Tám giờ sáng ngày hôm sau, Dĩnh Dĩnh trong cơn đau nhức mà mơ màng tỉnh dậy.
Cô không biết tối hôm qua mình đã vào phòng ngủ bằng cách nào.
Cơ thể đau nhức đến độ giống như tứ chi đã lìa ra vậy, Dĩnh Dĩnh quay sang thì liền thấy Bách Lý Vũ đang nữa trần thân trên, nằm sấp ngủ bên cạnh cô.
Lại nhìn xuống cơ thể mình không một mảnh vải che thân, khắp nơi thì chi chít vết hôn tím đỏ đều có.
Dĩnh Dĩnh liền cả giận, ngồi dậy giơ chân đạp thật mạnh vào người Bách Lý Vũ khiến anh ta rơi hẳn xuống dưới giường.
Bách Lý Vũ đột nhiên bị người ta tác động vật lý mà bay thẳng xuống nền nhà, gây nên tiếng động rất lớn, “Bịch.”
“Mới sáng sớm em nổi điên gì đó?” Bách Lý Vũ khó chịu lấy cái mền lăn lóc ở trước mắt quấn nữa th@n dưới của mình lại nhìn lên Dĩnh Dĩnh quát.
Khi anh vừa nhìn lên thì đã thấy Dĩnh Dĩnh đang ngồi trên giường hai tay siết chặt cái mền che chắn cơ thể của mình, nước mắt thì đã giàn giụa khắp mặt, ánh mắt thì đang tức giận vô cùng, vẻ mặt hung tợn căm phẫn nhìn mình.
“Đồ khốn nhà anh, bây giờ anh còn dám mắng tôi, anh là tên khôn khiếp!” Dĩnh Dĩnh gào khóc lên mắng chửi.
Bách Lý Vũ chợt thấy đau đầu, đêm hôm qua anh đã hành động lỗ mãng rồi, chắc cô ấy đã hoảng sợ lắm.
Nhìn trên drap giường còn dính lại vệt máu hồng nhạt, anh nhíu mày lại trèo lên giường nhìn Dĩnh Dĩnh đang khóc lóc thảm thiết hỏi: “Không phải….Không phải lần đầu tiên của em là mất cho anh vào đêm anh uống say kia rồi sao?”
Dĩnh Dĩnh lúc này mới ngừng khóc trả lời: “Anh hỏi cái quái gì vậy, tôi không hiểu.” Trả lời xong cô lại khóc tiếp.
Bách Lý Vũ thấy cô cứ nói một câu xong lại khóc một câu, anh cảm thấy nhứt đầu kinh khủng, liền tiến tới bên cạnh cô, ôm cô vào lòng mình muốn an ủi.
Ai dè anh mới vừa đưa tay ra ôm Dĩnh Dĩnh, cô liền nổi điên lên đẩy anh ra một cái thật mạnh, sau đó thuận thế đạp anh một phát lăn xuống giường hét lớn: “Anh tránh xa tôi ra, anh lại còn muốn làm nữa sao? Đồ cầm thú.”
“Ai muốn làm em nữa chứ, chẳng qua là đêm hôm qua anh bị người ta đánh thuốc nên mới có chuyện đó thôi!” Bách Lý Vũ thật sự khó đỡ tình huống này, anh cứ nghĩ cô đã mất vào cái đêm gài bẫy anh rồi, sao đến giờ vẫn còn thế này.
Mới một buổi sáng mà anh bị cô đạp xuống giường hai lần rồi, cho nên anh ngồi luôn dưới sàn nhà ngó lên hỏi cô: “Cái đêm em gài bẫy anh để kết hôn, không phải em đã mất rồi sao, vậy bây giờ vết máu kia là sao?”
Dĩnh Dĩnh lúc này mới để ý tới vết máu dính trên drap giường kia, trong lòng liền căm phẫn hơn, cô bỗng nức nở to lên thành thật trả lời: “Đêm hôn đó anh đã say bí tỉ, có đánh chết cũng không dậy nổi thì làm được cái quái gì, là do nguyên chủ tự cắt máu ở tay nhỏ xuống đó.
Hức hức hức…..”
“Nguyên chủ là ai?” Bách Lý Vũ thấy cô trả lời lảm nhảm nên gặng hỏi lại.
Dĩnh Dĩnh chợt ngừng khóc, cô biết mình trả lời sai rồi bèn hét lớn tức giận: “Là tôi, là tôi đã tự cứa máu ở tay nhỏ xuống giường để ép anh cưới tôi đó, như vậy anh đã hài lòng chưa.”
