Mặc dù ông đội trưởng biết con trai thứ hai của Chu Tuấn Sinh có cái miệng ngọt như bôi mật nhưng vẫn bị những lời tuy cố tình nịnh hót nhưng lại thành thật này của anh khiến cho ấm áp.
Vì vậy, nụ cười trên khuôn mặt của ông ấy cũng lộ ra. Bình thường ông ấy rất ít khi thể hiện cảm xúc như vậy.
"Mau làm việc đi. Đừng nghĩ rằng tâng bốc sẽ giúp cậu ghi nhiều điểm hơn. Nếu không làm tốt thì vẫn bị trừ điểm đấy." Ông đội trưởng lại nhanh chóng cau mặt.
"Cháu biết cháu biết. Trời nóng thế này, bác đội trưởng mau đi tìm một gốc cây nghỉ ngơi đi." Chu Lâm cười tủm tỉm.
Ông đội trưởng hừ một tiếng rồi quay lưng đi.
Lý Đại Sơn không làm việc ở đây, chỉ có Lý Đại Hải. Anh ta ra hiệu cho những người khác làm việc, còn cười hỏi Chu Lâm có muốn uống nước mơ chua mà anh ta mang theo hay không.
Cũng phải đến lúc này mọi người mới hiểu ra, vừa rồi Chu Lâm đã đứng trước lãnh đạo huyện, ca ngợi ông đội trưởng một phen.
Đặc biệt là anh đã nói những lời chân thành trong khi không biết thân phận của đối phương thì lời khen này lại càng có giá trị hơn.
Nhưng mọi người đều nhìn Chu Lâm bằng ánh mắt nghi ngờ, gã này là thật sự không biết hay là giả vờ không biết?
Lý Thái Sơn biết được nội tình thì rất đắc ý. Lãnh đạo người ta đến, anh Lâm của anh ta đã nhận ra ngay, chỉ với ánh mắt tinh tường này thôi cũng đủ để anh ta học mười năm rồi!
Bởi vì từ đầu đến cuối anh ta đều... không nhận ra được.
Lần này, việc Chu Lâm biểu dương ông đội trưởng còn có hiệu quả tiếp theo.
Không lâu sau, huyện tổ chức hội nghị biểu dương, mà ở trong hội nghị, ông đội trưởng đã được vinh danh đặc biệt biểu dương.
Thành tích chính trị của ông đội trưởng luôn rất tốt, thế nhưng từ trước đến nay ông ấy chưa từng được biểu dương một cách vinh dự như ngày hôm nay.
Lần này còn được coi là tấm gương điển hình của đại đội tiến bộ.
Được lãnh đạo huyện gọi lên sân khấu, bảo ông ấy nói vài câu.
Bất ngờ này đến quá đột ngột, khi lên sân khấu, khuôn mặt ông đội trưởng đỏ lên giống như vỏ cam, bởi vì kích động.
Đây là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời ông ấy!
Hai anh em Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn cũng đi theo, họ ngồi ở dưới không lên sân khấu nhưng hai tay đều nắm chặt, run rẩy vì xúc động!
Mang vinh quang về cho tổ tiên, đây chắc chắn là mang vinh quang về cho tổ tiên!
Ông đội trưởng là người có kinh nghiệm và dày dạn, mặc dù rất bất ngờ khi cuộc đời đột nhiên đạt đến đỉnh cao nhưng ông ấy vẫn giữ được bình tĩnh.
Lời nói hùng hồn được ông ấy được nói ra rất đúng trọng tâm.
Khi nói xong, dưới sân khấu cũng vang lên những tràng pháo tay.
Ông đội trưởng cũng được hai anh em Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn đỡ xuống.
Ừm, mặc dù là người dày dạn kinh nghiệm nhưng đôi chân của ông ấy thực sự có hơi không nghe lời!
Sau khi cuộc họp kết thúc, ông đội trưởng đã nhận được lời khen ngợi và tán dương của lãnh đạo công xã.
Các đội trưởng của các đại đội khác ở gần đó cũng đến bắt tay, họ đến đây để học hỏi kinh nghiệm vì bọn họ cũng muốn tiến bộ.
Cuộc đời của ông đội trưởng dường như đã nghênh đón mùa xuân thứ hai, tinh thần của ông ấy cũng khác hẳn.
Mà đây chính là hiệu quả của những lời nói của Chu Lâm trước mặt lãnh đạo cấp huyện, vô cùng là tuyệt vời!
Thím Tôn, vợ của ông đội trưởng, trước nay luôn không ưa Chu Lâm, tất nhiên bà còn không ưa cả Bạch Minh Châu, cô vợ thanh niên trí thức không biết lo toan nữa.
