"Lão Dương biết là cậu ta hốt tiền của mình mà không tìm cậu ta à?" Chu Lâm hỏi.
"Sao không tìm, nhưng cậu ta nhất quyết chối cãi. Lão Dương với chúng ta rốt cuộc cũng là người cùng thôn, cũng không dám làm lớn chuyện nên bỏ qua." Lý Thái Sơn nói: "Bởi vì được hời từ chuyện này nên cậu ta thường ra bên ngoài đánh bạc, tiền bị thắng sạch, liền có người tố cáo, trước khi bỏ chạy cậu ta cũng đã hốt sạch số tiền kia rồi. Nhưng người ta đâu phải cùng thôn với chúng ta, sao có thể để cậu ta làm như vậy chứ?"
"Thật sự là bọn họ đánh cậu ta à?"
"Cụ thể thì tôi cũng không biết, đây là tôi nghe người ta nói lại." Lý Thái Sơn nói: "Nhưng tôi nghĩ không chênh lệch lắm."
Anh ta vẫn rất hiểu rõ thằng nhóc Vương Nhị Anh đó.
"Cũng may là cậu không đi, nếu không cậu cũng sẽ chịu liên lụy bị đánh một trận." Chu Lâm nói.
Lý Thái Sơn cười hì hì: "Vậy thì không đến nỗi đó đâu. Tiếng tăm của bà nội tôi lớn như vậy, dù sao cũng phải nể vài phần mặt mũi của bà nội tôi chứ."
Nói đến bà nội của mình, Lý Thái Sơn liền nhìn Chu Lâm với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Hôm trước tôi đến rửa chân cho bà nội, còn nghe bà nói chị dâu đang mang thai đôi à?"
Đừng nghĩ Lý Thái Sơn vì hiếu thảo mà đi rửa chân cho bà nội, hoàn toàn là vì bà nội có tiền. Bà ấy là bà lão giàu có nhất trong thôn.
Mỗi lần anh ta rửa chân cho bà nội thì bà ấy đều cho anh ta chút tiền tiêu vặt.
Đây là đứa cháu trai không thành tài của bà Lý, bà ấy liền kể chuyện này với anh ta, bảo anh ta học hỏi một chút.
Chu Lâm cười, đáp: "Cậu cũng không cần phải ghen tị. Năm sau đi làm ruộng cùng tôi. Nhà họ Lý của cậu lớn thế kia, điều kiện nhà cậu cũng tốt, còn lo gì chuyện không có vợ chứ?"
Điều kiện gia đình Lý Thái Sơn quả thực rất tốt.
Lý Thái Sơn không hề muốn đi làm, nhưng nghĩ đến lời bà nội nói, nếu anh ta tìm được một cô gái tốt để kết hôn, đến lúc kết hôn bà nội sẽ bí mật cho anh ta một khoản tiền nuôi vợ...
"Được rồi, năm sau tôi sẽ cố gắng làm việc." Lý Thái Sơn cảm thấy mình cũng đã lớn không còn nhỏ nữa rồi.
Lý Thái Sơn ở đây thêm một lúc, sau đó mới rời đi, lúc ra ngoài còn gặp Trương Mã Tử.
"Tôi thấy gần đây cậu hay lượn lờ quanh nhà anh Lâm, cậu đang tính làm gì à?" Lý Thái Sơn hỏi.
Tất nhiên là Trương Mã Tử muốn rình xem Chu Lâm có bí mật gì không thể nói ra hay không. Người này cũng thật sự kiên nhẫn, từ cuối năm ngoái đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc.
"Tôi chỉ đi ngang qua thôi, không được sao." Trương Mã Tử nói.
Lý Thái Sơn nhìn anh ta một lúc, mới hừ lạnh nói: "Tốt nhất là như vậy. Nếu không thì dù là Trương Đại Căn đến cũng không chịu nổi cơn giận của anh Lâm đâu!"
Anh ta nói xong liền bỏ đi.
Trương Mã Tử phun một ngụm nước bọt về phía bóng lưng anh ta, nhưng phải nói là, cậu ta thực sự đã d.a.o động rồi.
Cậu ta theo dõi con sói con Chu Lâm này mấy ngày nay, phát hiện ra hầu như anh không hề ra ngoài. Ban đêm thì khỏi nói, sớm đã tắt đèn đi ngủ cùng cô vợ thanh niên trí thức kia.
Còn cậu ta lại phải chịu rét một mình, suýt nữa thì bị gió tuyết vùi lấp.
Nhưng cậu ta vẫn cảm thấy Chu Lâm có vấn đề nên quyết định tiếp tục chờ đợi.
Chờ mãi, chờ mãi, đến tận ngày mười bốn tháng giêng, Chu Lâm vẫn không ra ngoài như cậu ta dự đoán, thật là tức muốn chết.
