Anh múc nước sôi, vặt lông gà, sau đó mới nấu mì.
Không bao lâu sau, anh bưng hai bát mì đi vào, trên bát của Bạch Minh Châu có thêm hai quả trứng ốp, của anh có một quả.
Mười phút trước, Bạch Minh Châu vừa uống sữa mạch nha, cô chưa ăn bánh hạch đào, cất đi, nhưng một mình cô không ăn hết bát mì lớn như vậy, cô cho bớt Chu Lâm không ít.
“Vợ, em không cần cho anh nữa đâu, anh vẫn đủ ăn.” Chu Lâm ngây ra một lúc, nói.
Mì trong bát của anh giảm đi nhiều so với bình thường, mặc dù ở bên ngoài anh làm buôn bán có tiền, nhưng hiện giờ anh là người có vợ, có con, đương nhiên cũng phải tiết kiệm chút, anh ăn ít đi một miếng, vợ con anh sẽ được ăn nhiều thêm một miếng.
Bạch Minh Châu nói: “Em không ăn hết nhiều như vậy.” Cô gắp cho anh kha khá, trả lại cho anh một quả trứng ốp, sau đó nhìn anh: “Ăn đi.”
Mắt Chu Lâm cong lên, gắp trứng gà vào bát của vợ: “Mì sợi thì được, trứng gà không được, em ăn đi.”
Trong lòng anh rất ấm áp, vợ anh thương anh, mì ngon như thế mà cô nói cô không ăn hết, trứng gà cũng gắp cho anh ăn, điều này khiến anh thực sự rất yên tâm.
Anh muốn đến mộ của cha mẹ, nói cho họ biết, để họ nằm dưới lòng đất cũng có thể an lòng, trước khi hai ông bà chết, người họ lo lắng nhất chính là anh, người anh trai kia của anh cũng không quan tâm lời dặn của bọn họ, hai người vừa được chôn chưa bao lâu thì anh đã bị đuổi ra ngoài.
Nhưng mà anh cũng không thèm để ý, nói thật là cũng phải cảm ơn anh trai chị dâu, nếu không phải bọn họ đuổi anh ra ngoài thì sao anh có thể được như bây giờ?
Bạch Minh Châu không biết ý tưởng trong lòng người này, anh thương cô, cho cô một bát mì lớn, nhưng cô ăn không hết.
Thật ra năm nay anh mới hai mươi hai tuổi, đúng là thời điểm có sức ăn rất lớn, cho bao nhiêu cũng hết, đương nhiên cũng phải có chừng mực, không thể lãng phí, mì sợi ở thời đại này thực sự rất đắt.
Hai người họ ngồi ăn mì trên bàn, thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau, không khí ngọt ngào ấm áp.
Sức ăn hôm nay của Bạch Minh Châu cũng rất tốt, trước kia cô chỉ có thể ăn một quả trứng và nửa lượng mì, nhưng hiện giờ, cô ăn hết số còn lại sau khi chia cho anh.
Chẳng lẽ là do cảm giác thèm ăn khi mang thai?
Chu Lâm thấy cô ăn ngon miệng, vui vẻ: “Vợ, trong ngăn tủ vẫn còn mì sợi, em muốn ăn thì ăn, anh đã hẹn với người ta rồi, lần sau sẽ lấy năm cân bột mì, chờ anh cầm về, chúng ta sẽ nấu vằn thắn ăn.”
“Ừm.”
“Em đi nghỉ ngơi đi, anh đi hầm gà.” Chu Lâm thu dọn chén đũa.
Bạch Minh Châu đang định dọn dẹp, nhưng nhìn anh như vậy thì không quản nữa, kệ anh làm.
Bạch Minh Châu cất chiếc bánh hạch đào vào tủ chứa đồ nên cô cũng thấy được đồ phía trong.
Trước khi cô tới đây, nguyên chủ và Chu Lâm phân chia ranh giới rõ ràng, cũng không ăn cơm chung với Chu Lâm, ai ăn của người đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-5.html.]
Cho nên nguyên chủ cũng không biết trong tủ của Chu Lâm có gì, không ngờ bên trong cất nhiều lương thực như vậy.
