“Sao lại không liên quan? Nhà họ Vương nhà chị có thể nhục mạ Chu Xuyên, nhưng mấy người lại dám nhục mạ nhà họ Chu. Nhà họ Chu không phải chỉ có một mình Chu Xuyên, còn có anh Lâm của tôi với hai đứa cháu trai của tôi nữa. Sao anh Lâm của tôi có thể không tính toán với họ được!” Lý Thái Sơn hiểu rõ anh Lâm của mình nhất, nói thẳng.
Chị dâu cả Chu cực kỳ lo lắng. Ba người anh em trai của chị ta chỉ có một đống sức trâu, căn bản không phải là đối thủ của Chu Lâm nên chỉ trong chốc lát thì tất cả đều bị đánh bại.
Tuy rằng Chu Lâm cũng có bị thương, nhưng ba người anh em trai của chị ta thì tuyệt đối thiệt hại lớn!
“Mấy người đang làm cái gì vậy, còn không mau tách người ra!”
Hai anh em Lý Đại Hải với Lý Đại Sơn đến đây, nhanh chóng hét lên và tách hai bên ra.
Chu Lâm bị Lý Thái Sơn bảo vệ lui về phía sau, mấy người anh em nhà họ Vương cũng bị Lý Đại Sơn kéo lui về phía sau.
“Đại đôi Ngưu Mông của tôi không phải là nơi mà đại đội Lão Tỉnh của mấy người có thể đến để diễu võ dương oai!” Lý Đại Hải nhìn chằm chằm mấy anh em nhà họ Vương, nói.
“Chỉ là hiểu lầm!” Đối mặt với Lý Đại Hải, anh cả Vương chỉ có thể nói vậy.
“Tôi mặc kệ ân oán giữa các người với Chu Xuyên, nhưng phải nhớ rõ, nếu còn dám đạp danh tiếng của nhà họ Chu của tôi dưới chân, lần sau sẽ không dễ dàng như thế này đâu, tôi sẽ khiến các người không ra được khỏi đại đội Ngưu Mông!” Chu Lâm lạnh lùng nói.
“Ai sợ anh!” Anh hai Vương quát.
Anh cả Vương trầm khuôn mặt không nói chuyện.
Anh ba Vương cũng vậy, xem ra trước đó ba anh em bọn họ đã khinh thường Chu Lâm rồi.
Nhưng lần này bọn họ đã thực sự vô cùng kiêng kị Chu Lâm.
Tên lưu manh này quả nhiên là biết đánh nhau, sức lực cũng lớn, ra tay cũng tàn nhẫn, hôm nay trở về bọn họ phải bôi thuốc trị trật khớp luôn rồi!
Cuối cùng ba anh em nhà họ Vương cũng trở về trong tình trạng hơi chật vật.
Chu Lâm cũng không quan tâm đến họ, anh quay người bỏ đi.
Khi người ta đi rồi, chị dâu Chu mới tức giận mắng chửi: “Đây là chuyện nhà tôi, cần gì đến chú ấy xen vào!”
Lần này chị ta về nhà mẹ ruột gọi anh em mình đến là để trút giận giùm chị ta. Chị ta đã nhịn Chu Xuyên lâu rồi, không thể cứ bỏ qua như vậy được!
Thực ra chuyện cũng không tới nỗi nào nhưng Chu Xuyên bị anh em chị ta đánh như vậy, sau này chắc chắn sẽ không dám ngẩng mặt lên với chị ta.
Kết quả không ngờ Chu Lâm xuất hiện, dập tắt hết uy phong của anh em chị ta!
Chị Đại Sơn cười lạnh, nói: “Làm như Chu Lâm thích quản chuyện nhà cô lắm vậy. Các người đánh nhau thì đừng có lôi nhà họ Chu vào. Anh em nhà mẹ ruột cô tới đây dẫm toàn bộ mặt mũi nhà chồng dưới chân, còn không cho người phản kích à? Thật sự cho rằng nhà họ Chu không còn ai sao?”
"Chứ gì nữa, nhà Chu Lâm người ta vừa mới có hai con trai. Anh em nhà mẹ ruột cô ta đến nhà chửi nhà họ Chu không có người nào hữu dụng, đổi lại là tôi thì tôi cũng không chịu đâu!" Chị Lý cười lạnh.
Triệu Mỹ Hương bênh vực cho chị dâu Chu: "Thế nhưng nhà họ Chu cũng không thể cậy ở trên địa bàn của mình mà bắt nạt người ta được, đánh đến mức lệch mũi em trai thứ ba của chị dâu cậu ấy. Còn anh hai của chị ấy thì bị đá một cú rồi đ.ấ.m một phát vào bụng chắc cũng phải tím tái rồi. Trên mặt anh cả của chị ấy cũng bị cậu ấy đ.ấ.m mấy phát, nhìn cũng thấy sưng lên rồi!"
