Điều quan trọng là cô viết rất giỏi!
Viết một bản thảo có thể kiếm được hai mươi đồng, đây là cần phải có tài năng cỡ nào chứ?
Lấy đâu ra cô vợ như vậy để cưới, đây rõ ràng là một người vợ vàng, một người vợ may mắn phải không?
Mức lương của một công nhân bình thường một tháng được bao nhiêu?
Như Lý Phong Mai trong đội của họ, không phải chỉ đi làm tạm thời ở thành phố thôi sao? Một tháng cũng chỉ được mười lăm đồng mà người ta đã trở nên kiêu ngạo rồi, còn xem thường những người đàn ông nông thôn nữa, nói rằng muốn lấy người thành phố!
Kết quả là vợ Chu Lâm chỉ cần viết một bản thảo là xong.
"Đây không phải là viết một bản thảo. Đây là một công việc tốn nhiều chất xám, còn tưởng rằng cứ tùy tiện viết là được ư? Vậy thì sao có nhiều thanh niên trí thức ở đây không viết đi? Tiền mà vợ tôi kiếm được này là tiền vất vả!" Chu Lâm lập tức nói.
"Tiền vất vả gì chứ, nắng không chạm tới mặt, mưa không chạm tới đầu." Mẹ chồng Triệu Mỹ Hương nói, quả thực hâm mộ sắp c.h.ế.t rồi.
Những người khác cũng vậy, ngay cả ông đội trưởng cũng nhìn Chu Lâm và nói: "Đây là có vợ nuôi rồi."
"Bác đội trưởng nói thế nhưng vợ cháu thực ra chỉ muốn san sẻ gánh nặng nuôi gia đình với cháu nên mới bắt đầu viết lách. Cô ấy sợ cháu quá mệt mỏi nhưng cháu cũng sợ cô ấy mệt mỏi." Chu Lâm nói.
Điều này thật sự là khiến người ta ghen tị tới độ nhức răng.
Ông đội trưởng nói: "Vậy cậu còn muốn ra đồng làm việc không?"
"Đó là điều đương nhiên rồi, nhất định phải làm việc chăm chỉ chứ!" Chu Lâm nói.
Ông đội trưởng cười khẽ: "Tôi còn tưởng cậu có vợ nuôi rồi, không muốn làm nữa chứ."
"Đâu thể như thế được. Vợ cháu thương cháu, đương nhiên cháu cũng phải thương vợ cháu. Cái thai của cô ấy đã lớn mà cô ấy còn phải viết bài kiếm nhuận bút san sẻ gánh nặng gia đình với cháu. Bác đội trưởng yên tâm đi, cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ." Chu Lâm nói.
Lúc này ông đội trưởng mới hài lòng, cũng quăng lại cho tên nhóc này một câu: "Thật là một đứa trẻ may mắn."
Ông ấy nói rồi quay người đi.
Đương nhiên những người khác cũng không ở lại lâu, tụ tập một lúc rồi giải tán. Nhưng chuyện này đúng là tin tức lớn của đại đội Ngưu Mông.
Mọi người đều ghen tị không chịu nổi.
Trước đây nói Chu Lâm có vận may nghịch lại ý trời nhưng có không ít người đều không tin, kết quả người này lại khiến họ không thể không tin hết lần này tới lần khác.
Thật là quá kỳ lạ rồi.
Chưa có lúc nào anh thiếu tiền tiêu cả!
"Anh Lâm, anh Lâm, cho tôi chút vận may đi. Tôi cảm thấy dạo này mình đặc biệt xui xẻo, chẳng có lúc nào thuận lợi cả."
Vương Nhị Anh và Lý Thái Sơn đều không đi. Vương Nhị Anh trực tiếp chạm vào tay Chu Lâm, muốn dính chút vận may của anh.
Chu Lâm chán ghét rút tay lại, lau vào ống quần: "Cậu cút đi cho tôi!"
"Đúng thế, thật là không biết xấu hổ."
Lý Thái Sơn ôm vai anh Lâm của mình, muốn gần gũi hơn một chút nhưng bị Chu Lâm đẩy ra: "Mau về đi, không có thời gian tiếp đón các cậu. Tôi còn phải nấu cơm cho vợ tôi nữa!"
Sau khi đuổi những người phiền phức đi, Chu Lâm về nhà tìm vợ.
Bạch Minh Châu nhìn thấy anh bước vào thì chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả, một là mặt đỏ lừ, hai là oai phong lẫm liệt.
