“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Trước kia Chu Lâm cũng thật sự chẳng ra sao cả, nhưng hiện tại mẹ thấy thằng bé đó thật sự không tồi. Anh ta cũng là một người đàn ông có năng lực. Con nhìn xem không phải anh ta chăm sóc vợ rất tốt đấy sao? Trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn thấy đã cảm thấy may mắn rồi, con phải học tập nhiều từ anh ta vào!”
“Mẹ, ý mẹ là ai cho sữa thì người đó là mẹ đấy à? Mẹ thấy anh Lâm đưa con đi kiếm tiền nên mẹ bảo con phải học tập theo ư.” Lý Thái Sơn cười.
“Không biết lớn nhỏ!” Mẹ Thái Sơn thẳng tay nhéo anh ta một cái.
Lý Thái Sơn nhăn mặt vì đau, sau đó anh ta mới nói: “Con không có năng lực đó giống như anh Lâm, mẹ cũng đừng kỳ vọng quá nhiều vào con.”
Mẹ Thái Sơn còn muốn đánh cho anh ta một lần nữa: “Con là cái thằng không có chí tiến thủ!”
“Mẹ, nếu mẹ lại mắng con nữa, thì con thật sự không cố gắng nữa cho mẹ xem.”
Mẹ Thái Sơn lập tức không quan tâm đến anh ta. Dù sao năm nay đứa con trai lớn tuổi không có tiền đồ này của bà cũng có chút tiến bộ. Không những anh ta có ý đi làm kiếm công điểm một cách nghiêm túc mà còn muốn lấy vợ nữa.
Số tiền kiếm được lần này đều đưa cho anh ta giữ và cất đi để sử dụng cho việc cưới vợ.
Nhưng lúc trước, anh ta thật sự đến để đòi nợ, khiến cho bà ấy tức chết.
Lý Thái Sơn cũng có chút tiếc nuối. Nếu mẹ anh ta lại mắng anh ta thậm tệ một lần nữa thì anh ta chỉ có thể tiếp tục hết ăn lại nằm lười như trước đây thôi.
Kết quả là bà ấy lại không mắng anh ta nữa.
Nghĩ đến việc năm nay phải đi ra đồng làm việc, Lý Thái Sơn thật sự cảm thấy như sắp mất luôn cái mạng già của anh ta.
Không biết lúc nào thì anh ta lại có thể đi bắt lợn rừng cùng với anh Lâm nữa? Lần này anh ta dự định chỉ đi một mình với anh Lâm, không đưa theo nhiều người nữa, đỡ mất công phải chia cho nhiều người thì sẽ được ít đi!
Thật ra Chu Lâm cũng muốn đi bắt lợn rừng lần nữa. Nhưng lợn rừng không phải bắp cải, không dễ mà bắt được như vậy. Tất cả đơn giản chỉ là vấn đề gặp may thôi.
Hơn nữa càng về sau này, bụng vợ anh càng ngày càng lớn, nên không có chuyện gì thì thật sự anh không muốn đi ra ngoài.
Trong chớp mắt tháng hai đã đến.
Vào một ngày, Chu Lâm chặn đường và gọi Trương Mã Tử lại khi nhìn thấy anh ta!
Trương Mã Tử nhìn thấy Chu Lâm thì mặt mũi biến sắc. Anh ta định bỏ chạy, nhưng lại bị Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh vây quanh chặn lại, bọn họ cười ha hả, nói: “Mã Tử, anh khỏi bệnh rồi à?”
Trương Mã Tử bị giữ lại như vậy một lúc, Chu Lâm đi lên vỗ lên bả vai anh ta: “Sao phải chạy? Lâu rồi không gặp, không phải mấy người tụi anh chỉ muốn nói chuyện qua lại thôi sao?”
Mặt mũi Trương Mã Tử trắng bệch: “anh Lâm, anh trai tôi vẫn đang đợi tôi quay về.”
“Cứ để Đại Căn từ từ đợi, đi, đi với tôi vào rừng cây nào.” Chu Lâm nói rồi lập tức đẩy anh ta vào rừng cây.
Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh không đi vào cùng, chỉ đứng chờ ở bên ngoài.
Vương Nhị Anh oán trách Lý Thái Sơn: “Các anh thật sự không có nghĩa khí, có thịt ăn mà cũng không đưa tôi đi theo!”
