Chu Lâm nói: "Thực dụng cái gì, anh ta muốn cưới nữ thanh niên trí thức có văn hóa nhà người ta, chẳng lẽ không phải bỏ ra chút gì đó sao? Nếu không nhìn thấy ưu thế này của anh ta, chẳng lẽ còn nhìn thấy tổ tiên mười tám đời nhà anh ta nghèo khổ và khuôn mặt của anh ta sao? Cậu còn có thể bỏ xa anh ta ba con đường."
Lý Thái Sơn cười: "Đúng là như vậy." Lại hỏi: "Vậy thì chị dâu vừa ý điểm nào của anh Lâm?"
"Vừa ý tôi ở điểm nào còn cần tôi nói với cậu sao?" Chu Lâm hừ một tiếng. Trong lòng tự nghĩ vợ anh vừa ý anh ở tất cả mọi điểm, cô yêu anh lắm.
Mỗi ngày đi ngủ đều phải hôn nhẹ, sờ nhẹ anh, còn thích ngửi mùi thơm sạch sẽ khi anh tắm xong.
Lúc đầu anh còn lo lắng trên người mình có mùi khó chịu không, sợ vợ anh bị lây mùi của anh.
Vợ anh nói với anh rằng không sao, trên người anh rất sạch sẽ và thơm tho. Cô ngửi xong cảm giác trái tim mình cũng có thể bình yên theo.
Lúc đó Chu Lâm mới biết, vợ anh yêu anh lắm, cực kỳ yêu anh, nên không chỉ thích sờ anh hôn anh mà còn thích mùi của anh đến thế!
Chỉ là chuyện riêng tư như vậy anh sẽ không nói ra, tự mình biết là được rồi.
Tạm biệt Lý Thái Sơn xong, Chu Lâm cầm bình sữa trở về nhà.
Bạch Minh Châu vừa mới ăn trưa xong, đang ngủ thiếp đi. Đợi đến trưa lúc cô ngủ dậy sẽ lập tức nhìn thấy bình sữa.
Còn tưởng Chu Lâm ở nhà, kết quả ra ngoài thì không thấy người.
"Đi làm rồi." Mợ út vừa bón phân cho cây con ở mảnh vườn riêng vừa nói.
"Sáng nay dậy sớm như vậy, trưa cũng không nghỉ ngơi đã đi làm, chắc là mệt mỏi lắm." Bạch Minh Châu ôm bụng nói.
Mợ út cười, nói: "Không cần lo lắng, Tiểu Lâm còn trẻ mà, làm được. Cháu đừng chiều chuộng nó quá. Sao mợ cảm thấy háu chiều chuộng nó như chiều chuộng con trai vậy?"
Câu này khiến mặt Bạch Minh Châu đỏ bừng: "Làm gì có, không có chuyện đó đâu."
Mợ út cười cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Nhưng bà ấy đều nhìn thấy hết.
Vợ của cháu trai thật biết chiều chồng, dù đang mang thai nhưng bất cứ món ngon nào cô cũng đều chia cho cháu trai một miếng, để anh cũng được nếm thử.
Anh đi làm về thì cô cũng muốn gần gũi với anh. Vì vậy, khi hai vợ chồng ở trong nhà, bà ấy tuyệt đối sẽ không làm phiền họ.
Nếu có việc gì, bà ấy sẽ đứng ở cửa gọi một tiếng.
Cô vợ của đứa cháu trai này vừa có năng lực, vừa biết nũng nịu, lại xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng nhưng không lấy đó làm thước đo để bắt nạt người khác.
Nhìn thấy cô thì ai cũng phải yêu thương nhiều hơn.
Không có người nào mà không thích cô gái như vậy.
Vì vậy, bà ấy cảm thấy cháu trai lấy được người vợ này thật tốt, chắc chắn là cha mẹ đã mất của anh phù hộ cho anh.
Trước đây, bà ấy có tình cảm rất tốt với mẹ anh, chỉ là mẹ anh đi sớm quá, nếu không chắc chắn sẽ được hưởng phúc của đứa con trai út.
Chu Lâm làm việc đến xế chiều mới về. Nhưng chỉ trong một buổi chiều, anh vẫn có thể nhận được bốn công điểm.
Đàn ông làm đầy đủ thì số công điểm là mười điểm. Như Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn, Cố Quảng Thu đều là mười điểm. Nhưng Chu Lâm chỉ nhận được tám điểm, hai điểm còn lại anh không thể nhận được.
Bởi vì thực sự là quá mệt mỏi.
Chỉ là ngay cả khi nhận được tám điểm, ông đội trưởng cũng khen ngợi anh rất nhiều.