"Vợ ơi, sao em lại giỏi thế nhỉ?" Chu Lâm tiến lại gần nói.
Bạch Minh Châu liếc mắt nhìn anh, nói: "Khiêm tốn chút đi, vừa nãy anh đã thổi phồng em lên tận trời rồi." Cô ở trong nhà nghe anh nói chuyện với người dân trong thôn, cũng cảm thấy đỏ cả mặt.
Chu Lâm nói: "Có gì đâu, những gì anh nói đều là sự thật. Hơn nữa anh đây còn nói khiêm tốn rồi đấy chứ. Vợ anh văn chương tài hoa như vậy, trong giới văn đàn mà không có danh tiếng của em thì anh không chịu đâu!"
Bạch Minh Châu bật cười thành tiếng, thật sự là gã đàn ông thô lỗ này quá buồn cười, cái miệng không biết dẻo như thế nào mà lại nói năng lưu loát như vậy.
"Nhưng vợ ơi, em cũng đừng có áp lực quá. Chúng ta vẫn nói như vậy, được chọn là do thực lực cộng với vận may. Nếu không được chọn thì là do quyển sách vô tình không hợp khẩu vị của chủ biên đó, tuyệt đối không có nghĩa là do em không giỏi." Chu Lâm trở lại chuyện chính.
"Em biết rồi. Nhưng cơ bản là sẽ không có vấn đề gì lớn, cái này có thể phát triển thành nghề nghiệp của em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-57.html.]
Nói rồi cô nhìn về phía người đàn ông nhà mình: "Vì vậy anh cũng đừng có áp lực quá. Còn nữa, em cùng anh kiếm tiền nuôi gia đình, em cũng nghe thấy lời của đội trưởng vừa rồi rồi. Anh chỉ cần nghe thôi, không cần phải để tâm, chuyện gì nên lười biếng thì lười biếng, không có gì to tát cả. Nếu thật sự không muốn đi làm thì anh có thể ở nhà, em nuôi anh."
Chu Lâm nghe xong thì trong lòng cực kỳ vui sướng.
Là đàn ông mà lại muốn vợ nuôi, đó là hành vi mất mặt nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng đẹp đẽ của Chu Lâm.
Vợ anh tình nguyện nuôi anh, đây phải là yêu anh và trân trọng anh đến mức nào chứ?
"Vợ ơi, anh cảm thấy trên thế giới này, không có người đàn ông nào hạnh phúc hơn anh nữa." Chu Lâm nâng mặt vợ lên, hôn một cái rồi nói.
Bạch Minh Châu mỉm cười nhìn anh.
Nhìn xem, phụ nữ phải biết nói ngọt ngào một chút, gã đàn ông thô lỗ nhà cô rất thích kiểu này.
Thỉnh thoảng cô cũng nói với anh vài câu tình cảm ngọt ngào.
Anh là người như thế nào chứ, chắc chắn không cần cô gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình. Nhưng từ miệng cô nói ra những lời muốn chia sẻ gánh nặng với anh, anh nghe xong lại cảm thấy rất an ủi.
Dùng cứng rắn thu phục đàn ông là cách làm thiếu khôn ngoan nhất. Chỉ nghe nói có người được khen mà trở thành người tốt. Chưa từng nghe nói có người bị chửi, đánh, cay nghiệt mà trở thành người tốt.
Đây gọi là lấy nhu thắng cương.
"Vợ ơi, em cứ yên tâm đi. Anh sẽ chăm lo cho hai mẹ con em, tiền của em kiếm là của em. Anh cũng không thể kém cỏi đến mức ăn bám vợ, bác đội trưởng cũng sẽ coi thường anh." Chu Lâm nói nghiêm túc.
"Em luôn biết anh là người đàn ông có chí." Bạch Minh Châu vuốt ve khuôn mặt anh. "Em chỉ muốn anh biết, anh không phải là người gồng gánh một mình. Nếu mệt thì cứ nói với em, em có khả năng chia sẻ với anh."
Chu Lâm quyết định ngày mai sẽ đi thắp hương cho cha mẹ ở mộ, kể cho cha mẹ nghe về cô vợ chu đáo của mình.
Chắc chắn là cha mẹ ở dưới đất phù hộ cho anh rồi. Nếu không thì anh lấy đâu ra vận may để cưới được một người vợ như vậy chứ?
Lúc này, anh cả Chu và chị dâu Chu cũng đã nghe được tin. Triệu Mỹ Hương đặc biệt chạy đến kể cho họ nghe một cách tỉ mỉ.
Hai người đều sững sờ, không thể tin nổi.