Lý Thái Sơn cũng không thấy lạ trước phản ứng của anh ta: “Anh nói vậy mà cũng nói ư? Anh đang nằm ở trên giường thì làm sao chúng tôi có thể gọi anh lên núi đi săn được? Hơn nữa, lúc anh có tiền cũng không mời chúng tôi uống một bát canh, toàn tiêu tiền cho phụ nữ còn gì!”
Vương Nhị Anh nói: “Vậy các anh chia thịt cũng không nói với tôi một tiếng.”
“Bản thân chúng tôi còn không đủ ăn thì lấy đâu cho anh? Nếu anh đi cùng thì sẽ dễ dàng chia hơn, anh Lâm nói ai gặp thì có phần!” Lý Thái Sơn nói.
Vương Nhị Anh thở dài.
Lần này anh ta thật sự bị thiệt thòi lớn. Nếu không phải bị đánh đến mức không xuống được giường thì không chừng anh ta cũng sẽ đi theo cùng.
Hai người chưa nói chuyện được một lúc thì Chu Lâm với Trương Mã Tử đã đi ra. Trương Mã Tử khom người bước ra ngoài, suýt chút nữa thì không thể đi nổi.
“Nhớ rõ. Lần sau nếu để tôi phát hiện anh nhìn chằm chằm tôi giống như nhìn phạm nhân, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.” Chu Lâm liếc nhìn anh ta, nói.
Trương Mã Tử ôm bụng cố nặn một nụ cười làm lành trên khuôn mặt: “Đều…… Đều là hiểu lầm.”
“Cút đi.” Chu Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.
Tất nhiên Trương Mã Tử không dám ở lại lâu mà lập tức rời đi.
Chu Lâm nói với Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh: “Các cậu đi về đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-55.html.]
Vương Nhị Anh nhanh nhảu nói: “Anh Lâm, lúc nào thì chúng ta lại có thể đi lên núi săn thú rừng vậy?”
“Muốn săn lợn rừng à?” Chu Lâm cười.
Vương Nhị Anh gật đầu như gà con mổ thóc: “Lần trước tôi đã bỏ lỡ.”
“Bỏ lỡ rồi thì cũng không còn cách nào cả, cũng không phải chúng tôi không đưa cậu đi theo cùng.”
Vương Nhị Anh nói: “Tôi biết, chỉ là khi nào thì chúng ta lại đi tiếp vậy?”
“Anh cho rằng lợn rừng là bắp cải hay củ cải ở trong ruộng, muốn bắt thì bắt à?” Chu Lâm trợn mắt nhìn anh ta một cái: “Được rồi, mọi người đi về đi, tôi cũng đi về, còn phải đi về đọc sách nữa.”
Lý Thái Sơn mở to mắt: “Đọc sách ư? Đọc sách gì?”
“Chị dâu cậu là người có văn hóa như vậy, tất nhiên tôi cũng phải đọc sách nhiều một chút. Nếu không tôi sẽ là một ông già quê mùa, cái gì cũng không hiểu, chị dâu cậu chán ghét tôi thì sao?” Chu Lâm khẽ xua tay rồi lập tức rời đi.
Khuôn mặt Lý Thái Sơn cảm khái: “Đối diện với tình yêu, một người đàn ông mạnh mẽ như anh Lâm cũng sẽ trở nên hèn mọn và không có cảm giác an toàn như vây!”
Vương Nhị Anh: “…… Anh uống nhầm thuốc à?”
Lý Thái Sơn nói lời thấm thía: “Nhị Anh à. Anh cũng lớn tuổi rồi, nên hiểu chuyện hơn một chút. Năm nay chúng ta cùng nhau ra đồng làm việc đi!” Anh ta không thể để bản thân chịu khổ một mình, nhất định phải kéo theo một người đi cùng!
Vương Nhị Anh nói: “Lời này của anh là có ý gì. Năm nay anh muốn ra đồng à?”
“Có năm nào mà tôi không đi ra đồng chứ.” Lý Thái Sơn lập tức nói, lời này của anh ta thật sự không sai. Chẳng qua lúc trước anh ta đi ra đồng chỉ là đi cho đủ số, hơn nữa cứ ba ngày lại cảm thấy không thoải mái, không hăng hái gì cả.
Vương Nhị Anh nói: “Có phải anh bị cái gì không sạch sẽ bám vào người hay không? Có muốn tôi lấy chút lá bưởi cho anh tắm rửa hay không?”
