Sau này khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, đại đội Ngưu Mông có ba người một bước lên mây.
Ngoài Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình ra thì chính là người thanh niên trí thức Đổng Kiến này.
Mà Đổng Kiến - người sau này trở nên thành công và giàu có rồi lại dấn thân vào con đường chính trị đã trở thành một cán bộ vô cùng thanh liêm và lương thiện, đến mức nhà nhà đều biết, chỉ có điều không biết anh ta đã động chạm đến ai mà lại bị người ta liên kết lại tố cáo.
Nhưng làm sao nhà nước lại để một vị cán bộ tốt yêu dân như con chịu oan uổng chứ? Sau khi điều tra rõ lý lịch của Đổng Kiến, họ cũng điều tra những người có liên quan đến anh ta nhưng không hề phát hiện ra bất cứ vết nhơ nào.
Anh ta chưa từng lấy một cây kim một sợi chỉ nào của quần chúng nhân dân.
“Có thời gian thì anh qua lại nhiều với anh Đổng, sẽ chẳng thiệt đâu.” Bạch Minh Châu nghĩ đến đây, liền nói với Chu Lâm.
Sau này tám chín phần mười là Chu Lâm sẽ theo con đường kinh doanh, với tính tình của anh thì không thể ngồi yên được, nhất định anh sẽ là một trong số những người đón hướng gió mà cất cánh đầu tiên.
Chu Lâm cười, “Anh thấy Đổng Kiến cũng là một người rất tốt, nếu có cơ hội, nhất định anh ta sẽ đi trước người khác.”
“Anh đánh giá cao anh ta như vậy à?” Bạch Minh Châu nhướng mày.
Chu Lâm cười, “Đây không phải là điều mà vợ vẫn hay nói đó sao, cơ hội chỉ dành cho những người đã chuẩn bị sẵn sàng, và anh ta luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng.”
Sau ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, mùi vị năm mới thực sự đã biến mất, mặc dù thời tiết vẫn còn rất lạnh, hôm qua vẫn có tuyết rơi, nhưng mấy người đàn ông đã cùng nhau bắt đầu lên kế hoạch canh tác năm nay.
Năm nay Chu Lâm cũng tính làm ruộng, không phải là tập trung với nhau sao, thế là anh lôi kéo Cố Quảng Thu tới cùng.
Trong khi nói chuyện, họ liền nói về năm con lợn mà họ nuôi trong đội.
Bởi vì được chăm sóc chú đáo, cả năm con lợn đều không có vấn đề gì, dù sao chúng cũng được mua bằng tiền của cả đội, mỗi con đều rất là quý giá.
Trông rất là thích mắt, con nào con nấy đều béo tốt.
“Tôi xem rồi, nếu đủ lương thực thì có lẽ cuối năm nay sẽ g.i.ế.c mổ, tôi có hỏi cha tôi rồi, nếu chúng đều đủ tiêu chuẩn g.i.ế.c mổ thì chúng ta có thể để lại một con để chia cho các thành viên trong đội.” Lý Đại Hải nói.
Đây là anh trai của Lý Đại Sơn, đều là con trai của ông đội trưởng, đồng thời cũng được công nhận là ứng cử viên cho chức đội trưởng nhiệm kỳ sau.
Các thành viên trong đội rất tin tưởng vào cách làm việc và tính cách của Lý Đại Hải, bởi vì họ đều ở cùng một thôn, sao trong lòng mọi người lại không rõ ai là người như thế nào chứ?
Lý Đại Hải quả nhiên rất tốt.
Lý Phong Thu nói: “Nếu có thể chia thịt, thế thì dựa vào cái gì để chia?”
“Chắc chắn là dựa vào công điểm rồi, tôi nghe nói các đại đội khác nuôi lợn đến cuối năm chia thịt thì đều chia theo công điểm!” Trương Đại Căn tiếp lời.
Đây không phải là lần đầu tiên đại đội Ngưu Mông bọn họ nuôi lợn, trong lăm năm đầu cũng từng nuôi rồi, nhưng tất cả lợn nuôi được đều phải nộp lên trên theo nhiệm vụ, các đội viên hoàn toàn chưa được ăn một miếng thịt nào, cho nên tất cả đều không hứng thú với việc nuôi lợn này.
Họ nuôi không được tận tâm, cho nên lợn lớn rất chậm, một con lợn mà phải nuôi đến hai ba năm mới đủ tiêu chuẩn g.i.ế.c mổ, giữa chừng mà chăm sóc không cẩn thận thì còn có thể bị bệnh rồi chết.