Thằng nhóc này tiến bộ không nhỏ, trước đây thì làm gì chịu làm như vậy. Ông ấy nói cũng vô ích. Nhưng bây giờ anh xin nghỉ một buổi sáng, buổi chiều vẫn chạy về làm việc, chẳng phải là hiểu chuyện hơn rồi sao?
Lý Thái Sơn được anh dẫn dắt, cũng theo đó mà tiến bộ.
Tuy nhiên, Lý Thái Sơn kém hơn anh, chỉ nhận được bảy công điểm. Nhưng ngay cả như vậy anh ta cũng có chút vẻ nghiêm túc rồi.
Mẹ Lý Thái Sơn rất vui. Vì vậy bà ấy còn mang hai miếng đậu phụ đến cho Bạch Minh Châu ăn. Cô nghe bà ấy kể lại chuyện này cũng không nhịn được cười.
Sau khi đưa đậu phụ, mẹ Lý Thái Sơn cũng không vội về, ngồi với mợ út vừa bóc đậu phộng vừa tán gẫu.
"Chị không biết trước đây tôi lo lắng đến mức nào đâu. Chỉ sợ nó đi theo Vương Nhị Anh bước vào con đường lệch lạc. May mà bây giờ cũng ra dáng rồi, chịu đi ra đồng với Chu Lâm. Năm nay tôi định tính chuyện hôn nhân cho nó."
Mợ út cũng biết Lý Thái Sơn, thấy anh ta làm việc rất chăm chỉ, nói: "Có thể kết hôn rồi. Tôi thấy cậu ấy cũng đã lớn không còn nhỏ nữa."
"Chỉ nhỏ hơn Chu Lâm một tuổi. Năm nay Chu Lâm sắp làm cha rồi mà nó vẫn như vậy, tôi thấy nó cứ như chưa trưởng thành vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-69.html.]
"Trước khi Tiểu Lâm kết hôn cũng giống như nó, lúc đó vẫn chưa định hình gì cả, kết hôn rồi chắc chắn sẽ khác."
"Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi đã nhìn trúng một cô gái. Bây giờ bận bịu thì thôi, đợi thu hoạch xong có thể rảnh rỗi hơn, đến lúc đó sẽ đi xem mắt."
Mợ út nghe vậy liền nói: "Vậy thì chị phải xem xét kỹ lưỡng. Vợ không thể lấy tùy tiện được đâu. Nếu lấy phải một người thích gây rối về nhà, Lý Thái Sơn khó khăn lắm mới thay đổi được đừng để lại bị lôi kéo vào con đường xấu. Việc lấy vợ có tốt hay không đặc biệt quan trọng!"
"Lời này nói trúng tim đen của tôi rồi, còn không quan trọng sao? Phải xem xét kỹ lưỡng!"
Dù bà ấy chán ghét đứa con trai út Lý Thái Sơn này nhất nhưng bà ấy có thể chán ghét còn người khác thì không thể chán ghét. Nhà họ Lý ở đại đội Ngưu Mông là thế gia vọng tộc.
Điều kiện gia đình bà ấy cũng rất tốt.
Giờ đây, đứa con trai út hiếm hoi lắm mới bắt đầu hiểu chuyện và tiến bộ, sao có thể không tìm một người vợ tốt về nhà kia chứ?
"Thực ra nói thật lòng, tôi muốn tìm một người con dâu như Bạch Minh Châu. Nhưng tôi không có số mệnh đó." Mẹ Lý Thái Sơn nói thật.
Mợ út cười nói: "Chị thật là dám nghĩ đó. Chị nhìn xung quanh có nhiều người vợ như vậy, nhưng người như vợ Tiểu Lâm có thể tìm ra được người thứ hai không? Tiểu Lâm nhà tôi còn phải dựa vào vận may tốt mới có thể gặp được đấy."
Mẹ Lý Thái Sơn không giấu được sự ngưỡng mộ, nói: "Đúng là không tìm ra được người thứ hai. Chị nói xem sao vận may của Chu Lâm tốt thế nhỉ? Chuyện tốt gì cậu ấy cũng gặp được."
"Thằng bé này hiếu thảo. Đứa trẻ ngoan ngoãn thì vận may đều không thể kém được." Mợ út nói.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, thấy thời gian gần hết, mẹ Lý Thái Sơn mới về.
Mợ út cười với Bạch Minh Châu: "Bà ấy thật là dám nghĩ, còn muốn tìm một cô gái giống như cháu về làm con dâu. Nếu tổ tiên không có chút đức hạnh thì làm sao mời được con phượng hoàng như cháu vào trong nhà chứ?"
Bạch Minh Châu thấy tính cách đó của Chu Lâm giống với mợ út, lúc khen người đặc biệt dứt khoát, cô cười nói: "Ngoài kia có nhiều người tốt hơn cháu nhiều."