Bách Lý Vũ cười nhếch miệng, “Đừng khóc nữa, làm thì cũng đã làm rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Sau đó anh lấy cái khăn trắng lớn để sẵn trong hộc tủ, quấn lấy nữa th@n dưới rồi đi ra khỏi phòng.
“Ai cần anh chịu trách nhiệm chứ.” Dĩnh Dĩnh rống to lên, sau đó nằm lại xuống giường khóc tiếp.
Một lúc sau, Bách Lý Vũ một thân tây trang màu xám tro chỉnh tề bước vào lại phòng ngủ.
Thấy Dĩnh Dĩnh vẫn nằm lì trên giường anh bước tới thanh âm nhẹ nhàng nói: “Em mau dậy đi tắm đi, rồi chúng ta đi ra ngoài ăn sáng.”
Dĩnh Dĩnh lầm lì trả lời: “Tôi không đi!“
Bách Lý Vũ hết cách, “Ồ! Nếu em không đi vậy thì chúng ta ở phòng….tiếp tục làm!”
Dĩnh Dĩnh nghe xong liền hoảng hồn, “Tôi đi! Tôi đi, anh mau đi ra ngoài đi, tôi sẽ đi tắm ở trong đây.”
Khoảng một tiếng sau, Dĩnh Dĩnh đã bước ra khỏi phòng ngủ.
Ở bên ngoài khá lạnh nên cô mặc một chiếc áo len kín cổ màu xám nâu, chân váy màu trắng xếp ly dài xuống tận mắt cá chân, cảm thấy chưa đủ ấm cô còn đội thêm mũ len, quấn thêm khăn choàng cổ màu đỏ nữa, mới an tâm bước ra bên ngoài.
Bách Lý Vũ ngồi ở phòng khách đã mang sẵn lên người một chiếc áo khoác măng tô, ở viền cổ còn được may thêm một lớp lông để giữ ấm.
………………
Đi ra bên ngoài ăn lần này cùng Dĩnh Dĩnh và Bách Lý Vũ còn có Tư Vũ và Bách Lý Hồng.
Từ khi bước lên xe Dĩnh Dĩnh một mực không nói chuyện, cô vùi cả mặt của mình xuống khăn choàng nhắm mắt tịnh thần.
Tư Vũ thì tập trung lái xe, Bách Lý Hồng thì đang ríu rít kể lại cuộc vui đêm hôm qua cho Tư Vũ nghe.
Tư Vũ nhìn lén qua hai người ngồi ở đằng sau từ gương chiếu hậu trong xe, tổng giám đốc sắc mặt hay thần thái thì đều rất tốt, còn tốt hơn mọi ngày rất nhiều nếu nói đúng thì nhìn rất sảng khoái và phơi phới, còn tiểu phu nhân thì lại khác hoàn toàn, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi và ủ rủ.
Không cần hỏi thì anh cũng đã hiểu đêm hôm qua hai người bọn đã làm chuyện gì rồi.
Kỳ thật tối hôm qua trong tiệc rượu tổng giám đốc đã bị người ta hạ xuân dược, nói thẳng ra là thuốc kích dục.
Khi phát hiện ra bản thân bị người ta hạ thuốc, tổng giám đốc rất bình tĩnh rút lui, sau đó lập tức ra lệnh quay xe về khách sạn mà không đi tới bệnh viện.
Hại anh lo chạy sốt vó đến toát cả mồ hôi hột, xem ra tổng giám đốc cũng có ý với tiểu phu nhân rồi, vậy còn soạn ra cái hợp đồng hôn nhân gì gì đó làm chi không biết.
Xe dừng lại trước một nhà hàng kiểu Trung Hoa, nhà hàng này thuộc kiểu phong cách trang viên nên quy mô bên trong rất rộng lớn, có rất nhiều những dang phòng riêng biệt.
Dĩnh Dĩnh khoác tay Bách Lý Hồng cùng mọi người đi vào bên trong.
Cô cảm thấy phong cách phòng ốc nơi đây sao giống trang viên của Dương Hạc Hiên nơi mà cô học trà đạo thế này.
Đúng là không nên nghĩ tới anh ta, Dĩnh Dĩnh hối hận rồi, ai ngờ được cô vừa mới nghĩ tới anh ta thôi, mà anh ta đã xuất hiện trước mắt cô rồi.
Dương Hạc Hiên không biết từ đâu chui ra, lúc này đang đứng ở dang nhà chính to nhất ở nơi đây mà vẫy tay tươi cười gọi Bách Lý Vũ.
Bách Lý Hồng nhìn thấy Dương Hạc Hiên lập tức vui mừng thiếu điều muốn nhảy cẩn lên, liền buông tay Dĩnh Dĩnh ra, mặt hớn hở chạy nhanh đến bên cạnh anh ta.