Cho dù Trương Mã Tử có sức chịu đựng đáng kinh ngạc, cậu ta cũng thực sự không muốn chịu đựng như vậy nữa. Cậu ta đã thấy choáng váng, rõ ràng là bị cảm lạnh nặng.
Vì vậy, Trương Mã Tử chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ trong lòng, trở về nhà nằm nghỉ.
Nhưng cậu ta không biết rằng cậu ta chỉ thiếu một bước nữa là có thể bắt được Chu Lâm.
Ngày mười lăm tháng giêng, không phải là ngày Chu Lâm phải đi ra ngoài sao?
Bạch Minh Châu cũng không ngăn cản, vì trong những ngày này, ngoài một ít trứng còn sót lại, những thứ như thịt đã được tiêu thụ hết.
Cuối năm ngoái, không phải Chu Lâm đã đổi một con gà mái già với một bà lão sao?
Về cơ bản thì con gà mái đó đã vào hết bụng Bạch Minh Châu.
Ngoài việc uống một bát canh ra thì Chu Lâm không ăn gì khác.
Bạch Minh Châu thực sự cũng muốn kiểm soát chế độ ăn uống, nhưng trong nhà quả thật không có gì ngon, cho nên đến ngày mùng bảy, con gà mái đó đã bị cô ăn sạch sẽ.
Tất nhiên còn có những thứ khác, dù tiết kiệm thế nào thì cũng chỉ có từng ấy thứ, còn ăn được bao lâu nữa chứ?
Vì vậy anh muốn ra ngoài, cô cũng không ngăn cản, chỉ bảo anh lúc ra ngoài phải cẩn thận.
Chu Lâm đã ra ngoài vào nửa đêm, sau khi Bạch Minh Châu tiễn anh ra ngoài, cô đóng cửa lại và lên giường ngủ.
Cô nghĩ, đã lâu như vậy rồi, sách của cô hẳn đã được tòa soạn báo nhận rồi chứ? Nhưng không biết có được đăng hay không nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-48.html.]
Bạch Minh Châu nghĩ không sai, vì thời tiết nên cũng phải sau Tết thì thư tín mà Chu Lâm gửi theo địa chỉ cô đưa cho anh mới đến tòa soạn báo.
Bởi vì dù là bưu điện hay những nơi khác, đều phải định kỳ mới dọn dẹp hộp thư một lần, không thể mỗi ngày gửi một lần.
Cộng thêm trời mưa tuyết, đến ngày mùng mười tháng Giêng bài gửi mới được đưa đến tòa soạn báo.
Tòa soạn báo này không quá bận rộn, năm nay số người gửi bài không nhiều nên dĩ nhiên bản thảo do Bạch Minh Châu gửi được biên tập viên của tòa soạn báo nhìn thấy khá nhanh.
Biên tập viên mở ra vừa nhìn thấy chữ đầu tiên liền cảm thấy cả người thoải mái, chữ viết thật đẹp, sau đó đọc xuống mới phát hiện nội dung còn hay hơn!
Anh ấy đọc đi đọc lại vài lần, phát hiện không có chỗ nào cần chỉnh sửa, không chút do dự liền đưa đến cho chủ biên.
Chủ biên vừa nhìn thấy chữ viết theo kiểu chữ Khải ngay ngắn như được in ra từ máy in thì đã bị thu hút, quả nhiên đọc xuống dưới cũng rất kinh ngạc.
“Ngài “Quý Bạch” này chắc chắn là một người có học thức uyên thâm, tài năng đầy bụng!” Ông chủ biên nói.
Biên tập viên nói: “Đúng vậy, chỉ là có vẻ ngài “Quý Bạch” này có cuộc sống không được tốt lắm. Trong phong bì ông ấy đã nói, nếu Tòa soạn báo đồng ý đăng, hy vọng đừng chỉ cho nhuận bút, còn muốn một vài phiếu khoán nữa.”
Ông chủ biên gõ bàn, nói: “Cuốn sách này cho hai mươi đồng tiền nhuận bút……”
“Chỉ hai mươi đồng tiền nhuận bút? Chủ biên, có phải là hơi ít không?” Biên tập viên hơi sửng sốt, không nhịn được liền hỏi.
Với văn phong và bút lực như vậy, chắc chắn cuốn sách này không chỉ có giá trị có từng này.
“Tôi còn chưa nói xong.” Ông chủ biên trợn mắt nhìn anh ta: “Ngoài ra, tôi sẽ xin mấy phiếu gạo cho anh ấy, một phiếu thịt, một phiếu trứng gà và một phiếu cho nửa cân đường!"
"Thêm tất cả những thứ này cũng không tính là nhiều." Biên tập viên trẻ tuổi chính trực, ngay thẳng.