Nhưng hôm nay, bà ấy đã mang nửa rổ trứng tích góp được đến tặng Bạch Minh Châu.
Tuy nhiên, Bạch Minh Châu không nhận, nói rằng trong nhà cô vẫn còn, đừng khách sáo như vậy.
"Trước đây, thím cũng là nghe những lời đàm tiếu từ người khác, cảm thấy Chu Lâm không nghiêm túc. Nhưng cha của Đại Hải vẫn luôn nói rằng đứa nhỏ Chu Lâm này không tệ, sau này nếu nghiêm túc hơn thì không thể kém được. Nhìn xem, bây giờ lấy cháu rồi thì cuộc sống ngày càng êm đềm, lại còn sinh được hai đứa con. Ôi, thật là khiến người ta ngưỡng mộ. À, Đại Sơn nhà thím biết làm xe đẩy cho trẻ con, để thím bảo nó khi nào rảnh thì làm cho hai đứa nhỏ một cái, đợi đến lúc lớn hơn một chút thì cháu có thể đẩy đi được." Thím Tôn cười nói.
"Cảm ơn thím, nhưng chú Trương đang làm rồi. Những bức này đều là bản vẽ đã được vẽ xong, đồ đạc cũng chuẩn bị gần xong rồi." Bạch Minh Châu nói.
"Chú Trương à? Tay nghề của chú ấy cũng rất tốt. Vậy được, để chú ấy làm. Nhưng mấy quả trứng này..."
"Thím đến rồi à?" Chu Lâm từ ngoài đi vào, thấy bà ấy liền chào.
Thím Tôn cười tủm tỉm nhìn anh, đáp: "Ừ, thím mang ít trứng qua cho vợ cháu. Cháu xem vợ cháu kìa, còn khách sáo với thím nữa, cũng không nhận trứng."
"Hôm qua cháu mới đổi được khá nhiều từ thím Đào. Hiện giờ thời tiết cũng không tốt, thím lại mang nhiều qua thế này, sợ là sẽ hỏng mất." Chu Lâm cười, nói: "Thím cầm về đi."
"Thím đặc biệt mang tới đây..."
"Thật sự không cần, nhà cháu không thiếu trứng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-85.html.]
Cuối cùng, thím Tôn cũng không tặng nửa giỏ trứng này được, trực tiếp mang về nguyên vẹn, còn cười rất vui vẻ, nói rằng bây giờ Chu Lâm đã hiểu chuyện rồi.
Ngay khi bà ấy đi, Chu Lâm liền nhăn mặt: "Làm như chúng ta cần mấy quả trứng của bà ấy lắm vậy!"
Bạch Minh Châu nhướng mày: "Anh giận gì vậy?"
Chu Lâm nói: "Bà ấy hay nói xấu em không biết lo toan, nói anh cũng chẳng ra gì. Anh đâu có ăn cơm của nhà bà ấy! Nếu không phải vì nể mặt ông đội trưởng, anh gặp bà ấy một lần thì chửi một lần!"
"Hình như em nghe nói danh tiếng của bà ấy không được tốt?" Bạch Minh Châu cũng từng nghe nói.
"Không tốt chứ còn gì nữa." Chu Lâm vừa rửa mặt vừa nói: "Vợ à, em không biết đâu. Trước đây bà ấy hay lén lút giấu đồ về nhà, còn bị ông đội trưởng kéo đến trước mặt mọi người, khiến bà ấy mất hết mặt mũi. Bà ấy biết ông đội trưởng không tha cho bà ấy, thậm chí còn đưa bà ấy ra làm tấm gương tiêu cực, mới không dám nữa!"
"Còn có chuyện này nữa à? Kể cho em nghe xem." Bạch Minh Châu nói.
Chu Lâm thấy vợ mình có hứng thú thì đương nhiên cũng muốn kể rồi.
Hồi đó tác phong của mọi người không tốt lắm, làm việc không chăm chỉ, đến lúc thu hoạch thì ai cũng muốn lén lút mang thêm chút đồ về nhà.
Giấu đậu nành, đậu phộng ở trong túi quần đều là những trò nhỏ, còn có những người mặc váy rộng, trong váy rộng còn giấu cả một cái rổ!
Đừng nghĩ rằng anh phóng đại, đây chính là những chuyện có thật xảy ra vào thời điểm đó.
Tác phong thật sự rất kém.
Không biết các đại đội khác xử lý thế nào nhưng với đội của họ thì ông đội trưởng thực sự tức giận.
