Cậu út và mợ út đều nhìn anh, hỏi: “Chu Lâm, cháu nói cái gì?”
Chu Lâm nói: “Cháu nói cháu đã nhắm cho anh Quảng Thu một người. Cô ấy không phải là quả phụ cũng không phải là người ngốc nhưng gia đình cô ấy có hoàn cảnh đặc biệt. Vì nhà chỉ có một cô con gái, cha mẹ cũng lớn tuổi rồi nên cô ấy muốn tuyển người ở rể... “
“Thằng nhóc thối nhà cháu, cháu muốn anh Quảng Thu của cháu đi ở rể nhà người ta sao?” Cậu út Cố không chịu nổi nữa, định lấy dép đánh anh.
“Ông làm gì vậy? Trước tiên nghe Tiểu Lâm nói cho xong đã.” Mợ út ngăn cậu anh lại, lườm ông ấy một cái: “Tiểu Lâm, cháu nói tiếp đi.”
Tiểu Lâm đã sớm đoán được phản ứng của cậu mình nên anh không hề ngạc nhiên, anh tiếp tục nói: “Nhà họ muốn chọn người ở rể là đúng. Nhưng cậu mợ à, chuyện này có thể thương lượng được. Hai vợ chồng già người ta chỉ sinh được một đứa con gái. Tuy họ cũng muốn gả con gái đi nhưng con gái họ hiếu thảo, không muốn gả đi xa. Nếu cô ấy gả ra ngoài thì cha mẹ cô ấy không có ai chăm sóc nên họ mới muốn kén rể. Hơn nữa cô ấy rất có năng lực, có thể làm được công việc kiếm công điểm của đàn ông nữa đó!”
“Giỏi như vậy sao? Ngoại hình thế nào?” Mợ út hỏi.
“Chiều cao thì cũng xấp xỉ mợ. Ngoại hình bình thường, không đẹp cũng không xấu nhưng vẫn nhìn được.” Chu Lâm nói: “Sức khỏe của cha mẹ cô ấy không tốt, không làm được việc nặng nên cô ấy là trụ cột của gia đình. Điểm này cháu cũng phải nói rõ với cậu và mợ. Nếu anh Quảng Thu đồng ý lấy cô ấy thì phải cùng nhau chăm sóc cha mẹ vợ.”
“Chăm sóc thì đương nhiên phải chăm sóc nhưng ở rể thì không được!” Cậu út Cố nói thẳng.
“Cậu à, cháu nói rồi, chuyện này có thể thương lượng được. Cháu thấy hiện giờ anh Quảng Thu thành ra như vậy là bởi vì anh ấy thật sự đã chịu sự đả kích lớn. Mấy người được giới thiệu cho anh ấy đều là những người gì chứ? Cháu cũng thấy cô gái kia hợp với anh Quảng Thu, nếu không thì cháu cũng đâu có chạy một chuyến đến đây? Không phải cháu cũng vì lo nghĩ cho anh Quảng Thu sao?” Tiểu Lâm nói.
“Nhà cô ấy nói sao?” Cậu út Cố nhìn cháu trai.
Chu Lâm nói: “Cháu nào dám đến nhà họ nói chuyện, nhất định phải đến tìm cậu và mợ trước, nói rõ cho cậu mợ biết về tình hình của nhà gái, điều kiện là cô ấy không muốn gả ra ngoài.”
“Không được, không được!” Cậu út Cố từ chối, để cho con trai đi ở rể là chuyện không thể nào.
Mợ út cũng không bằng lòng lắm: “Tiểu Lâm à, cô gái đó thật sự không chịu gả ra ngoài sao?”
“Không chịu, nếu không thì cô ấy tài giỏi như vậy đã không trì hoãn việc kết hôn đến bây giờ. Cô ấy chỉ kém anh Quảng Thu một tuổi thôi.” Chu Lâm nói, nhìn cậu út và mợ út của mình: “Thực ra cháu nghĩ thế này, có thể để anh Quảng Thu chuyển hộ khẩu sang đại đội Ngưu Mông của chúng cháu. Thế nhưng việc này tuyệt đối không phải là ở rể. Đây là sự hiếu thảo với cha mẹ vợ, vì vậy anh ấy sẽ sống ở bên đó.”
“Sau này sinh con thì cho một đứa mang họ Trương, những đứa khác đều mang họ Cố.”
“Chuyện này cháu cũng không quyết định được, nhưng cháu nghĩ nên qua đây hỏi ý kiến của hai người. Hạnh phúc cả đời của anh Quảng Thu cũng ở trước mắt rồi. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, muốn tìm được một người giống như vậy thì e là khó, cũng không tính là chịu thiệt, xem như là có được có mất.”