Họ đã xem xét chất lượng của cuốn sách này, bốn mươi đồng nhuận bút thực sự không nhiều.
Ông chủ biên thở dài: “Cũng không còn cách nào khác, đây đã là mức thù lao lớn nhất mà tôi có thể xin rồi. Chẳng lẽ cậu còn không biết tờ báo của chúng ta có thể duyệt bao nhiêu tiền sao? Cậu có thể trả lời người đó và nói cho anh ấy biết nếu anh ấy tiếp tục viết những cuốn sách chất lượng như thế này và gửi đến chúng ta, phí bản thảo vẫn như cũ, muốn cái gì cũng có thể nhắc đến trong thư. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.”
Biên tập viên trẻ cũng biết khó khăn của chủ biên nên gật đầu, không nói một lời, đi viết thư trả lời.
Anh ta nhìn địa chỉ của người này, chỉ thuộc một đại đội ở nông thôn, không ngờ lại là một nhà văn lớn…
Người biên tập viên trẻ nghĩ đến tình hình hiện tại, ngoài việc lắc đầu, thở dài ra thì không dám nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên, bọn họ cần phải nộp đơn xin tiền nhuận bút và tem phiếu cung cấp hàng hóa, chúng không được cấp phát nhanh như vậy.
Khi những điều này xảy ra ở trên tỉnh thì Bạch Minh Châu đang ở đại đội Ngưu Mông xa xôi vẫn không hề hay biết, nhưng chắc chắn là cô vẫn còn nhớ về nó.
Hiện giờ, trong bụng cô đã có hai đứa con, ban đầu tưởng rằng chỉ có một đứa đã có áp lực rất lớn rồi, giờ biết là có hai đứa, e rằng tên lưu manh nhà cô sẽ mệt c.h.ế.t mất.
Cô sẽ phải chăm sóc bọn trẻ khi chúng chào đời, cho nên chắc chắn cô không thể ra ruộng làm được, hơn nữa cô cũng không muốn làm ruộng, nên viết bản thảo là lối thoát duy nhất của cô.
Mấy ngày nay cô viết gần xong quyển thứ hai rồi, những ngày còn lại cô sẽ chỉnh sửa lại, hai ba ngày nữa cô có thể lên xã gửi bưu điện.
Và cũng phải lên xã để nhận, lần trước Chu Lâm phải lên huyện để gửi bản thảo.
Cô cũng đã bắt đầu lên ý tưởng cho quyển thứ ba, cô đã có dàn ý, khi nào hoàn thành xong quyển thứ hai thì cô sẽ bắt đầu viết.
Ba quyển sách là hai thể loại hoàn toàn khác nhau, trong đầu Bạch Minh Châu suy nghĩ gửi ba quyển chắc ít nhất sẽ có một quyển được chọn.
Sau khi quyết định được chủ đề, cô sẽ tập trung vào việc viết lách.
Cô phải biến việc này trở thành công việc kiếm ra tiền.
Bạch Minh Châu nghĩ xong thì chìm vào giấc ngủ, cô ngủ mãi đến sáng hôm sau Chu Lâm trở về, gọi ngoài cửa thì cô mới tỉnh dậy.
Cô mặc chiếc áo khoác bông dày, nhanh chóng bước ra mở cửa cho anh.
“Vợ, em mau trở về giường nằm đi.” Chu Lâm ôm hai túi đồ lớn quay về, cả người phủ đầy tuyết.
Bạch Minh Châu nói: "Vậy anh tự đi rót nước nóng đi." Cô phải rời khỏi giường, đứng dậy đi mở cửa, gió lạnh ùa vào, hiện giờ cô không dám mạo hiểm, vì sự an toàn của ba mẹ con.
Chu Lâm có thể tự làm được, đóng cửa lại, đi rót nước ấm uống, sau khi uống một ly nước ấm, anh cảm thấy thoải mái, cười nói: "Vợ ơi, em có biết hôm nay anh kiếm được bao nhiêu tiền không?
Anh bắt đầu lấy đồ đạc ra ngoài, nhưng không đặt trên giường mà để trên mặt đất.
Đêm qua anh đã thực hiện được hai chuyến, hai lần bán buôn hàng hóa cho người dân, mọi khi anh chỉ đi một lần, nhưng lần này dù mệt mỏi anh cũng phải làm.
Ở nhà có hai đứa con phải nuôi, mỗi tháng chỉ đi một lần, sao cung cấp đủ cho chúng được?
Anh hối hận vì đã không làm việc chăm chỉ kiếm tiền khi còn độc thân.
Tối nay anh bán được một rổ trứng, hàng chục cân thịt lợn và các vật dụng khác.
Đó là chuyến đầu tiên, chuyến thứ hai anh bán được năm mươi cân thịt hun khói, năm mươi cân gạo miền Nam và một ít muối!