Ngoài ra, sau này lương thực khan hiếm, đến người còn chẳng ăn đủ no thì nói gì đến nuôi lợn, thế là việc nuôi lợn đành bị gác lại.
Nhiều năm trôi qua lần này lại nuôi, các đội viên đã nhiệt tình hơn trước, chủ yếu là do điều kiện của đại đội Ngưu Mông đã tốt hơn, bọn họ không những có thể hoàn thành nhiệm vụ nộp lợn lên mà còn có thể để tăng thu nhập.
Chắc chắn là họ cũng trông mong có thể được ăn thịt.
Bọn họ cũng đã hỏi thăm, khi chia thịt thì sẽ chia theo công điểm.
Chu Lâm vừa nghe bọn họ nói vậy, anh nghĩ rằng quyết định năm nay đi làm việc thật sự không vô ích, lúc này phải cố gắng kiếm công điểm để được chia thịt lợn, nhưng anh phải làm thế nào đây?
Sau khi nói xong chuyện cuối năm sẽ chia thịt lợn, Lý Đại Sơn liền chuyển đề tài tới Chu Lâm, “Chu Lâm, tôi nghe nói vợ cậu mang thai đôi à?”
Lời này vừa nói ra, những người khác đều đưa mắt nhìn về phía Chu Lâm.
Chu Lâm cười cười, “Bà Lý đã nói thì hẳn là không sai được.”
Lý Thái Sơn ngồi ngay bên cạnh anh, nói: “Bà của tôi là người chuyên đỡ đẻ đã nhiều năm, có ai ngồi đây không được bà tôi đỡ ra đời? Bà đã nói là thai đôi thì chắc chắn sẽ không sai đâu.”
Lời này có hơi tâng bốc, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù là Lý Phong Thu, hay là Lý Đại Hải Lý Đại Sơn Trương Đại Căn thì cũng đều do bà Lý đỡ đẻ chào đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-50.html.]
Cho nên tất cả mọi người đều không nghi ngờ, ít nhiều cũng có chút hâm mộ Chu Lâm.
Cái con người cà lơ phất phơ không làm được chuyện gì ra hồn này đã cưới được một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp thì cũng đành thôi, thế mà còn có được một cặp song sinh.
Bao nhiêu năm qua đại đội Ngưu Mông chưa từng có cặp song sinh nào, nhìn khắp xung quanh cũng không có mấy.
Chu Lâm rất thích những ánh mắt như vậy, nhưng anh không thể hiện ra trên mặt, còn thở dài, “Tôi vốn chỉ muốn một đứa thôi, nào ngờ một lần mà được cả đôi, sau này cứ há miệng là đòi ăn, tôi sẽ mệt c.h.ế.t mất thôi.”
Nói xong, không đợi người khác nói những lời khuyên nhủ, anh lại tự nói tiếp, “Nhưng mà nếu đã đến thì chắc chắn đó chính là duyên phận rồi, cho dù tôi có mệt hơn khổ hơn một chút thì cũng không thể để bọn nhỏ chịu đói được, đúng không?”
“Nói như thế thì còn nghe được.” Lý Đại Sơn nói.
Lý Phong Thu hỏi: “Không phải mấy hôm trước anh còn đi ra xã gửi sách mà vợ anh viết hay sao?”
Lý Đại Hải nghe vậy liền nhìn Chu Lâm, “Sách gì? Hiện giờ bên ngoài rất phức tạp, cần phải chú ý đó.”
Chu Lâm nói, “Anh Đại Hải cứ yên tâm, đó chỉ là bài viết kể chuyện thôi. Cô ấy nói sang năm sẽ sinh hai đứa con. Cha mẹ tôi đã mất từ lâu, không có ai giúp đỡ cô ấy, cô ấy phải tự chăm sóc chúng không giúp được gì cho tôi, cảm thấy một mình tôi phải nuôi gia đình thì quá nhiều áp lực, cho nên lúc này mới viết một quyển sách, muốn xem tòa báo trên tỉnh có chấp nhận hay không? Nếu họ nhận thì sẽ nhận được một khoản nhuận bút.”
Khi anh nói ra những lời này, những người đàn ông thô kệch có mặt đều có phần ghen tị trong lòng.
Đây là khả năng của một nữ thanh niên trí thức đó, một cây bút cứng cỏi, có thể viết bản thảo gửi cho tòa báo.