Dĩnh Dĩnh nhăn nhó nhìn Bách Lý Hồng chạy đi thầm mắng, “Con nhỏ chết tiệt này!”
Mất đi điểm tựa là Bách Lý Hồng, Dĩnh Dĩnh cảm thấy bây giờ mình phải làm sao để cho đi đứng được tự nhiên nhất có thể đây.
Đêm hôm qua cơ thể cô ở phía dưới đã hoạt động quá nhiều, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy đau buốt khi đi lại.
Đúng lúc này Bách Lý Vũ đi đến bện cạnh cô, cầm lấy tay của cô nhỏ giọng nói: “Anh dìu em đi, nhìn tướng đi của em thật khó coi, ai nhìn qua liền sẽ biết đêm qua em đã làm những chuyện gì.”
Dĩnh Dĩnh nghe xong liền giận tím mặt, “Anh không nói, cũng không ai nghĩ anh câm đâu, tôi đi không được là vì ai, tránh xa tôi ra….Đồ khốn.”
Bách Lý Vũ liền nhịn không được mà bật cười, nụ cười của anh hiện rõ sự trêu chọc cô.
Anh thầm nghĩ, sao anh lại không phát hiện ra lúc cô tức giận trông thật đáng yêu.
Dĩnh Dĩnh mặc kệ Bách Lý Vũ cố gắng nhịn đau bước đi thật nhanh tới phía trước.
Khi đến trước mặt Dương Hạc Hiện cô nở đại ra một nụ cười xem như chào hỏi, đợi Bách Lý Vũ đi tới cô di chuyển ra phía sau, đứng núp sau lưng anh.
Dương Hạc Hiện cười cười nói nói với Bách Lý Hồng xong, sau đó liền liếc mắt nhìn qua Dĩnh Dĩnh, “Tiểu Vũ, anh làm gì để cho chị dâu nhỏ giận sao, nhìn vẻ mặt của chị ấy có vẻ không tốt lắm.”
Cô biết ngay là Dương Hạc Hiên sẽ không để yên cho mình mà, cô nhíu mắt thành hình viên đạn liếc sang chỗ Dương Hạc Hiện đang đứng mà bắn.
“Cô ấy mới bị sốt, cơ thể còn yếu nên sắc mặt không được tốt là điều hiển nhiên.” Bách Lý Vũ trả lời thay cô.
Dĩnh Dĩnh vẫn trầm mặt không trả lời, lúc này phục vụ đã đi ra mời mọi người vào bên trong nhà hàng.
Căn phòng này đã được Bách Lý Vũ bao trọn.
Dĩnh Dĩnh bước vào nhẹ nhàng an toạ ngồi bên cạnh Bách Lý Vũ.
Bách Lý Hồng thì ngồi bên cạnh Dương Hạc Hiên líu lo hót không ngừng.
“Cháu gái anh thích Dương Hạc Hiên sao?” Dĩnh Dĩnh tò mò hỏi nhỏ Bách Lý Vũ.
“Nhìn vẻ mặt đó của nó, hình như là như vậy.” Bách Lý Vũ thản nhiên trả lời.
“Xong rồi! Xong rồi! Cháu gái của anh đã trúng chiêu câu hồn nhiếp phách của hồ ly rồi.” Dĩnh Dĩnh lắc đầu y như nhìn thấu hồng trần, “Tôi nói anh nghe, Dương Hạc Hiên đó chính là một con cáo chín đuôi xảo quyệt chính hiệu.”
Bách Lý Vũ bật cười, “Xem ra em cũng có mắt nhìn người đó.”
“Mắt nhìn người của tôi rất tốt.” Cô liếc xéo Bách Lý Vũ một cái sau đó nói tiếp: "Tôi còn nhìn ra được, anh là một con sói đội lớp người.”
Bách Lý Vũ lần này đã bật cười thành tiếng, anh cười đến mức run cả người.
Đúng lúc này cửa phòng bao lại được mở ra, từ bên ngoài xuất hiện một ông chú khoảng chừng 55 đến 60 tuổi, đi bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Vóc dáng của cô ta vô cùng cao ráo, mái tóc dài được uốn lọn bóng mượt, trên người cô ta khoác áo lông cao cấp, đang là mùa đông lạnh lẽo còn không ngần ngại mang váy ngắn để lộ đôi chân dài trắng nõn nuột nà.
khi cô ta bước đến trước mặt Dĩnh Dĩnh.
Nhìn thấy được rõ khuôn mặt và ngũ quan của cô ta, Dĩnh Dĩnh lập tức bị doạ cho sợ thất kinh, tay chân cô run rẩy lùi về phía sau vài bước, hét lên một tiếng: “Cô là…..?”.