: “Bị cô ấy cắt ngang nãy giờ.” Bách Lý Vũ đột nhiên nắm lấy tay Dĩnh Dĩnh.
Cô gái xinh đẹp kia thấy một màn trước mắt liền nhíu đôi mày cong xinh xắn lại một chút.
“Giới thiệu với Chủ Tịch Hà, đây là vợ của cháu, tên Trương Dĩnh Dĩnh.”
Nói xong anh quay đầu ra phía sau nhìn mọi người nói tiếp: “Thư ký của cháu chú đã từng gặp mặt rồi, kia chính là Bách Lý Hồng con gái của anh cả Bách Lý Hạ, còn người kia không cần cháu giới thiệu với chú nữa.” Trên khoé miệng Bách Lý Vũ chợt nở ra một ý cười vô cùng gian xảo.
“Cậu ấy chính là nghệ nhân gốm sứ Dương Hạc Hiên sao?” Chủ tịch Hà đột nhiên thốt lên, không đợi Bách Lý Vũ xác nhận, liền xúc động bước đến trước mặt Dương Hạc Hiên đưa tay ra chào hỏi.
Dương Hạc Hiên cũng không lấy làm bất ngờ gì trước phản ứng thái quá của chủ tịch Hà, anh ta bình tĩnh, tao nhã đưa tay ra đón tiếp cái bắt tay nồng nhiệt này.
Chuyện sau đó xảy ra còn làm Dĩnh Dĩnh cười đến sắp ngất.
Vị chủ tịch Hà đó sau một hồi tay bắt mặt mừng với Dương Hạc Hiên liền đẩy Bách Lý Hồng qua chỗ khác ngồi, còn mình thì chiếm chỗ ngồi cạnh Dương Hạc Hiên bày tỏ nỗi niềm ái mộ với tài năng nghệ thuật của anh ta.
Dĩnh Dĩnh chứng kiến được một màn họp fan độc nhất vô nhị ngoài đời thật giữa một ông chú u60 và một idol cáo già.
Nhìn vẻ mặt ba phần nhẫn nhịn cộng bảy phần bất lực nhưng phải giả bộ thanh cao hoà nhã của Dương Hạc Hiên, làm cho Dĩnh Dĩnh hận không thể nào đứng lên mà cười haha thật lớn cho sảng khoái.
Bách Lý Hồng bị đẩy qua một bên ngồi cạnh Dĩnh Dĩnh, mặt mày hậm hực cau có khó chịu không ngừng, ánh mắt y như muốn băm vị Chủ Tịch Hà kia ra thành nghìn mảnh.
Dĩnh Dĩnh quay qua rót nước cho Bách Lý Hồng sau đó nói nhỏ giọng an ủi: “Hạ hoạ, hạ hoạ nào!” Nhưng giây sau cô lại không nhịn được mà tiếp tục phì cười.
Lúc này đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ, bàn ăn được thiết kế hình tròn, bề mặt bàn rất rộng, nên đồ ăn dọn lên cũng vô cùng phong phú và đa dạng.
Dĩnh Dĩnh ngó nghía một hồi thì cô nhắm trúng món sườn bò hầm khoai tây, miệng bắt đầu nhỏ dãi thèm thuồng, nhưng món đó lại được đặt trước mặt cô gái xinh đẹp kia.
Bách Lý Vũ ngồi bên cạnh Dĩnh Dĩnh, thấy cô cứ dán mắt vào đĩa sườn bò, anh nhếch miệng lạnh nhạt hỏi: “Muốn ăn món đó sao?”
Dĩnh Dĩnh nhìn anh liền gật đầu.
“Vậy thì xoay bàn!” Nói xong Bách Lý Vũ đặt tay lên tấm kính trên bàn, xoay nhẹ một phát, đĩa sườn bò hầm khoai tây kia đã chạy tới trước mặt cô rồi.
Dĩnh Dĩnh ồ lên cảm thán, nhìn Bách Lý Vũ với ánh mắt bái phục.
Cô thật sự quá quê mùa rồi, cô còn không biết cái bàn tròn to lớn này có thể xoay được.
“Anh Tiểu Vũ, xem ra anh rất cưng chiều cô vợ nhỏ của mình.” Đột nhiên cô gái xinh đẹp kia mỉm cười lên tiếng nói.
“Cưng chiều cái đầu cô.” Dĩnh Dĩnh vừa gặm sườn bò vừa mắng thầm.
Bách Lý Vũ cười nhạt trả lời, “Sau này Hà tiểu thư cũng sẽ kiếm được một người đàn ông cưng chiều mình như vậy!”
Sắc mặt vị Hà tiểu thư kia lập tức thay đổi tắt hẳn nụ cười, ánh mắt trở nên kỳ quái lạ thường, cô ta vội vơ tay lấy ly nước lọc ở trên bàn liền uống cạn.
Dĩnh Dĩnh liếc nhìn Bách Lý Vũ vẫn bình thản dùng bữa, gương mặt vẫn lạnh lùng, cả người vẫn toát lên khí chất xa cách nhân loại.