"Còn nói nhiều? Mợ sống đến tuổi này chưa thấy có người thứ hai." Mợ út cười rồi đi cất đậu phộng rang, để sau này nấu chân giò hầm sữa.
Chu Lâm ra bờ sông đi tắm. Thời tiết này nước sông vẫn còn khá lạnh nhưng anh không quan tâm chút nào, cứ thích bơi ở đó.
Đối với anh, việc này cũng giống như được thư giãn vậy.
Nếu không đi xuống nước vẫy vùng, vai thật sự sẽ cứng đờ không thể cử động nổi.
Lần trước anh đi giao dịch vào giữa tháng hai. Nhưng lần này mãi đến cuối tháng ba, anh mới quay lại. Thời gian giao dịch ở bên đó không cố định.
Có khi là một ngày nào đó giữa tháng, có khi là một ngày nào đó cuối tháng, có khi là đầu tháng.
Trước khi đi, Chu Lâm cũng đã nói trước với mợ út một câu nhưng chắc chắn không phải nói đi làm chuyện đó, mà là anh muốn đi mua ít thứ ngon về tích trữ cho vợ.
Sau những ngày này, những thứ như bột mì, gạo đều đã tiêu hao gần hết rồi. Hơn nữa mỗi tháng chỉ có thể ra ngoài một lần, có thể không đi sao?
"Có nguy hiểm không? Mấy ngày nay mợ thấy người ta khá nghiêm khắc." Mợ út nói.
Nhà cháu trai không thiếu bột mì và gạo. Bà ấy biết chắc chắn là mua từ bên ngoài về, nghe cháu trai nói muốn đi mua thì cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là hơi lo lắng.
"Dù có nghiêm khắc với cháu cũng không sao, cháu chỉ đi mua đồ thôi mà." Chu Lâm nói: "Có lẽ chỉ trong vài ngày tới là vợ cháu sẽ sinh rồi. Nếu không đi mua thì sẽ không kịp nữa."
Mợ út lại hỏi: "Cháu chắc chắn không đi làm việc khác chứ?"
"Mợ út, mợ nghĩ gì vậy? Bây giờ cháu là người có vợ con phải nuôi. Đừng nói là chưa từng làm, ngay cả khi có thể làm cháu cũng không làm. Nếu vì cái này mà vào tù thì cả đời này của cháu coi như xong rồi. Cháu cũng đâu có nghèo đến điên mới đi làm cái việc đó." Chu Lâm thề thốt phủ nhận.
Mợ út nghe vậy mới hài lòng nhưng vẫn nhắc nhở anh: "Chúng ta là người dân nhỏ bé, phải sống đàng hoàng mới được, biết không?"
Bà ấy sẽ không xen vào chuyện hai vợ chồng họ sống như thế nào nhưng nếu liên quan đến việc đó thì không được.
"Cháu hiểu." Chu Lâm gật đầu, nói: "Bây giờ cháu đã đi làm. Mỗi tháng vợ cháu cũng có thể nhận tiền nhuận bút. Nếu cháu lười biếng không đi làm thì cô ấy cũng có thể nuôi nổi con. Cháu không cần phải đi làm cái việc đó."
Mỗi tháng hai mươi đồng nhuận bút, có thể nuôi sống cả gia đinh. Chỉ là cuộc sống phải qua loa một chút, cũng rất khó tiết kiệm được tiền.
Vợ anh đã nói sẽ nuôi anh.
"Không biết xấu hổ, lời này mà cũng nói được à?" Mợ út lườm anh.
Chu Lâm cười tủm tỉm, đáp: "Cháu chỉ là ví dụ như vậy thôi."
Mợ út mới yên tâm, bảo: "Vậy cháu đi nhanh về nhanh. Nhớ cẩn thận trên đường. Nếu có chuyện gì thì vứt đồ đi, nhớ chạy!"
"Cháu biết rồi." Chu Lâm mỉm cười.
Chu Lâm đi ra ngoài giao dịch. Mợ út của anh vẫn còn lo lắng, qua tìm Bạch Minh Châu, hỏi cô để xác nhận cháu trai mình chỉ đơn giản là đi mua đồ mà thôi.
"Mợ út yên tâm, anh ấy không cần phải đi làm những việc không an toàn. Anh ấy chỉ nghĩ cháu mang thai không dễ dàng, nên muốn đi mua chút đồ ngon về cho cháu." Bạch Minh Châu xoa bụng mình, nói tiếp: "Mang thai hai đứa, chỉ dựa vào số lương thực trong nhà này thì không đủ dinh dưỡng. Đứa trẻ sinh ra sẽ có hệ miễn dịch kém hơn."