Năm ngoái, Chu Lâm cũng đã gửi một tấm vải qua, cũng là để bà ấy may quần áo mặc, nhưng mợ út cảm thấy mình đã già rồi nên không may.
Tấm vải đó đã được bà ấy cho cháu trai và cháu gái mỗi đứa một bộ quần áo mới vào mùa hè.
Ai ngờ năm nay cháu trai lại trực tiếp may quần áo cho bà ấy.
"Mợ út, mợ hãy nhận lấy đi. Đây cũng là tấm lòng của chúng cháu. Hơn nữa nếu mợ không nhận thì chúng cháu không thể mặc được đâu. Đây là đặc biệt nhờ chị Đại Sơn may theo kích thước của mợ đó." Bạch Minh Châu cười nói.
Hai người này đã ra tay trước rồi mới nói với bà ấy, tất nhiên mợ út chỉ có thể nhận lấy thôi.
Chạm vào chất liệu của quần áo, còn có cả cách may, mợ út biết chắc chắn là không hề rẻ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng, Chu Lâm mượn xe lừa của chú Đào, đưa mợ út đã mặc quần áo mới về nhà của bà ấy.
Mợ út muốn tự đi về nhưng Chu Lâm không cho, nhất quyết dùng xe lừa đưa về.
Trên đường đi, mợ út mới nói với Chu Lâm: "Tiểu Lâm à, mợ út nói với cháu hai câu. Cháu đừng chê mợ út phiền nhé."
"Theo như vợ cháu nói, lời của mợ út đều là lời vàng ngọc, cháu phải nghe chứ!" Chu Lâm cười nói.
Mợ út cũng mỉm cười, tuy không hiểu thành ngữ, nhưng bà hiểu ý của cháu dâu.
Mợ út nói: "Mợ biết các cháu đều là những người có năng lực, cũng đều là những người thông minh tháo vát. Nhưng dù các cháu có sống thế nào, mỗi tháng cũng nên dành dụm chút tiền phòng thân, đừng tiêu hết. Bây giờ năm nay thời tiết thuận lợi nên không có gì lo lắng. Nhưng chẳng biết chừng nào thời tiết lại trở nên xấu đi. Mỗi tháng dành dụm chút tiền, nếu có chuyện gì cũng có thể vượt qua khó khăn. Còn có Đâu Đâu và Đô Đô, sau này cũng sẽ có nhiều chỗ cần tiêu tiền."
Bởi vì đời này mợ út đã trải qua nhiều thăng trầm.
Đừng nói là cuộc sống của người dân ngày nay cũng rất căng thẳng, nhưng thực ra nếu so với thế hệ của họ, cuộc sống của thế hệ này có thể coi là hạnh phúc rồi.
Tuy nhiên cũng chính vì những trải nghiệm đó nên những người như mợ út sống rất cẩn thận, luôn nghĩ đến việc nhà phải có dự trữ lương thực.
Dự trữ này không chỉ giới hạn ở lương thực, mà còn cả tiền dùng trong trường hợp khẩn cấp nữa.
Cha mẹ của cháu trai ra đi sớm, bà ấy và chồng mình phải nói với cháu trai những lời này.
Tất nhiên Chu Lâm không phải người không biết tốt xấu, anh cười nói: "Mợ út yên tâm đi, chúng cháu đều tính hết rồi. Mợ đừng thấy từ khi mợ đến chúng cháu có vẻ tiêu xài hoang phí, nhưng đó chủ yếu là do vợ cháu đang mang thai sinh con, thật sự không thể tiết kiệm. Những lúc khác chúng cháu đều hiểu, phải phòng xa. Câu chuyện về dế mèn và kiến, cháu đã từng đọc qua rồi."
Mợ út cười nói: "Vậy cháu kể cho mợ nghe xem, câu chuyện dế mèn và kiến kể về cái gì?"
"Câu chuyện này kể về dế mèn thích ca hát và kiến chăm chỉ tìm thức ăn chuẩn bị qua mùa đông..." Chu Lâm kể lại câu chuyện ngụ ngôn này một cách sinh động.
Sau khi kết thúc, anh mới nói: "Mợ út cứ yên tâm, cháu sẽ không trở thành con dế mèn đó đâu."
Mợ út cười: "Biết được câu chuyện này là tốt rồi."
Những điều khác bà ấy không nói nhiều nữa, chỉ cần họ biết chừng mực là được.
Chu Lâm đưa mợ út đến cửa nhà, sau đó mới theo xe lừa quay về.
Hàng xóm nhìn thấy mợ út quay về, còn mặc quần áo mới, nhịn không được nói: “Bà trở về rồi à? Quần áo mới trên người bà là do cháu ngoại bà mua cho sao?”