"Thật sự có hai mươi đồng thật sao?" Chị dâu Chu nuốt nước bọt, hỏi.
Triệu Mỹ Hương nói: “Không phải chỉ có vậy đâu, còn mấy vé tem phiếu nữa, nghe nói có phiếu trứng, phiếu gạo, phiếu đường gì đó. Ôi, thật là khiến người ta ghen tị c.h.ế.t đi được, vận may em chồng nhà cô thật là không có gì để nói. Bây giờ ai cũng nói em chồng nhà cô lấy được một cô vợ vàng về. Vừa có thể sinh cho cậu ấy một cặp sinh đôi, lại còn có thể kiếm được nhiều tiền phụ giúp gia đinh. Nghe nói mỗi tháng có thể viết một quyển sách. Một quyển là hai mươi đồng, một năm tính ra cũng khoảng chừng hai trăm đồng đúng chứ? Ôi trời ơi, đây đúng là người vợ được làm bằng vàng mà!”
Triệu Mỹ Hương nói xong thì mới về.
Anh cả Chu lập tức nói: “Em nhìn vợ người ta đi, vừa có thể mang thai đôi vừa có thể kiếm tiền. Em tự nhìn lại bản thân mình đi, ngoài việc chăm con chăm chồng ra còn biết làm gì nữa, thật sự là làm cái gì cũng không xong, đánh rắm cãi vã thì em đứng đầu! Bản thân không thể đi ngoài được thì lại đổ lỗi cho anh không cho em ăn no!”
Chị dâu Chu tức giận lại muốn túm lấy anh ta: “Anh nghĩ cái gì vậy? Nếu tôi có bản lĩnh như vậy thì tôi có nhìn trúng anh không? Anh nói xem anh có ưu điểm gì, còn có thể làm gì, còn dám chê tôi? Đi tiểu một bãi rồi tự soi xem anh có đức hạnh gì đi!”
Anh cả Chu hừ lạnh một tiếng, nói: “Hiện giờ nói những lời này thì có tác dụng gì? Vẫn là nên suy nghĩ xem làm thế nào để làm hòa với chú hai đi. Trước đây chúng ta coi thường chú ấy, hiện giờ cuộc sống của chú ấy từ mức tạm ổn trở nên cực kỳ sinh động, vốn dĩ không cần lo về tiền tiêu. Sau này còn chưa biết ai coi thường ai đâu!”
Chị dâu Chu cũng muốn làm hòa với Chu Lâm.
Trước đây không muốn qua lại với anh là do sợ bị dựa dẫm, nay nhìn lại cuộc sống của nhà anh.
Cứ cách năm ba bữa liền ngửi thấy mùi thịt, không biết cuộc sống sung sướng như thế nào.
Vốn tưởng rằng anh đã tiêu gần hết số tiền của mình rồi, ai ngờ lại có thêm một cô vợ giỏi giang như vậy, sau này không biết ai sẽ coi thường ai nữa.
"Chừng nào nhà chú hai sinh con thì em sẽ đến hầu hạ em dâu ở cữ đi, giặt tã rồi còn bế em bé nữa. Cô ấy mới làm mẹ chắc chắn không có kinh nghiệm, lúc đó hai đứa trẻ sẽ khiến cô ấy bận rộn tay chân, em qua đó dạy cô ấy vừa hay!" Anh cả Chu nói.
Chị dâu Chu nghe như vậy liền không vui, hỏi: "Anh có ý gì vậy? Anh muốn em đi làm tỳ thiếp hầu hạ nó à? Anh là người đàn ông tệ hại, sao em lại mù quáng gặp được người như anh? Còn muốn đuổi em tới cửa để cho người ta giày xéo?"
Anh cả Chu nói: "Em nói gì thế? Có câu “anh cả như cha, chị dâu như mẹ”. Cha mẹ đã mất sớm rồi, em là chị dâu cả thì phải sang giúp em dâu chăm sóc em bé. Người ngoài biết được còn phải khen ngợi em nữa đó!"
Chị dâu Chu lườm anh ta một cái.
Nhưng thực ra, chị ta cũng đang suy nghĩ.
Bởi vì ngoài việc sang giúp nhà chú hai chăm sóc em bé thì không còn cách nào khác để cải thiện mối quan hệ giữa hai gia đình và bỏ qua những chuyện cũ.
Nhưng chị ta lại không muốn hạ mình.
"Nếu em đi giúp cô ta chăm sóc em bé, sợ là sẽ bị cười cho chết!" Chị dâu Chu nói.