“Nhưng chuyện đăng báo nào có dễ như thế, nếu không thì sao bao nhiêu thanh niên trí thức đều nhàn rỗi chứ?” Chu Lâm cười nói: “Vợ tôi có tấm lòng này là tôi đã vui lắm rồi, không còn mong đợi gì khác nữa.”
Lý Thái Sơn nói: “Anh Lâm đừng có xem thường chị dâu, không chừng chị dâu có thể thành công thì sao? Tôi nghe nói trước kia thành tích của chị dâu đứng số một số hai toàn khối đấy.”
Vị nữ thanh niên trí thức Bạch Minh Châu này đi xuống nông thôn chẳng khác gì một con thiên nga trắng, làm gì có thanh niên nông thôn nào không hỏi thăm tin tức chứ?
Với cái miệng bô bô của Mã Quyên, dường như Bạch Minh Châu chẳng còn bí mật gì, có điều vì lúc đó còn chưa trở mặt với nhau nên những gì cô ta nói đều tương đối chính xác.
Ví dụ như chuyện thành tích của Bạch Minh Châu đứng đầu toàn khối.
Chu Lâm cười cười, chuyển sang đề tài khác, anh không muốn vợ mình bị đám đàn ông thô kệch này bàn ra tán vào, chỉ khoe khoang một chút mà thôi.
Đề tài cũng nhanh chóng thay đổi, ví dụ như nói về chuyện Vương Nhị Anh bị người ta đánh đến mức nhập viện.
Mọi người đều lắng nghe Lý Thái Sơn nói, đương nhiên cái miệng rộng của Lý Thái Sơn chẳng biết thế nào là khách sáo, bao nhiêu chuyện của Vương Nhị Anh đều bị đào ra hết.
Nhưng bây giờ Vương Nhị Anh đã được chú Đào dùng xe lừa chở về nhà, hiện còn đang dưỡng bệnh.
“Anh Đại Căn này, sao dạo này không thấy Trương Mã Tử nhỉ?” Lý Thái Sơn nói xong chuyện của Vương Nhị Anh thì quay sang hỏi Trương Đại Căn.
Trương Mã Tử chính là em trai của Trương Đại Căn.
“Bị bệnh rồi, đến giờ vẫn chưa khỏi, còn nằm ở trên giường đất, sao thế, cậu tìm nó có việc gì à.” Trương Đại Căn nói.
“Tôi thì có việc gì cần tìm cậu ta chứ.” Lý Thái Sơn nghe vậy liền nói: “Đáng đời, ai bảo cậu ta theo dõi ngoài cửa nhà anh Lâm chứ!”
“Hả?” Chu Lâm vừa nghe liền ngắt lời, “Trương Mã Tử theo dõi ngoài cửa nhà tôi à?”
“Làm gì có chuyện đó, cậu đừng có mà nói lung tung.” Trương Đại Căn nói.
Lý Thái Sơn nói, “Sao tôi lại ăn nói lung tung được, chính mắt tôi nhìn thấy mà, từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay, cậu ta luôn lảng vảng ở đó, tôi nghĩ là vì thế nên mới lạnh quá mà ốm đấy!”
Chu Lâm liền nhìn về phía Trương Đại Căn, “Thế anh đi hỏi Trương Mã Tử hay để tôi đi hỏi Trương Mã Tử?”
“Tôi đi tôi đi.” Trương Đại Căn vội vàng nói.
Anh hiểu rất rõ về Chu Lâm, nếu để Chu Lâm đi hỏi thì kiểu gì em trai anh cũng bị đánh cho một trận nhừ đòn.
Thấy dáng vẻ bực bội của Chu Lâm, anh lại bổ sung thêm: “Tôi đảm bảo với cậu, nếu là thật thì chắc chắn tôi sẽ cho nó một trận, sau này nó sẽ tuyệt đối không dám làm như vậy nữa!”
“Thế thì tôi sẽ nể mặt anh Đại Căn một lần.” Chu Lâm chỉ nói những lời này.
Sau khi mọi người giải tán, Chu Lâm liền mắng Lý Thái Sơn, “Trương Mã Tử dám theo dõi tôi mà cậu lại không nói với tôi?”
“Thế thì có sao, chúng ta cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, đây chẳng phải là Trương Mã Tử tự làm tự chịu hay sao?” Lý Thái Sơn không rõ nguyên do.