“Cháu dâu tôi ở cữ xong rồi, nên tôi quay về.” Mợ út cười, nhìn bộ quần áo mới trên người: “Là cháu dâu tôi làm cho tôi đấy, có hai bộ, ngoài bộ tôi đang mặc, trong túi vẫn còn một bộ nữa. Đúng là thanh niên trẻ chưa biết tiết kiệm, tiêu tiền hoang phí, tôi không biết con bé làm quần áo mới cho tôi, nếu không tôi đã không đồng ý rồi.”
Ngoài miệng bà ấy oán trách, nhưng nụ cười trên mặt chưa từng được thu lại.
“Cháu dâu bà đúng là hiếu thảo, vải của bộ quần áo này khá tốt, tay nghề cũng không tệ.” Hàng xóm khen.
Có hàng xóm nói: “Số mạng cũng rất tốt, ở cữ suốt một tháng trời, cháu ngoại của bà đúng là biết thương vợ.”
“Là do vợ nó là người tốt.” Mợ út nói.
Lần này bà ấy qua giúp đỡ cô chuyện ở cữ, ấn tượng của bà với Bạch Minh Châu là không có điểm nào để chê.
“Hôm Triệu Mỹ Hương quay về nói là một cặp sinh đôi đúng không?” Hàng xóm hỏi.
Mợ út trừng mắt: “Sao đứa con gái nhà họ Triệu lại lắm miệng như thế chứ? Cứ rảnh là lại thấy chạy về báo tin.”
“Vậy rốt cuộc có phải là sự thật không?”
“Là sự thật.” Mợ út cười: “Sinh được hai bé trai.”
“Triệu Mỹ Hương còn nói, sau khi cháu dâu bà sinh con xong còn nhận được hai mươi đồng tiền nhuận bút?” Lại có hàng xóm hỏi.
Mợ út: “Đó chẳng phải là vì sau khi sinh, con bé còn bận chăm con nên không có thời gian để viết sao? Con bé nhân lúc chưa sinh cố gắng viết sau đó gửi lên tòa báo được tuyển chọn, họ cũng gửi lại tiền nhuận bút.”
“Đúng là không thể tin được.” Những người hàng xóm nhìn nhau bằng ánh mắt phức tạp.
Mợ út nhìn thấy, trừng mắt, bắt đầu phàn nàn với mọi người: “Thế thì sao chứ, mấy người không biết thanh niên hiện giờ sinh hoạt thế nào đâu, ui da, tôi đến nhà chúng nó giúp ở cữ cũng chịu tội theo, tôi chưa từng thấy cách sống như vậy, khiến trái tim tôi nghẹn lại luôn.”
Lòng đố kỵ và ghen tỵ của những người hàng xóm càng mạnh mẽ hơn: “Có chuyện gì? Sao bà lại nói thế?”
“Còn chuyện gì nữa, mấy người không biết đâu, nhà cháu tôi chỉ có hai vợ chồng bọn nó, có đồng nào tiêu đồng đấy, mỗi tháng viết bản thảo có thể kiếm được hai mươi đồng, nhưng mà chúng nó không để dành lại được đồng nào.”
“Chúng nó đổi lấy trứng gà với nhà hàng xóm, trong một tháng ở cữ mà không biết đã ăn hết bao nhiêu quả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-78.html.]
“Còn cả thịt nữa, ngoài tiền nhuận bút còn được nhận phiếu thịt, nhận hôm trước là hôm sau chúng nó đi mua thịt luôn. Chỉ ăn thịt gà vẫn chưa đủ.”
“Còn cả những thứ khác, tôi không thể kể hết được.”
“Ai trong chúng ta chẳng sống tiết kiệm từng li từng tí, tiêu gì cũng phải cầm lên đặt xuống, không dám lãng phí một đồng nào, nhỡ ngày nào có chuyện gì cần gấp biết lấy đâu ra?”
“……”
Mợ út ngồi phàn nàn với bà con hàng xóm một lúc.
Những lời này đi vào lòng của mọi người, làm gì có nhà ai không muốn sống một cuộc sống như vậy?
Triệu Mỹ Hương trở về nói rằng ngày nào bên đó cũng bay ra mùi thịt, nghe nói lúc ở cữ không chỉ hầm mấy con gà, còn có chân giò hầm đậu phộng, đậu hũ hầm với đầu cá, dù sao ngày nào cũng sẽ bay ra mùi thịt, không có ngày nào ngắt quãng.
Vợ của địa chủ ngày xưa ở cữ cũng không dám ăn uống đến mức đó.
Mọi người thấy khuôn mặt hồng hào của mợ út sau khi trở về là biết những lời Triệu Mỹ Hương nói chắc chắn không phải là giả.
Bây giờ còn ngồi nghe mợ út phàn nàn một lúc lâu như thế chẳng phải càng chứng thực những lời kia sao?