Trương Kiều Mai hỏi: "Mắt cô có bị dính bụi không vậy? Mấy anh em bọn họ đánh một mình Chu Lâm nhưng không chiếm được lợi thế gì. Bọn họ vô dụng thì trách được ai?"
Nếu không phải Chu Lâm đánh trận này là vì danh tiếng của nhà họ Chu thì cô ấy còn định bảo Cố Quảng Thu tiến lên giúp đỡ!
Nhưng mà chuyện nhà họ Vương của đại đội Lão Tỉnh không chiếm được lợi thế lần này cũng không quá mất mặt, vì từ xưa đến nay nhà họ Chu vẫn luôn rất giỏi đánh nhau.
Chỉ mới năm trước, không phải nhà họ Trần cũng dẫn theo mấy anh em đến đánh một mình anh sao? Cuối cùng cũng chẳng chiếm được lợi thế gì.
Đó là lời chị Đại Căn nói khi lấy cơm thừa ra rang lại để an ủi chị dâu Chu.
Những người nhà họ Trần ở hiện trường: "..." Cảm ơn cô, nhờ có cô, bọn họ ấm áp quanh năm rồi!
Và thế là, một màn tuồng hài hước đã trôi qua như vậy.
Tuy nhiên, ai cũng biết rằng nhà họ Chu không phải là không có người. Tuy Chu Xuyên có hơi nhu nhược nhưng em trai của anh ta thì không, hơn nữa bây giờ anh còn có hai đứa con trai.
Có Chu Lâm ở đây, trong tương lai chắc chắn nhà họ Chu sẽ có nhân số đông đúc.
Không ai trong thôn dám xem thường họ.
"Thím Đào, người đó là ai vậy?" Dương Nhược Tình hỏi sau khi xem một màn kịch khôi hài ở trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-75.html.]
Thím Đào, vợ của chú Đào đánh xe lừa, rất quý mến nữ thanh niên trí thức mới đến ở nhờ nhà bà ấy năm nay. Mỗi tháng cô ta trả một đồng tiền thuê nhà nên dĩ nhiên là bà ấy có ấn tượng tốt.
"Cậu ấy là Chu Lâm, cha của cặp song sinh. Đúng rồi, trước đây vợ cậu ấy cũng là thanh niên trí thức, vậy mà cô ấy rất giỏi đó!" Thím Đào nói.
Dương Nhược Tình nhớ lại: "Chính là cô gái xinh đẹp kia à? Cô ấy cũng từng là thanh niên trí thức à?"
"Vợ cậu ấy cũng không thua kém cháu đâu." Thím Đào cười nói: "Là thanh niên trí thức từ thành phố xuống tỉnh của chúng ta, rất có năng lực, còn có thể viết bài gửi cho toàn soạn báo kiếm tiền nhuận bút nữa."
Dương Nhược Tình cũng hơi ngạc nhiên.
Hôm đó khi gặp Bạch Minh Châu, cô ta đã thấy cô gái nông thôn đang mang thai này khá xinh đẹp, không ngờ cô cũng là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhưng sao cô lại có con mắt kém như thế chứ?
Lấy một người đàn ông nông thôn thô lỗ, hễ gặp chuyện là thượng cẳng chân hạ cẳng tay như vậy sao?
"Thanh niên trí thức Dương, thanh niên trí thức Giang và thanh niên trí thức Đặng đang đánh nhau, cô mau đi xem đi!" Sở Sương chạy tới tìm cô ta.
Dương Nhược Tình sửng sốt, vội vàng đi theo Sở Sương.
Khi họ đến nơi, Đặng Tường Kiệt và Giang Tân đang đánh nhau rất dữ dội.
"Các người đang làm gì vậy?" Dương Nhược Tình giậm chân nói, đồng thời bảo những người khác đến tách Đặng Tường Kiệt và Giang Tân đang quấn lấy nhau ra.
"Hai người đang yên ổn đánh nhau làm gì vậy chứ?" Dương Nhược Tình hỏi, chủ yếu là nhìn Giang Tân: "Có phải anh ra tay trước không?"
Giang Tân tức giận nhìn Đặng Tường Kiệt, đáp: "Đúng là tôi đánh trước nhưng cô không hỏi xem tên vô liêm sỉ này đã làm gì à? Cậu ta lén lút viết cho cô một lá thư tình đầy thô tục. Cậu ta chính là tên cặn bã giả vờ văn nhã, là một tên lưu manh!"