Ông ấy đích thân dẫn người đi nghiêm khắc trừng trị những người này. Thím Tôn, phần tử xấu xa dạy mãi mà không sửa này đã bị ông đội trưởng kéo lên sân khấu và trói lại trên đó.
Lý Đại Hải và các con trai của bà ấy muốn khuyên can nhưng không ai khuyên được.
Ông đội trưởng cũng học theo cách thức đi diễu hành ném rau hỏng ở thành phố, trực tiếp gọi những người khác bắt đầu ném rau hỏng, phân gà phân bò, v.v. lên người thím Tôn.
Lúc đó thím Tôn khóc đến mức khàn cả giọng, mắng ông đội trưởng là kẻ mất hết lương tâm, chẳng ra gì.
Ông đội trưởng không thèm để ý, hơn nữa còn buông lời hăm dọa, sẽ ly hôn với kẻ lạc hậu như bà ấy, ly hôn với sâu mọt của đất nước!
Điều này thực sự khiến thím Tôn sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Kể từ đó, bà ấy không dám có bất kỳ hành vi tương tự nào nữa, ngay cả một hạt đậu nành hay một hạt đậu phộng, bà ấy cũng không dám lấy trộm.
Bà ấy đã bị ông đội trưởng dọa cho sợ hãi.
Bởi vì bà ấy hiểu rõ tính cách của ông đội trưởng, biết không phải ông ấy đang dọa mình, ông già độc ác này thực sự có thể ra tay với bà ấy!
Thím Tôn vì bản thân không còn lấy được gì nữa, tất nhiên cũng không cho phép người khác có hành vi tương tự.
Mọi người đâu có coi bà ấy ra gì?
Chỉ thấy ông đội trưởng xuống tay với vợ mình tàn nhẫn như vậy, lại có thêm thím Tôn giám sát chặt chẽ. Mỗi ngày sau khi tan làm đều phải kiểm tra thân thể. Nếu tìm thấy một hạt đậu phộng thì đều phải trừ công điểm.
Sự nghiêm khắc đã lên đến cực điểm.
Cuối cùng, dần dần, tác phong này mới bị loại bỏ, đại đội Ngưu Mông cũng dần dần thể hiện một diện mạo tươi tốt.
Bây giờ mọi người đều tự giám sát lẫn nhau, ai mà làm chuyện như vậy nữa thì trực tiếp lên sân khấu nhận giải thưởng phân gà!
Nếu gặp phải những bà cụ khóc lóc om sòm thì càng đơn giản hơn, trừ công điểm của đứa con trai mà bà cụ ấy yêu quý nhất, mà còn trừ gấp đôi.
Nếu muốn ngăn chặn hoàn toàn thì là điều không thể, vì bản chất con người là như vậy, nhưng được như thế này đã là tốt nhất rồi.
Vì vậy, hầu hết mọi người trong đại đội Ngưu Mông đều nghe theo lời ông đội trưởng.
Ngay cả Chu Lâm cũng rất kính trọng ông đội trưởng, hơn nữa nói thật, ông đội trưởng cũng rất quan tâm đến anh.
Cũng chính vì vậy, Chu Lâm nhắm mắt làm ngơ trước việc thím Tôn không ít lần nói xấu anh ở bên ngoài nhưng tuyệt đối sẽ không nhận trứng của bà ấy.
Hơn nữa, dựa vào tính cách của bà ấy, nếu thật sự nhận trứng của bà ấy, bà ấy về nhà không chừng sẽ rủa nếu anh ăn trứng của bà ấy sẽ bị hỏng ruột hay gì đó.
Việc thím Tôn mang trứng đến đây cũng được chị Lý nhìn thấy.
Chị ấy còn đến tìm Bạch Minh Châu, nghe Bạch Minh Châu trả lời rằng không nhận thì mới nói: "Không nhận thì tốt rồi."
"Sao có thể tùy tiện nhận trứng của người ta được?" Bạch Minh Châu cười đáp.
Chị Lý nói: "Lần này là Chu Lâm lập công lớn. Nếu không sao ông đội trưởng có thể lên sân khấu nói chuyện ở hội nghị huyện? Bà ấy mang trứng đến thì cũng có thể nhận. Nhưng chị nghĩ vẫn nên thôi đi, muốn ăn thì đi đổi với người trong thôn là được, không cần phải ăn của bà ấy."
Cũng chính vì đã quen thân với Bạch Minh Châu rồi nên chị Lý mới nói lời này.
Bạch Minh Châu cười nói: "Chị nói đúng, em cũng nghe Chu Lâm kể rồi."