Bầu không khí hiển nhiên lại trở nên im lặng một lần nữa, không ai có phản ứng hay lên tiếng sau những lời vu khống của Từ Mộng Khiết dành cho Dĩnh Dĩnh.
“Không ai lên tiếng sao? Được Tôi sẽ lên tiếng.
” Dĩnh Dĩnh nghĩ xong liền lập tức đi thẳng tới chỗ Từ Mộng Khiết đang ngồi, cô đứng vòng tay trước mặt cô ta, con ngươi đen láy liền trở nên sắc lạnh nhìn chằm chằm Từ Mộng Khiết.
“Cô nói Tôi tát cô sao?….
.
hừ Thật buồn cười.
” Dĩnh Dĩnh cay điếng cười lạnh nói.
Từ Mộng Khiết vẫn ngồi bệt ở dưới sàn đất, vì ở đây là hành lang của phòng vệ sinh khách sạn, thì làm gì có cái ghế nào cho cô ta ngồi.
“Sao cô không lên tiếng hửm.
”
Từ Mộng Khiết sau khi buộc tội Dĩnh Dĩnh xong thì luôn đưa mắt nhìn về Bách Lý Vũ, y như đang dò xét thái độ của Anh về chuyện này.
Khác với suy nghĩ của Dĩnh Dĩnh, Bách Lý Vũ nãy giờ vẫn bình thản đứng ở đó quan sát mọi chuyện, Anh không lên tiếng cũng không nổi điên buộc tội Cô vô cớ như lần trước nữa.
Nhìn thấy Từ Mộng Khiết cứ đưa mắt nhìn về phía Bách Lý Vũ không chịu trả lời câu hỏi của mình, Dĩnh Dĩnh liền mất kiên nhẫn cúi thấp người xuống nhìn thẳng vào mắt cô ta hỏi tiếp: “Cô nói Tôi tát Cô? Vậy Cô nói xem Tôi đã dùng tay nào tát Cô?”
Đối diện với ánh mắt sắt bén cùng câu dò hỏi thâm sâu của Dĩnh Dĩnh, Từ Mộng Khiết đã bắt đầu thấy hơi lo sợ nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh lập tức trả lời: “Cô chủ đã tát tôi bằng tay phải.
”
“Ồ! Bằng tay phải sao? Thật tốt!” Dĩnh Dĩnh nói xong liền đưa bàn tay phải trắng trẻo của mình lên nhìn một cái, sau đó dùng lực thật mạnh tát cái “bốp” vào má trái của Từ Mộng Khiết.
Từ Mộng Khiết bất ngờ bị tát nên không hề có phản xạ tránh né nên đã hưởng trọn cú tát này, Cô thật không tin Dĩnh Dĩnh lại dám đánh cô trước mặt Tổng Giám Đốc.
Khác với cảm giác tê rừng khi vừa mới bị tát thì bây giờ cơn đau rát đã bắt đầu xuất hiện, Từ Mộng khiết cảm thấy má trái của mình vô cùng nóng rát và đau nhói, cô vô thức nhìn về phía Bách Lý Vũ đang đứng, ánh mắt như đang cầu xin Anh hãy làm chủ cho cô.
Âm thanh “bốp” của cái tát vừa rồi đã làm cho Bách Lý Vũ, cùng thư ký của anh ta và cô gái kia đều vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt của Từ Mộng khiết bây giờ đã dần dần trở nên tái mét, Cô vẫn cứ nhìn về phía Bách Lý Vũ nhưng anh vẫn mảy mây không nói gì, y như là người qua đường đang xem kịch vậy.
“Còn nhìn gì nữa chứ! Cô còn đang muốn nhìn Chồng của tôi đến bao giờ?” Dĩnh Dĩnh nói xong liền nhẹ nhàng đi đến bên cạnh khoác tay Bách Lý Vũ sau đó nhìn Từ Mộng Khiết giọng nói chua ngoa nói tiếp.
“Nếu tôi đã bị lỡ mang danh vô cớ tát cô và xô cô ngã rồi thì phải làm cho thật! Tôi đây không thích chuyện có tiếng mà không có miếng đâu….
”
“À! Nể tình hôm nay cô đã bị ngã đến nỗi chẹo chân rồi nên tôi sẽ rộng lượng đợi đến khi nào cô hoàn toàn bình phục thì sẽ thật sự đẩy cô ngã theo như mong ước của cô.
