Nhưng Dương Nhược Tình vẫn chưa kịp nói gì, Giang Tân được Mã Quyên nhắc nhở nên đi sang thấy cảnh này không nhịn được, lập tức lao đến đánh Trần Tùng ngã xuống đất!
Trần Tùng vốn dĩ đã có một bụng tức giận và oán hận, lúc này lại có nơi để giải tỏa, anh ta bò dậy trực tiếp lao vào.
Một lúc sau, Giang Tân và Trần Tùng đã đánh nhau.
Triệu Mỹ Hương được Mã Quyên mời sang khu tập thể của thanh niên trí thức ở bên này ăn cà chua.
Lý do thì Mã Quyên cũng có sẵn, vì trước đó khi cô ta bị mẹ Vương Nhị Anh đả kích, Triệu Mỹ Hương cũng đã nói giúp cô ta một câu, nói rằng Vương Nhị Anh như đũa mốc mà đòi chòi mâm son.
Vì vậy, hôm nay Mã Quyên muốn cảm ơn cô ta, mời cô ấy đến ăn dưa... À không, ăn cà chua.
Cả hai mới ngồi xuống sân đã nghe thấy tiếng động ở khu tập thể thanh niên trí thức nam bên cạnh.
"Chuyện gì vậy, đây là đang đánh nhau à?" Tinh thần Triệu Mỹ Hương chấn động.
"Em không biết nữa, đi xem thử đi."
"Các anh đừng đánh nhau nữa, đừng đánh nhau nữa. Nếu vì tôi mà xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao đây?"
Dương Nhược Tình ở bên cạnh tức giận đến mức chảy nước mắt.
"Ôi, thanh niên trí thức Dương. Bọn họ sao vậy, sao lại đánh nhau nữa rồi?"
Triệu Mỹ Hương đến xem náo nhiệt, thấy cảnh này thì kích động không thôi, vội vàng hỏi thăm.
"Họ... tôi..." Dương Nhược Tình tức đến mức nói không nên lời, vừa giậm chân vừa lau nước mắt.
"Chị, chị đừng xem kịch nữa. Mau đến giúp họ đi, họ đánh nhau dữ quá!" Mã Quyên thấy bộ dạng làm ra vẻ của Dương Nhược Tình thì muốn nôn.
Triệu Mỹ Hương cũng không chần chừ. Thế là hai người cùng nhau, mỗi người túm lấy một người kéo hai người đang đánh nhau không ngừng nghỉ là Trần Tùng và Giang Tân ra.
Sức lực của hai người đều ngang nhau, trên người đều có thương tích, kẻ thì chảy m.á.u mũi, người thì chảy m.á.u miệng. Sau khi bị kéo ra hai người vẫn hung hăng nhìn nhau, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
"Hai người có chuyện gì vậy, sao lại đánh nhau thành ra thế này?" Mã Quyên nói.
"Đúng vậy, mấy cậu này. Mấy cậu không được như vậy đâu. Các cậu đều là tri thức, phải hòa thuận với nhau chứ, sao lại đánh nhau thành ra như vậy?"
Triệu Mỹ Hương hỏi vậy nhưng ánh mắt lại nhìn Dương Nhược Tình, trong lòng bùng lên ngọn lửa tò mò.
Vừa rồi lúc đến đây, cô ta đã nghe rõ ràng câu nói của Dương Nhược Tình.
Đây là một màn hai chàng trai tranh giành một cô gái!
Lúc này Dương Nhược Tình cũng đã tỉnh táo lại, nhìn thấy Triệu Mỹ Hương, cô ta có chút lo lắng.
Liệu Triệu Mỹ Hương có đi nói lung tung không?
Nhưng có người chính là muốn Triệu Mỹ Hương đi nói lung tung!
Mã Quyên cười lạnh trong lòng, tức giận nhìn về phía hai nam thanh niên trí thức, hỏi: "Các anh không thấy Nhược Tình đã tức đến muốn khóc ư? Có người bắt nạt người khác như các anh à?"
"Đúng vậy, nếu các cậu bắt nạt thanh niên trí thức Dương thì chúng tôi không đồng ý đâu." Triệu Mỹ Hương nói theo.
Dương Nhược Tình trừng mắt nhìn Giang Tân và Trần Tùng, để lại một câu "Sau này tôi sẽ không quan tâm đến các anh nữa" rồi lập tức xoay người chạy đi.
Giang Tân và Trần Tùng đương nhiên là nhìn nhau với vẻ ghét bỏ, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Mấy người này đi rồi thì không sao, còn có Mã Quyên ở đây.
