Chu Lâm và mợ út nói chuyện, Bạch Minh Châu bắt đầu nấu cơm.
Đã hơn ba tháng rồi mợ út không đến đây, đương nhiên buổi trưa phải ăn một bữa ngon.
Bạch Minh Châu xào một đĩa trứng gà rừng, hái dưa chuột trong sân để xào.
Tiếp theo là món khoai tây chua ngọt, còn cả món cải thìa xào. Đây là món xào bằng mỡ lợn, bên trong còn có mấy miếng tóp mỡ, không chỉ có vị ngọt của cải thìa mà còn có mùi thơm của mỡ lợn.
Cuối cùng là canh cà chua trứng gà.
Món chính là bánh bao được làm từ ngô trộn với một nửa bột mì trắng.
Sau khi ăn xong bữa trưa thịnh soạn do vợ của cháu trai nấu, mợ út liền mang một nửa số trứng đi cho con dâu của mình, Trương Kiều Mai.
Trương Kiều Mai có hơi ngượng ngùng, nhưng đó là tấm lòng của mẹ chồng cô nên cô cũng nhận lấy.
Sau khi đưa trứng cho vợ của con trai thứ hai, mợ út cũng không vội vàng trở về, mà ngồi nói chuyện phiếm với thím Trương ở cửa ra vào.
Trước đây, khi mợ út đến đây giúp chăm sóc Bạch Minh Châu ở cữ, hai người chơi với nhau rất thân.
Lần này mợ út đến thăm cũng không vội vàng trở về. Bà ấy hiếm khi đến đây, con trai và con dâu cũng giữ bà ấy ở lại thêm vài ngày, bà ấy cũng sẵn lòng ở lại vài ngày rồi mới về.
Mặc dù vợ Quảng Hạ không phải là người khiến bà ấy hài lòng nhưng cô ta cũng tuyệt đối không dám không nấu cơm cho bố chồng.
Bởi vì như vậy, con trai bà ấy sẽ không đồng ý.
Mợ út ngồi ở nhà họ Trương hơn một tiếng đồng hồ rồi mới về nhà.
Bà ấy bảo Chu Lâm bế Đâu Đâu và Đô Đô sang gian nhà phía tây cho bà ấy bế. Chu Lâm cũng đến để nói chuyện phiếm với bà ấy.
“Lúc mới sinh ra thì còn có thể nhìn thấy một chút khác biệt. Nhưng bây giờ nếu đặt một chỗ, mợ vốn dĩ không biết đứa nào là đứa nào.” Mợ út đặt hai anh em nhỏ cạnh nhau, cười nói.
Bây giờ hai đứa trẻ đã hơn bốn tháng tuổi, sức ăn tốt, lại được chăm sóc đầy đủ. Lúc mới sinh Đô Đô có hơi gầy yếu nhưng bây giờ cũng đã trở nên trắng trẻo, bụ bẫm như anh trai.
Những đứa trẻ song sinh như vậy thật sự quá hiếm gặp.
Chu Lâm bắt đầu dạy cho bà ấy cách phân biệt: “Con sẽ dạy mợ út cách nhận biết. Tai của chúng khác nhau, vành tai Đâu Đâu lớn hơn một chút, Đô Đô thì nhỏ hơn một chút. Mũi cũng không giống nhau, mũi Đâu Đâu cao hơn một chút, Đô Đô thì thấp hơn một chút. Còn có môi, môi của Đâu Đâu dày hơn một chút, môi của Đô Đô mỏng hơn một chút. Ánh mắt là khác nhau nhất…”
Anh có thể kể ra rất nhiều điểm khác biệt nhưng mợ út thì chỉ nghe mà không hiểu.
Bởi vì bà ấy không nhìn thấy những điểm khác biệt mà anh nói.
Nhưng cũng không trách mợ út được, chỉ cần đặt hai anh em cùng một chỗ, ngay cả thím Trương thường xuyên lui tới cũng sẽ nhìn nhầm.
Chỉ có cha mẹ ruột mới có thể nhận ra ngay lập tức, cũng không biết là nhờ sức mạnh kỳ diệu gì.
Hai anh em nhỏ ăn no uống đủ, người cũng sạch sẽ thơm tho, liền ngáp ngắn ngáp dài ngủ thiếp đi.
"Mợ út, mợ cũng nghỉ ngơi một lát đi." Chu Lâm cười nói.
"Cháu cứ về phòng đi, Đâu Đâu và Đô Đô ngủ với mợ." Mợ út vẫn chưa nhìn chúng đủ.
"Được." Chu Lâm cười.
Lúc anh về đến nhà, Bạch Minh Châu đã viết xong một đoạn trong quyển sách của mình.