Hà tiểu thư, chủ tịch Hà, cô gái này là con gái của vị kia sao? Dĩnh Dĩnh tò mò quay sang Bách Lý Hồng vẫn đang tức tối hỏi: “Cậu có biết hai người đó không?”
“Mình chưa gặp ông ta lần nào, nhưng nghe Tư Vũ nói ông ta tên là Hà Sâm, chủ tịch tập đoàn Hà thị, nghe đồn là người có danh tiếng nhất thành phố D, còn ả kia là con gái út của ông ta tên là Hà Chiêu Quân.”
Dĩnh Dĩnh nghe xong liền nhớn nhớn mày, “Ồ! Người đẹp tên cũng đẹp.”
Bách Lý Hồng bỗng nhiên bĩu môi khó chịu phản bác: “Đẹp gì chứ, nhìn mặt cô ta kìa vừa nhìn thì đã biết là sửa hết rồi, ăn mặc thì giống như một con hồ ly lẳng lơ!”
Dĩnh Dĩnh thở dài: “Nhưng không thể phủ nhận là cô ta rất đẹp, giờ có mặc dẻ rách thì vẫn đẹp.
Cậu nhận xét cô ta có dáng vẻ hồ ly như vậy há chẳng phải là một đôi với Dương Hạc Hiên cáo già kia sao.”
“Cậu nói gì đó, cô ta làm sao mà xứng với Hiên ca ca được!” Bách Lý Hồng mặt đầy sát khí nhìn Dĩnh Dĩnh.
Dĩnh Dĩnh liền đóng băng cô biết mình nói sai rồi, đối diện với một cổ sát khí trên người Bách Lý Hồng cô đành xin lỗi sau đó cúi đầu lặng lẽ tiếp tục ăn cơm.
“Dạo này mình cảm thấy cậu thật nhát gan đó Dĩnh Dĩnh!”
Dĩnh Dĩnh vẫn cúi đầu ăn không nói gì.
Bách Lý Hồng vẫn không chịu buông tha cho Dĩnh Dĩnh lập tức đánh vào hông cô mấy cái nói: “Mà mình nghĩ cô ả kia cũng không có hứng thú gì với Hiên ca ca nhà mình đâu!”
Dĩnh Dĩnh lập tức thu lại vẻ mặt ăn năn hối lỗi giả bộ tội nghiệp kia của mình, tiếp túc hóng chuyện nhìn lên Bách Lý Hồng: “Chứ cô ta hứng thú thứ gì?”
Bách Lý Hồng cười nham hiểm nhìn qua Bách Lý Vũ: “Người làm cho cô ta hứng thú e là chú nhỏ của mình!”
“Làm sao mà cậu biết được?”
“Từ lúc cô ta bước vào đây, ánh mắt của cô ta có giây nào rời khỏi người chú nhỏ đâu!” Bách Lý Hồng khẳng định nói.
Dĩnh Dĩnh khinh khỉnh ra mặt, bèn nhìn thử xem cô ta có đang nhìn Bách Lý Vũ thật không.
Nhưng khi nhìn qua đối diện bàn ăn, điều làm thu hút cô ngay lúc này chính là vẻ mặt toàn phần bất lực, cùng ánh mắt hiện rõ hai chữ cầu xin giải thoát đang nhìn về phía Bách Lý Vũ của Dương Hạc Hiên.
Bách Lý Vũ vẻ mặt vẫn như cũ lạnh lùng khó gần, biểu cảm trên khuôn mặt thì vô cùng bình thản không một gợn sóng, khoảng một phút sau anh ta nhìn đồng hồ sau đó nâng ly rượu vang đỏ lên tiếng nói cắt ngang quá trình họp fan nãy giờ của Dương Hạc Hiên và chủ tịch Hà.
“Chủ tịch Hà, cháu mời chú một ly!”
Vị chủ tịch Hà kia lúc này mới chịu dừng lại bài phát biểu thuyết trình nói về cảm nghĩ cùng tình yêu sâu đậm từ tận đáy lòng dành cho nghề gốm sứ của nước nhà, cũng như sự mến mộ dành cho thiên sứ là Dương Hạc Hiên của mình lại.
Ông ta nhìn Bách Lý Vũ cười xòa sau đó nâng ly rượu uống cạn.
“À! À! Phải cảm ơn Tiểu Vũ nhiều nhờ có cháu mà chú mới có cơ hội được cùng ăn cơm với thiền tài gốm sứ nước ta…..Khà khà.” Chủ tịch Hà vô cùng mãn nguyện nụ cười kéo dài đến tận mép tai.
Bách Lý Vũ liền nhanh chóng kéo chủ tịch Hà vô chủ đề trên thương trường, lúc này ông ta mới chịu dứt ra khỏi câu chuyện con tim khao khát gốm sứ.
Dương Hạc Hiên lúc này mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, liền nhìn qua Dĩnh Dĩnh nãy giờ đang cố nhịn cười mà phóng ánh mắt mang theo ác niệm liếc qua.