"Thanh niên trí thức Mã, chuyện này rốt cuộc là thế nào, mau nói cho tôi biết đi!" Triệu Mỹ Hương nắm lấy tay Mã Quyên, kích động nói.
Mã Quyên lộ ra vẻ mặt đầy khó xử: "Chị à, chuyện này thực ra cũng không có gì. Chị đừng hỏi nhiều nữa."
"Cô không nói tôi cũng biết mà, hai người họ đều thích thanh niên trí thức Dương. Lại vì thanh niên trí thức Dương mà đánh nhau, lúc tôi đến thì nghe thanh niên trí thức Dương nói rồi!"
"Không có chuyện đó đâu, chị hiểu lầm rồi."
"Cô không cần biện hộ giúp thanh niên trí thức Dương đâu." Triệu Mỹ Hương không thèm để ý đến cô ta, vừa đếm ngón tay: "Nghe nói trước đó vì thanh niên trí thức Dương, thanh niên trí thức Giang đã đánh nhau với thanh niên trí thức Đặng. Sau đó anh tư nhà họ Trần và Hoàng Hữu Tài cũng vì thanh niên trí thức Dương mà đánh nhau một trận. Bây giờ thanh niên trí thức Trần và thanh niên trí thức Giang lại vì chuyện này mà đánh nhau dữ dội thế này... Ôi chao, đây là ba vụ mà tôi biết, còn có những vụ mà tôi không biết thì sao? Đây đã là vụ thứ mấy rồi?"
"Chị à, chuyện hôm nay chị đừng truyền ra ngoài nhé." Mã Quyên năn nỉ cô ta.
"Được rồi, được rồi. Tôi biết rồi, tôi sẽ không truyền ra ngoài đâu. Tôi còn có chút việc, tôi đi làm đây."
Triệu Mỹ Hương vội vàng chào tạm biệt Mã Quyên và rời đi.
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của cô ta, Mã Quyên mới nở một nụ cười lạnh lùng trên môi.
Cô ta không cần dùng cách đánh lạc hướng của Trần Tùng, cô ta có nhiều cách để xử lý con hồ ly Dương Nhược Tình!
Mã Quyên cũng không rảnh, cô ta đến nhà ông Đào để an ủi Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình quả nhiên là ở đó.
"Nhược Tình, phải làm sao đây. Chuyện này bị chị Triệu bắt gặp rồi. Dựa vào tính tình của chị ta, chỉ sợ cả thôn đều đã biết chuyện họ đánh nhau vì chị rồi." Mã Quyên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-98.html.]
Mắt Dương Nhược Tình vẫn còn hơi đỏ nhưng điều này khiến cô ta trông càng thêm đáng yêu động lòng người.
Trong lòng Mã Quyên liền âm thầm mắng cô ta là đồ hồ ly lẳng lơ.
Dương Nhược Tình nói: "Sao đang yên đang lành mà em lại bảo chị ta đi qua đó chứ?"
Dù cô ta mới đến đây không lâu nhưng cũng biết được biệt danh "Triệu miệng rộng" của Triệu Mỹ Hương, cô ta là người chuyên đi nói xấu người khác.
Mã Quyên nói: "Hôm nay em cũng tình cờ gặp chị ta, nghĩ đến chuyện chị ta từng nói giúp em nên em mới mời chị ta qua ăn cà chua. Không ngờ lại gặp phải chuyện này, em cũng lo lắng lắm! Không phải chị nói chỉ qua dạy dỗ Trần Tùng mấy câu hay sao, sao lại khiến anh ta đánh nhau với Giang Tân chứ?"
Dương Nhược Tình rất tức giận, cô ta đâu biết sẽ bị tên điên Giang Tân đó bắt gặp!
Nhưng dù cô ta có nghĩ thế nào đi nữa thì trong vòng chưa đầy nửa ngày, cả đại đội đã biết chuyện thanh niên trí thức Giang và thanh niên trí thức Trần đánh nhau vì Dương Nhược Tình ở nơi thanh niên trí thức ở.
"Họ thật sự đánh nhau vì thanh niên trí thức Dương sao?" Có người tò mò hỏi.
"Chứ gì nữa? Nếu không phải chúng tôi kịp thời ngăn lại, hai người họ có thể đã đánh nhau đến c.h.ế.t rồi, đánh nhau đến mức mặt mũi bê bết máu!" Triệu Mỹ Hương nói.
"Đây là lần thứ mấy đàn ông đánh nhau vì cô ta rồi?"
"Theo tôi biết thì đã là lần thứ ba rồi!" Triệu Mỹ Hương trả lời không cần suy nghĩ.