Những người như bọn họ sao có thể hiểu cách sống của người trẻ được, có lẽ do bọn họ đã lo lắng thái quá.
Ông Cố ngồi bên trong, nghe thấy những lời này của vợ, đi ra ngoài, nhìn vào nhóm bà cô, sau đó nói với vợ: “Nếu không có việc gì thì nhanh về nhà đi.”
Mợ út cũng nói với mọi người: “Lúc nào rảnh thì nói sau, tôi về trước đây..”
Hai vợ chồng về phòng.
Thời gian không còn sớm nữa, vợ chồng Cố Quảng Hạ đã đi làm.
Hiện giờ ông Cố vẫn có thể đi làm, hôm nay vừa khéo là ngày ông ấy được nghỉ.
Hiện tại tuổi ông ấy đã lớn, làm bảy ngày liên tục sẽ được nghỉ một ngày.
Ông Cố châm điếu thuốc lá, nhìn bộ quần áo mới trên người vợ: “Rất hợp với bà.”
“Đương nhiên.” Mợ út cười lớn.
Ông Cố hỏi thăm hai đứa cháu.
“Cực kỳ đáng yêu, trắng nõn, nhìn rất có phúc. Chẳng phải vợ thằng hai vẫn chưa có thai sao? Đến mượn tã của hai anh em để dưới gối đầu, kết quả, hai anh em còn chưa được đầy tháng, vợ thằng hai đã có thai.” Mợ út cười nói.
Ông Cố nghe thấy thế cũng vui vẻ theo: “Tốt, tốt!”
“Chuyện của thằng hai không cần chúng ta lo lắng, tôi thấy nó thực sự rất vui vẻ, hai ông bà Trương cũng coi nó như con trai ruột, vợ thằng hai cũng là người nhanh nhẹn, thương nó.” Mợ út tiếp tục nói.
Ông cậu gật đầu theo, thế thì tốt quá.
Mợ út vừa nói vừa lấy quần áo từ trong túi ra, hỏi: “Những lời tôi nói ở bên ngoài ông có nghe thấy không?”
“Nghe thấy.” Ông Cố gật đầu, bình tĩnh.
Mợ út thấy ông ấy như vậy nở nụ cười: “Tôi còn tưởng ông sẽ trách tôi nói quá nhiều.”
“Bà cố ý nói.” Sao ông Cố có thể không hiểu bà ấy được.
Mợ út cười.
Đúng là bà ấy cố ý đó, dưới sự tuyên truyền của Triệu Mỹ Hương miệng rộng kia, vợ chồng cháu trai bà ấy sắp thành tư bản mất rồi.
Đây không phải là chuyện tốt.
Lúc nãy bà ấy nhìn trong mắt những người hàng xóm, có hâm mộ, có ghen tỵ.
Có thể tốt được sao? Nếu như khơi dậy sự ghen tỵ của mọi người, nhỡ đâu có làm ra cái gì, dù không gây ra hậu quả vẫn sẽ rắc rối.
Cho nên bà ấy nảy ra ý kiến phàn nàn, oán trách với mọi người.
Trước đó, bà ấy không muốn làm đến mức như vậy, cho nên không dặn trước cháu ngoại, nhưng đây là tình huống đặc biệt.
Bà ấy không lo lắng vợ chồng cháu trai sẽ cảm thấy bị xúc phạm khi nghe bà ấy nói những câu như vậy, vợ chồng họ rất thông minh, đến ông già này cũng biết ý đồ của bà ấy, nên chắc chắn bọn họ cũng sẽ hiểu.
Sau khi mọi người nghe bà ấy phàn nàn, sự ghen ty của mọi người đã giảm bớt, còn khuyên bà ấy nên nghĩ thoáng một chút, người trẻ tuổi ỷ vào sau này sẽ kiếm được tiền nên không nghĩ cho tương lai, …
Sau khi nghe bà ấy phàn nàn, mợ cả và mợ hai bỗng cảm thấy bản thân rất may mắn.
Bởi vì những lời của bà ấy đã xác nhận những lời chị dâu Chu nói với bọn họ, nhìn bên ngoài hai vợ chồng trông rất vẻ vang, không lo không nghĩ chuyện tiền bạc, nhưng thực ra rất nghèo.
May mà chị dâu Chu cản bọn họ lại, nếu không họ sẽ mất trắng hai rổ trứng gà rồi.
Cứ sống cái kiểu đó thì trong nhà phải có bao nhiêu để tiêu cho đủ? Nhỡ sau này có việc gì thì biết trông cậy vào ai? Không khéo còn đến nhà bọn họ đòi tiền.
Đặc biệt là sau khi nghe mợ út nói, hai nhà lại đưa ra chung một nhận định.
Nhìn nhà cháu trai tưởng vinh quang không gì sánh được, nhưng cũng chỉ là đồ bỏ đi.