Dĩnh Dĩnh cảm nhận được ánh mắt đó, cô liền tức khắc ngưng cười, động tác tự nhiên cầm sườn bò lên gặm tiếp.
Bữa ăn tiếp tục diễn ra vô cùng thuận lợi, Bách Lý Vũ đã thành công hoàn toàn lôi kéo chủ tịch Hà vào câu chuyện thương trường, kinh doanh đấu đá đẫm máu và nước mắt của mình.
Nhìn biểu cảm hưng phấn của ông ta Dĩnh Dĩnh cảm thấy chắc có lẽ ông ta lại sắp thay đổi thần tượng nữa rồi.
Kết thúc bữa ăn, từ bên trong bỗng nhiên di chuyển ra một đoàn nhạc sư, nhìn khí thế rất chuyên nghiệp.
Lúc đầu Khi bước vô căn phòng ăn rộng lớn này Dĩnh Dĩnh đã nhìn thấy một sân khấu lớn đỏ thẫm được trang trí theo phong cách tửu lầu.
Nhưng cô cứ nghĩ chắc nhà hàng này muốn xây dựng theo kiểu cổ trang kiếm hiệp, quán ăn thời xưa nên không để ý tới nhiều.
Còn sân khấu làm cho giống hoành tráng lệ này, chắc để cho khách ăn no rảnh mỡ xong lên đó chụp vài tấm hình làm kĩ niệm sẵn tuyên truyền luôn.
Cô nào đâu ngờ phòng này chính là phòng ăn thượng hạng nhất ở đây, trong mỗi bữa ăn sẽ có một dàn nhạc sư có tiếng tâm gãy đàn cho nghe.
Và một điều đặc biệt là phòng ăn này hằng ngày chỉ tiếp đón một nhóm khách hàng duy nhất với số lượng là bảy người.
Tới lúc ra về chủ tịch Hà đau khổ tạm biệt idol của mình sau đó cùng con gái Hà Chiêu Quân rời đi.
Đợi hai cha con nhà họ Hà đi rồi, Dương Hạc Hiên liền nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Bách Lý Vũ: “Đây là lần đầu, cũng coi như là lần cuối.
Thật sự là quá khủng khiếp, mấy lời ông ta nói làm cho em nổi cả da gà, thậm chí còn thấy buồn nôn!”
Vẻ mặt Bách Lý Vũ phản phức ý cười bớt đi vẻ lạnh lùng anh vỗ vỗ vào lưng Dương Hạc Hiên vài cái khích lệ: “Thật sự cảm ơn cậu, bình gốm thời nhà Minh tôi đã cho người đưa tới nhà cậu rồi.”
Nghe xong câu nói của Bách Lý Vũ, ánh mắt tức giận của Dương Hạc Hiên giảm đi vài phần, lạnh nhạt nói:
”Xem ra anh cũng nhanh nhẹn đó.” Sau đó mệt mõi bước đi không quay đầu lại.
…………………….
“Chú nhỏ, mọi chuyện là sao? Chú mắc nợ ân tình gì của ông Hà đó, mà phải nhờ Hiên ca ca tới đây?” Bách Lý Hồng mặt mày không vui vẻ hỏi Bách Lý Vũ.
Bách Lý Vũ ngồi sau xe, anh nhướng mày nhìn qua gương mặt cũng đang tò mò của Dĩnh Dĩnh, nhàn nhạt hỏi cô: “Em cũng muốn biết sao?”
Dĩnh Dĩnh chép miệng bèn gật đầu.
Bộ dạng Bách Lý Vũ đột nhiên trở nên lười nhác anh ngả lưng vào ghế xe, chậm rãi lên tiếng: “Tư Vũ cậu nói đi.”
Tư Vũ đang lái xe liền gật đầu lên tiếng: “Vị chủ tịch Hà kia là một người rất yêu thích đồ gốm sứ, đặc biệt ngưỡng mộ những nghệ nhân chế tác ra nó.
Nhờ có sự giúp đỡ của chủ tịch Hà mà tổng giám đốc đã thu mua thành công được công ty A&A.
Để cho chủ tịch Hà gặp mặt cậu Dương Hạc Hiên là món quà mà tổng giám đốc muốn cảm ơn.
“Chuyện như vậy mà Hiên ca ca cũng chịu gặp sao?” Bạch Lý Hồng không thể nào tin được.
Dĩnh Dĩnh ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt tuấn tú đang nhắm mắt của Bách Lý Vũ lên tiếng: Sao anh ta không gặp cho được, Dương ca ca của cậu rất thích sưu tầm đồ cổ, sau lần giúp đỡ này chắc anh ta cũng đổi được một món đồ quý giá gì rồi.”
Tư Vũ cười cười: “Tiểu phu nhân đoán đúng rồi, tổng giám đốc phải mất đi một bình gốm thời nhà Minh mới có được cái gật đầu của cậu ấy.”
Tôi biết thừa sẽ là như vậy, gọi anh ta là một con cáo già quả là không sai.
Bách Lý Vũ cũng chẳng vừa gì toàn là những nhân vật nham hiểm vạn phần..