"Khiến cho nhiều đàn ông đánh nhau vì cô ta như vậy, đúng là hồ ly tinh!"
"Thanh niên trí thức Dương nhìn bề ngoài thì đàng hoàng, nhưng thực chất lại rất giỏi quyến rũ đàn ông, thật là không biết xấu hổ!"
"..."
Trong chốc lát, danh tiếng của Dương Nhược Tình đã rơi xuống đáy vực.
Dương Nhược Tình đang ở nhà ông Đào, làm sao có thể không nghe thấy những lời này chứ? Cô ta tức đến phát khóc.
Cũng may Đặng Tường Kiệt vừa trở về từ bên ngoài, kịp thời đến an ủi cô ta.
Dương Nhược Tình cảm động vô cùng. Tình cảm của hai người sau khi trải qua gian nan càng trở nên vững vàng và ngọt ngào hơn.
Chuyện Dương Nhược Tình là hồ ly tinh cũng truyền đến tai Bạch Minh Châu.
Chị Lý làm đậu phụ, lúc mang qua cho cô mấy miếng đậu phụ thì nói đến chuyện đó.
Bạch Minh Châu nghe vậy liền mỉm cười.
Cô không thấy có gì bất ngờ về chuyện này, vốn dĩ nữ chính này là kiểu thiết lập nhân vật có vạn người mê tôi, cuồng tôi, vì tôi mà lao đầu vào tường.
Sau khi đến đại đội, những thanh niên độc thân kia, dù tốt hay xấu, đều âm thầm thích cô ta. Họ không hy vọng cô ta lấy mình nhưng chỉ cần cô ta khen một câu, nhận được một ánh mắt của cô ta, tâm trạng cũng có thể vui vẻ cả ngày.
Đừng nghĩ đây là phóng đại, đây chính là sức mạnh của hào quang nữ chính vạn người mê.
Trong thôn chủ yếu là những người dân đơn thuần chất phác, sống cả đời trong thôn, ít có cơ hội đi ra ngoài, đương nhiên cũng không thể chịu đựng được chuyện như vậy.
Đặc biệt là một số bà lão, thật sự ghét bỏ thanh niên trí thức Dương chuyên đi quyến rũ đàn ông này!
Bạch Minh Châu cũng được tẩy trắng một lượt.
Vì không so sánh thì không đau thương, cho dù trước đây cô cũng khá ồn ào, nhưng quả thật là quá nhỏ bé so với Dương Nhược Tình.
Cô làm ầm ĩ cũng chỉ là chuyện của bản thân mình, còn Dương Nhược Tình thì khiến những thanh niên chưa lập gia đình vì cô ta mà nổi giận.
Nhưng mà, chỉ có thanh niên trong thôn thì làm sao đủ để thể hiện hào quang nữ chính vạn người mê?
Sau này vẫn còn nữa, cho dù là thanh niên trong thôn hay ngoài thôn đều mê cô ta.
Còn địa vị của nam chính Đặng Tường Kiệt thì chưa bao giờ bị lung lay.
Bởi vì những nhân vật phụ này chỉ là công cụ để thúc đẩy tình cảm của cặp đôi chính, cũng là để cung cấp những màn vả mặt, ngược đãi đàn ông cặn bã để tăng cảm giác thỏa mãn.
Ban đầu Bạch Minh Châu là một nữ phụ điển hình của việc không ngừng tìm đường chết, nhưng mà ngại quá, cô đã đến thay rồi.
Cô sẽ không dẫm lên con đường c.h.ế.t trước kia.
Nữ chính Dương Nhược Tình nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán ở đại đội Ngưu Mông, chiếm ngôi vị đầu bảng trong các cuộc trò chuyện.
Bạch Minh Châu mặc kệ mọi người thích nói gì thì nói, cô không tham gia vào, ai có cuộc sống của người đấy, tự thấy thoải mái là được.
Buổi tối hôm nay, Chu Lâm muốn ra cửa lần nữa.
Một tháng chỉ có một chuyến, sao anh có thể không mong chờ được?
Nhưng mà lần này xảy ra chút chuyện.
Sau khi anh đến điểm bán, người bán trả tiền sau đó nói với Chu Lâm: “Sau này sẽ không đến chỗ này giao dịch nữa.”
Chu Lâm ngạc nhiên: “Sao thế? Mới đổi sang đây không được bao lâu mà?”
Địa điểm giao dịch không cố định, Chu Lâm cũng mới đến chỗ này giao dịch được hai ba lần.
Không ngờ mới được mấy lần lại phải đổi.