"Vợ à, mau nghỉ một lát đi, em cũng mệt rồi." Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu không mệt, cô chỉ hơi buồn ngủ thôi nên cũng định ngủ một giấc.
Kết quả tên đàn ông thô kệch này lại không yên phận, ôm lấy cô nịnh nọt.
"Anh làm gì vậy?" Bạch Minh Châu khẽ hỏi.
Chu Lâm làm gì? Tất nhiên là muốn ôm ấp rồi.
Bạch Minh Châu biểu thị rằng cô thực sự không muốn nhưng tiếc là bây giờ anh chàng thô kệch này cũng có bản lĩnh không nhỏ, chẳng mấy chốc đã hôn cô đến mức khiến cô choáng váng, khi cô phản ứng lại thì mọi thứ đã quá muộn.
Cuối cùng chỉ có thể lén lút trải qua một buổi trưa vui vẻ.
Mợ út không biết sức lực của người trẻ tuổi này nhiều đến thế nào, ban ngày mà lại làm chuyện này, bà ấy ở bên cạnh Đâu Đâu và Đô Đô đang ngủ ngon lành.
Khi bà ấy tỉnh dậy, bà ấy còn tưởng Đâu Đâu và Đô Đô vẫn còn ngủ, không kêu khóc gì. Nhưng khi dậy mới thấy hai anh em nhỏ đã dậy sớm, đang chơi với ngón tay.
Mợ út rất yêu quý hai đứa trẻ nhưng cũng không quản chúng, để chúng ngồi chơi và ra ngoài rửa mặt.
Bạch Minh Châu cũng đã dậy, đang ăn cà chua, thấy mợ út dậy liền mời bà ấy ăn cùng.
"Tiểu Lâm đâu?" Mợ út đang ăn cà chua thì hỏi.
"Ra ngoài rồi ạ." Bạch Minh Châu nói, tên làm việc xấu xong ngủ một giấc rồi lại nhảy nhót tưng bừng đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-94.html.]
Chu Lâm đang ở bên ngoài, đang xem náo nhiệt ở nhà ông Lý!
Sau mấy tháng, cuối cùng bệnh viện huyện cũng cử người đến rồi.
Họ đến nhà ông Lý tặng cho bà Lý một lá cờ và một phong bì, nói rằng phương pháp thở mà bà ấy dạy cho bệnh viện có hiệu quả rõ rệt, những sản phụ đã sử dụng trong những ngày gần đây đều nói tốt!
Bà Lý vốn không ở nhà, sáng sớm nay đã ra ngoài để đỡ đẻ cho người ta. Nhưng may mà chỗ đó không xa, hơn nữa vừa mới đỡ đẻ cho xong thì được Lý Thái Sơn chạy đi tìm rồi đưa bà ấy về.
Vuốt ve lá cờ đầy vinh quang mà bệnh viện tặng, đôi mắt của bà ấy cũng đỏ hoe.
"Không cần cho tôi tiền cũng được, phương pháp thở khi sinh của tôi có thể giúp đỡ nhiều phụ nữ hơn, giúp họ giảm bớt đau đớn khi sinh, như vậy là đủ rồi."
Bà Lý lau một giọt nước mắt, ôm lấy cờ thưởng, nói.
Chỉ cần có một lá cờ này là đủ rồi, thật đó, bà ấy rất thích lá cờ này!
Hai y tá đến tặng cờ và phong bì đều cảm động trước tinh thần cống hiến vô tư của bà lão lớn tuổi này.
Tuy nhiên, hai cô ấy vẫn kiên quyết bắt bà Lý nhận: "Bà ơi, giám đốc bệnh viện nói rồi, cờ thưởng này là của bà, tiền mừng cũng là chút tâm ý của bệnh viện. Hơn nữa bà cũng yên tâm, trong hồ sơ của bệnh viện đã ghi rõ phương pháp thở khi sinh này là của bà, tức là bà đã truyền thụ cho bệnh viện. Thậm chí tên của bà sẽ được con cháu đời sau biết đến và cảm kích sự cống hiến vô tư của bà."
"Còn... còn muốn truyền lại cho người đời sau biết là phương pháp thở của bà nội tôi à?" Lý Thái Sơn ở bên cạnh há hốc mồm.
Y tá gật đầu: "Đó là đương nhiên, cho dù phương pháp này là do bà ấy truyền cho bệnh viện sử dụng nhưng nó vẫn là của bà ấy. Đương nhiên bệnh viện phải ghi tên bà ấy vào hồ sơ. Hơn nữa bệnh viện cũng cam kết, sau này dù là đau đầu, cảm lạnh cần đến bệnh viện, toàn bộ chi phí đều do bệnh viện chịu, bà ấy không cần bỏ ra một đồng nào."