”
Dĩnh Dĩnh nhìn Bách Lý Vũ nói tiếp: “Anh bảo Tư Vũ lo chuyện còn lại đi! Em muốn về nhà!………chồng à”
Dứt lời Dĩnh Dĩnh đã cùng Bách Lý Vũ nhanh chóng bước đi, trước khi đi Bách Lý Vũ chỉ nhìn Tư Vũ gật đầu một cái, xem như đã ra ý chỉ, anh ta coi đó mà làm.
Đi ra khỏi hành lang của nhà vệ sinh Bách Lý Vũ và Dĩnh Dĩnh lập tức bước vào tháng máy, khi đã vào thang máy Dĩnh Dĩnh liền buông tay đang Khoác vào Bách Lý Vũ ra, sau đó đứng xa ra dựa vào vách tường nhắm mắt thở gấp: “Lúc nảy thật sự đã quá hung hiểm, thật may mình đã nhanh trí diễn vai ác đúng với tính cách của nữ phụ như vậy đã không phải là giống trong nguyên tác rồi sao, dần dần mạch truyện sẽ quay lại đúng vị trí.
Nhưng không được ác quá, không khéo mình lại bị nghẻo.
”
Bách Lý Vũ nhìn một loạt hành động lời nói cử chỉ lạ lùng của cô xong thì nhanh tay bấm thang máy đi xuống đại sảnh khách sạn.
“Vừa rồi….
”
“Anh không cần nói.
” Dĩnh Dĩnh nghe anh lên tiếng thì đột ngột cắt ngang.
Cô nói tiếp: “Tôi biết Anh không tin tôi! Nên bây giờ tôi có giải thích như thế nào thì vẫn vậy! Và hiện giờ Tôi rất ghét và không ưa Từ Mộng Khiết cho nên anh hãy mau chóng đi bảo vệ cho cô ta thật tốt đi.
”
“Rất ghét sao? Vậy thì tôi sẽ làm cho cô ta không xuất hiện trước mặt em thêm lần nào nữa là được rồi.
”
Dĩnh Dĩnh nghe Bách Lý Vũ nói xong, liền lập tức mở mắt ra nhìn anh, y như không thể tin những gì tai mình vừa nghe.
Bách Lý Vũ thấy Dĩnh Dĩnh đã mở mắt ra nhìn mình thì liền nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng ghé sát người vào gần cô hơn, sau đó đưa tay dùng ngón cái nhẹ nhàng lau chùi những vết đen xì dưới bọng mắt của cô.
Vừa lau anh vừa nói: “Lúc nãy câu tôi muốn hỏi em là.
Vừa rồi sao em đi vệ sinh như lâu vậy, làm Tôi phải lo lắng đi tìm em.
”
“Hả!”
Lại là tình tiết quái quỷ gì đang xảy ra nữa đây? Nam nữ chính của quyển truyện này hôm nay không hẹn mà cùng nhau bị điên sao? Dĩnh Dĩnh cả người giống như bị điểm huyệt đứng cứng đờ tại chỗ, biểu cảm khuôn mặt nhăn nhó, đang khổ sở suy nghĩ không biết nên làm gì tiếp theo đây.
Đối diện với sự quan tâm dịu dàng bất ngờ của Bách Lý Vũ, Dĩnh Dĩnh giường như đã bị câu dẫn mà trầm luân vào đó, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm kia của anh, chỉ chăm chú nhìn vào sóng mũi cao thắng, bờ môi khép mở nhẹ nhàng cùng hơi thơi vô cùng nam tính quyến rũ đang phả vào mặt của mình, nhìn xuống yết hầu đang trượt lên, trượt xuống của anh Dĩnh Dĩnh bất chợt nuốt một ngụm nước miếng.
“Ting.
” Cửa thang máy đột ngột mở ra, làm cho cả Anh và Cô đều bị giật mình không rõ lý do.
Bách Lý Vũ dừng động tác lau mặt cô lại: “Được rồi! Nhìn ổn hơn rồi đó, chúng ta về nhà thôi.
”
Âm thanh báo hiệu của thang máy khi nãy, đã cứu Dĩnh Dĩnh một mạng, nếu thật sự cửa thang máy không mở ra đúng lúc, thì chắc lúc nảy cô đã không kiềm chế được mà nhào tới hôn Bách Lý Vũ mất rồi.
.