Hiện giờ chỉ sợ các nhà khác còn đang không có cái gì mà ăn, phải chờ ngày chia lương thực.
Nhưng trong tủ nhà cô có một túi ngô, khối lượng phải tầm hai ba mươi cân.
Nửa bao bột ngô xay mịn, mì khoai lang và các túi đựng các loại hạt, mỗi loại đều có khoảng hai mươi cân, còn lại chỉ có một túi nhỏ đậu phộng và đậu nành, khối lượng không nhiều lắm, tầm ba đến năm cân.
Bạch Minh Châu nhớ lại, biết những thứ này đều do Chu Lâm mua về, lâu lâu anh sẽ ra ngoài một chuyến.
Những hôm đó anh thường ngủ rất sớm, nửa đêm ra cửa, mãi cho đến khi trời gần sáng, anh mới trở về, còn cầm theo lương thực về.
Mấy ngày nữa sẽ phát lương, nhưng cô không có công điểm gì, Chu Lâm cũng là lưu manh có tiếng trong đội, căn bản sẽ không làm gì, chỉ có những ngày thu hoạch, anh mới giống những người khác trong đội thức khuya dậy sớm gặt vội lương thực, còn lại anh thường chơi bời lêu lổng.
Cho nên lương thực được chia cũng không nhiều lắm, nhưng anh đã chuẩn bị từ trước, mua những thứ này từ nơi khác.
Ban đầu Chu Lâm còn độc thân, không mua nhiều đến thế, mua cũng sẽ mua trong đội tầm trăm mấy cân là đủ rồi, rất ít khi anh nấu cơm ở nhà.
Nhưng năm nay không giống nhau, bởi vì có cả vợ nữa nên anh mua không ít trở về, tốn một số tiền.
Đến lúc đó chờ trong đội chia lương, anh còn sẽ làm trò trước mặt mọi người mua một ít, nếu không chia có chút lương thực sao đủ ăn?
Mọi người thấy nhiều nên cũng không trách, chỉ có hâm mộ ghen ghét, nhưng cũng đâu còn cách nào khác, ai kêu số của tên lưu manh Chu Lâm này khá tốt?
Năm kia, anh vào núi, bắt được một con lợn rừng, cũng là thực sự có năng lực, thì mới bắt được con vật đó, đúng là kẻ cầm đầu trong thôn.
Năm trước, anh vào núi, bắt được gà rừng và hái được một cây linh chi to bằng chậu rửa mặt.
Năm nay thì không cần nói, anh vào núi bắt thỏ, tìm thấy cây nhân sâm ngàn năm.
Những cái này đều là tin tức truyền miệng, không ai được nhìn thấy chúng trông như thế nào, chỉ là có người nhìn thấy anh đi mua đồ dùng ở trong thành phố, nghe nói anh tiêu một số tiền rất lớn!
Anh có số tiền đó, cho nên năm nay anh vừa cưới vợ là thanh niên trí thức sau đó mua tủ quần áo, tủ đựng đồ, cũng không khiến mọi người có suy nghĩ gì khác.
Đương nhiên chắc chắn là có ghen tị, nhưng ghen tị thì làm được gì, không ít người cũng vào núi tìm bảo bối, cuối cùng không tìm thấy, nhưng có không ít người bị rắn độc cắn.
Phía dưới cùng của chiếc tủ đựng lương thực, phía trên một tầng còn có một bao đường đỏ, một bao đường trắng, sữa mạch nha, bánh hạch đào cũng đặt trên đó, còn có một túi mì sợi.
Hiện tại mì sợi không thể ngon như đời sau, mì này làm thủ công rất thô, nhưng mà đây là mì làm thủ công chính gốc, tỏa ra mùi thơm nguyên bản của lúa mì, ở thời đại này được coi là lương thực rất khó mua được.
Đương nhiên là giá cả cũng không rẻ.
Bạch Minh Châu biết rõ tiền Chu Lâm mua mấy thứ này, không phải từ lợn rừng, cũng không phải từ linh chi, nhân sâm, mà là sau khi anh bị anh trai và chị dâu đuổi ra khỏi cửa, anh vô tình quen được một ông địa chủ già.