“Ý anh là gì?” Lý Thái Sơn bất mãn.
Vương Nhị Anh nói: “Chu Lâm thì không tính, anh ấy cưới vợ rồi, còn có con cần phải nuôi nấng. Nếu anh ấy không ra đồng thì vợ con sẽ bỏ đi theo người khác, còn anh tính làm gì?”
“Năm nay tôi cũng tính toán muốn cưới vợ!” Lý Thái Sơn ưỡn ngực: “Đến lúc đó anh Lâm và tôi đều sẽ có vợ con sống mỗi ngày trên giường ấm, chỉ còn lại mỗi mình Nhị Anh anh. Anh hãy cắt đứt mọi hi vọng với thanh niên trí thức Mã đi, cô ta căn bản không thích anh. Góa phụ Dương là người làm ăn buôn bán, anh có thể sống cùng cô ta xem sao, thử một thời gian nếu không được vì về sau ngẫm lại?”
Nói thật là triệt để, lý lẽ rõ ràng, anh ta vẫn có thể tìm được cảm giác tồn tại trước mặt Vương Nhị Anh.
Vương Nhị Anh trợn mắt há hốc mồm, anh ta mới không ở cùng Lý Thái Sơn bao lâu mà lại có sự thay đổi lớn như vậy chứ?
Nhìn thấy cằm của anh ta rớt xuống vì ngạc nhiên, lúc này Lý Thái Sơn mới vô cùng đắc ý rời đi.
Trong chớp mắt, bụng của Bạch Minh Châu đã hơn sáu tháng.
Khi thời tiết bắt đầu dần dần trở nên tốt hơn, Bạch Minh Châu cũng không còn ở trong nhà mà cùng đi ra ngoài tản bộ cùng Chu Lâm.
Hiện tại cô đã bước vào ba tháng cuối thai kỳ. Theo kinh nghiệm của bà Lý thì cô được biết rằng mang thai đôi thường sẽ sinh sớm, rất ít khi được sinh đủ tháng giống như mang thai đơn.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên hiện giờ Bạch Minh Châu không dám ở mãi trong nhà. Nhân lúc tuyết đang tan dần, không phải cô nên đi ra ngoài tản bộ để tăng cường thể lực một chút hay sao?
Những người có kinh nghiệm đều nói với cô rằng phụ nữ có thai, đặc biệt là vào giai đoạn cuối của thai kỳ thì không nên nhàn rỗi mà nên bận rộn hơn một chút. Nếu vậy thì việc sinh con sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Hơn nữa Bạch Minh Châu còn nghe thím Trương nói rằng lúc trẻ mẹ chồng cô sinh anh trai của Chu Lâm là Chu Xuyên ở ngoài ruộng khoai lang.
Lúc trước cha chồng cô là người đi chạy nạn sang bên này. Lúc chạy nạn thì thân thể mắc phải bệnh mãn tính lâu ngày không dứt, sau khi mẹ chồng cô lấy ông ấy thì đã thật sự làm việc như liều mạng.
Bà ấy vẫn vác cái bụng to đi làm đồng.
Lúc đó mẹ chồng cô sinh con đầu lòng, nhưng cuối cùng bà ấy không đợi được mọi người đến, nên đã tự mình sinh con xong thì ôm con về nhà.
Thế hệ đó đã sống một cuộc sống không hề dễ dàng nhưng cũng đồng thời nhấn mạnh vai trò của việc vận động trong việc hỗ trợ thai phụ sinh đẻ.
Cho nên Bạch Minh Châu nhất định muốn ra ngoài đi bộ.
Chu Lâm đỡ cô, anh có chút lo lắng. Trước kia anh có chút hoảng hốt khi nhìn thấy vợ nhà người khác mang một cái bụng lớn, nên anh luôn lựa chọn tránh đi, một cái bụng lớn như vậy nhìn rất đáng sợ.
Hiện giờ đến lượt vợ mình, nhìn thấy cái bụng của vợ mỗi ngày một lớn, Chu Lâm thật sự rất hoảng sợ.
Lo lắng là điều chắc chắn, nhưng anh cũng không thể gục ngã được, nếu anh gục ngã thì vợ con anh phải làm sao?
Thật ra Bạch Minh Châu có thể cảm nhận được anh đang căng thẳng, nhưng ngược lại cô rất bình tĩnh. Bởi vì cô cảm thấy hai đứa nhỏ này rất là hiểu chuyện.