Cô ấy nói xong thì đưa cho bà Lý giấy cam kết của bệnh viện.
Nhận được cờ thưởng, lại nhận được tiền thưởng, còn có tác quyền cũng như các phúc lợi đặc biệt của bệnh viện.
Lần này, bà ấy thật sự là có mặt mũi và danh dự.
"Quá khách sáo rồi, quá khách sáo rồi." Bà Lý cảm động liên tục nói.
Ban đầu bà ấy chỉ muốn truyền phương pháp thở để giúp đỡ nhiều người hơn nhưng không ngờ bệnh viện lại cho bà ấy nhiều phần thưởng như vậy.
Sau khi hai y tá trở về, những bà lão hàng xóm vây quanh đều không thể giấu được sự phấn khích.
"Bà Lý ơi, cuối cùng bà cũng làm rạng danh gia đình rồi."
"Đúng vậy, cờ thưởng này treo ở trong nhà, ôi, thật là khiến người ta ghen tị c.h.ế.t đi được."
"Nếu tôi có thể được như bà thì ngay cả khi phải nhắm mắt xuôi tay tôi cũng vui."
"Đây thật sự là vinh dự cho các nữ đồng chí chúng ta!"
"Giống như ông đội trưởng vậy, vận may đến rồi thì không thể ngăn cản được."
"..."
Lý Thái Sơn nghe mọi người nói như vậy, đột nhiên liền thốt ra một câu: “Chuyện này là nhờ anh Lâm của cháu đó. Nếu không nhờ anh ấy muốn đưa chị dâu đi bệnh viện, còn một hai bắt bà nội cháu đi cùng, bà nội cháu cũng không có cơ hội được bệnh viện khen ngợi. Bà nội chính là một con thiên lý mã, cũng phải có cơ hội khiến bà nội gặp được Bá Nhạc đúng chứ? Bà nội đỡ đẻ hơn nửa đời người, ngoại trừ lần này cùng anh Lâm đến bệnh viện thì chưa từng tới đó lần nào!”
Những người nhà họ Lý đang có chung vẻ mặt vinh dự: “…” Cho nên rốt cuộc anh ta họ Lý hay là họ Chu vậy?
Chu Lâm đi xem náo nhiệt còn không quên mang theo quả dưa leo để cắn, nhưng anh hoàn toàn không ngờ chuyện này còn có thể liên lụy đến bản thân mình.
“Anh Lâm, anh thấy tôi nói có lý hay không?” Lý Thái Sơn vẫn nhìn anh, nói.
Chu Lâm: “……” Tôi trả lời câu nói này của cậu như thế nào đây?
“Tôi cảm thấy chính vì bà nội của anh có tài năng nên bệnh viện vừa ý, không liên quan đến tôi chút nào.”
Anh thật sự không muốn lương tâm mê muội mà ôm công lao đó về mình.
Nhưng anh khiêm tốn như vậy ngược lại lại khiến mọi người nhìn anh với ánh mắt nể phục.
Bởi vì bọn họ cảm thấy lời nói của Lý Thái Sơn cũng có lý một chút.
Bà Lý đã sống đến ngần này tuổi rồi nhưng bà ấy chưa bao giờ đi bệnh viện, mà chỉ ở quê nhà, hoặc đỡ đẻ cho những sản phụ ở làng trên xóm dưới xung quanh.
Lần này bà ấy đỡ đẻ cho cặp sinh đôi nhà Chu Lâm cũng chính là lần đầu tiên trong đời bà ấy đi bệnh viện.
Tuy rằng bà Lý cũng nói Bạch Minh Châu nên đi đến bệnh viện sinh con, nhưng suy cho cùng bà ấy vẫn không thoát khỏi liên quan với Chu Lâm.
Hiện tại ông đội trưởng nở mày nở mặt cũng là do Chu Lâm mang đến, bà cụ Lý có được vinh quang này cũng là vì đỡ đẻ cho hai đứa nhỏ nhà Chu Lâm……
Chỉ cần có quan hệ với Chu Lâm thì ít nhiều đều có thể gặp chút may mắn.
Đây đều là kinh nghiệm được tích lũy lại qua nhiều lần, mọi người không tin thì cũng không sao!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Chu Lâm đều khác nhau.
Chú hai nhà Chu Tuấn Sinh không đoan chính, Đa Đa và Đô Đô vẫn có chút may mắn trên người.
Chu Lâm: Chuyện này…… Tình huống này phát triển có chút không thích hợp?