Mặt Đặng Tường Kiệt đỏ bừng, anh ta cũng không giấu giếm nữa: "Tôi thích Nhược Tình, tôi viết thư muốn bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy, tôi sai ở chỗ nào? Bây giờ không phải là thời đại cũ nữa, anh đừng lấy những quy tắc cũ áp đặt lên tôi!"
Nghe vậy, cả đám Đổng Kiến và Trần Tùng, còn cả Sở Sương, Hứa Nhã và Mã Quyên đều sững sờ.
Nên biết rằng từ trước đến giờ Đặng Tường Kiệt luôn là người khá kín đáo, kiêu ngạo, làm gì có lúc nào lại nổi giận vì một người con gái như vậy?
Mà bây giờ anh ta lại thừa nhận trước mặt nhiều người rằng mình thích thanh niên trí thức Dương này.
Nhưng cũng không có gì lạ, vì thanh niên trí thức Dương này thực sự rất xinh đẹp, còn là một cô gái đến từ Thượng Hải, vừa hiện đại vừa tinh tế. Về ngoại hình không hề thua kém Bạch Minh Châu, nghe nói gia thế cũng rất tốt.
Chỉ là tốc độ này cũng là hơi nhanh thì phải, vì thanh niên trí thức Dương mới đến đại đội chưa được mấy ngày.
"Anh có tính nhầm không? Thanh niên trí thức Dương mới đến mấy ngày mà anh đã nói thích cô ấy?" Trần Tùng không nhịn được mà hỏi.
"Tôi không nhầm, tôi chính là thích thanh niên trí thức Dương ngay từ cái nhìn đầu tiên!" Đặng Tường Kiệt nhìn về phía Dương Nhược Tình đang đỏ mặt vì lời tỏ tình của anh ta, nói: "Tôi không biết thanh niên trí thức Dương nghĩ gì về tôi. Nhưng khi tôi nhìn thấy thanh niên trí thức Dương, tôi không thể kiểm soát được bản thân mình. Vì vậy, cho dù bị Giang Tân bới móc, tôi cũng phải thẳng thắn mà nói, tôi chính là thích thanh niên trí thức Dương. Tôi muốn theo đuổi thanh niên trí thức Dương, xin thanh niên trí thức Dương cho tôi một cơ hội!"
Mặt của Dương Nhược Tình đỏ bừng, cô ta giận dỗi giậm chân, nói: "Ai cho anh cơ hội, tôi còn không biết anh là ai."
Nói xong, cô ta liếc nhìn Đặng Tường Kiệt một cái, mặt đỏ bừng lên, rồi lại quay người chạy đi.
Còn Giang Tân, người hiểu rõ cô ta, thì thấy lòng mình đã nguội lạnh đi một nửa.
Nhược Tình... Cô ta, cô ta cũng thích Đặng Tường Kiệt sao?
"Anh, cái tên khốn kiếp này, từ khi nào mà anh lại dụ dỗ Nhược Tình vậy?" Giang Tân đỏ mắt nhìn chằm chằm Đặng Tường Kiệt.
Anh ta theo đuổi cô ta nhiều năm như vậy nhưng cô ta chưa từng dừng chân lại nhìn anh ta lấy một cái. Nhưng không ngờ vừa đến nơi này, anh ta lại bị tên khốn này cản đường!
Đặng Tường Kiệt bị đôi mắt trong veo như nước của Dương Nhược Tình khiến cho tâm hồn d.a.o động, anh ta biết, cô ta cũng có ý với anh ta!
Vì vậy anh ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn Giang Tân, nói: "Chuyện của tôi với Nhược Tình, cần anh quản à? Anh là cái gì chứ?"
Cách gọi trực tiếp từ thanh niên trí thức Dương biến thành Nhược Tình.
"Cậu, cái đồ khốn kiếp!" Giang Tân hét lớn.
Nếu không phải bị Đổng Kiến và Trần Tùng kéo lại, anh ta lại muốn xông lên đánh người.
Nhưng rất nhanh tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại một mình Mã Quyên. Tuy cô ta vẫn còn sống nhưng trái tim cô ta lại vỡ nát.
Cô ta luôn âm thầm yêu mến, luôn âm thầm cống hiến nhưng Đặng Tường Kiệt lại mãi mãi không nhìn thấy cô ta. Nhưng cô ta không quan tâm, cô ta nghĩ rằng một ngày nào đó, anh ta sẽ nhìn thấy cô ta, trong mắt anh ta sẽ có cô ta.
Hiện giờ khó khăn lắm mới khiến anh ta dứt bỏ được ý nghĩ về Bạch Minh Châu, nào ngờ lại có thêm một Dương Nhược Tình nữa.