Nói xong những điều này, Chu Lâm liền nhìn cậu út và mợ út.
Cậu út Cố không vui, nói: “Đến nhà đó ở thì có gì khác với ở rể?”
“Vẫn có sự khác nhau mà.” Mợ út đã hơi d.a.o động.
Chu Lâm nói: “Người ta đi ở rể thì tất cả con cái đều phải mang họ vợ. Sau này anh Quảng Thu sinh con thì chỉ cần cho một đứa theo họ Trương, còn những đứa còn lại đều theo họ anh ấy. Hơn nữa anh Quảng Thu cũng không phải là người thích bám váy phụ nữ, đến ở trong đại đội chúng cháu thì cũng là lao động chính trong gia đình, ai dám nói anh ấy ở rể? Có kiểu ở rể nào như vậy sao? Nhìn thấy con trai anh Quảng Hạ đã bảy tuổi rồi nhưng anh Quảng Thu vẫn chưa có chỗ dựa, cậu không sốt ruột ư? Hơn nữa so với những người trước đây từng được giới thiệu cho anh Quảng Thu, cô gái đó vẫn là một cô gái trẻ còn trong trắng. Chỉ yêu cầu anh ấy đến ở nhà họ và một đứa con theo họ mẹ. Với hai điều kiện này, cháu cảm thấy không có chuyện gì là thập toàn thập mỹ cả, đều là phải lùi một hai bước. Mợ út, mợ nói xem?”
“Mợ muốn gặp cô gái đó, được không?” Mợ út hơi do dự, nói.
Cậu út Cố không nói gì nữa, ông ấy cũng đang suy nghĩ.
“Vậy thì hỏi thử anh Quảng Thu xem sao? Nếu anh ấy đồng ý, ngày mai mợ và anh ấy cùng đi qua đó.” Chu Lâm nói.
“Nó đang ở trong nhà, để mợ gọi nó ra.”
Mợ út định đi gọi người nhưng Chu Lâm đã trực tiếp đi vào tìm Cố Quảng Thu.
Cố Quảng Thu vẫn mang vẻ mặt buồn bã, vì không thể nói chuyện nên không thể nói gì với Chu Lâm, chỉ gật đầu với anh.
“Anh Quảng Thu, em đã tìm được cho anh một cô gái, là con gái nhà lành, còn nguyên vẹn.” Chu Lâm cười nói.
Cố Quảng Thu sửng sốt, nhìn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-33.html.]
“Anh cũng biết mắt nhìn người của em thế nào rồi đấy? Anh có tin em không?” Chu Lâm cười nói.
Cố Quảng Thu gật đầu, tuy em họ của anh có hơi không giỏi trong công việc đồng áng nhưng thật sự chưa bao giờ lừa anh.
“Em sẽ nói cho anh biết tình hình của cô gái đó, anh xem thử có đồng ý hay không.” Chu Lâm mở lời, thấy Cố Quảng Thu gật đầu, anh tiếp tục nói.
Anh giới thiệu về tình hình của Trương Kiều Mai, tất nhiên là nhấn mạnh yêu cầu bên nam phải đến ở cùng, thuận tiện chăm sóc cha mẹ cô ấy. Ngoài ra còn có yêu cầu một đứa con theo họ cô ấy để cho nhà gái có người nối dõi.
“Cô gái đó chỉ có những điều kiện này nhưng cô ấy thật sự là người không tệ, điều này đã được những bậc bề trên lớn tuổi khen ngợi. Chỉ là không có cách nào khác, nhà họ chỉ có một cô con gái, nếu không thì đã có thể gả đi từ lâu rồi.”
Cố Quảng Thu đều nghe thấy, Chu Lâm nói xong, cuối cùng nhìn anh ấy, hỏi: “Tình hình của Trương Kiều Mai là như vậy, em cũng đã kể cho anh biết rồi, anh thấy thế nào?”
Cố Quảng Thu gật đầu.
“Vậy thì được, lúc này anh trông lếch thếch, nhìn không có tinh thần. Hôm nay hãy chỉnh trang cho đàng hoàng, sáng mai cùng mợ qua nhà em. Hôm nay em về sẽ tìm chị Lý hỏi thăm cô gái đó. Nhưng cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý đến xem mắt một lần.” Chu Lâm có thể đảm bảo điểm này, vì Cố Quảng Thu có thể hơn Lý Thái Sơn đến mấy chục lần.
Ngoài việc không thể nói ra thì không có bất kỳ khuyết điểm nào khác.
Sau khi nói chuyện xong với nhà họ Cố, Chu Lâm cũng không ở lại lâu.
Anh vừa đi, cậu út Cố liền thở dài, hỏi: “Con thật sự không có ý kiến gì sao?”
Mợ út Cố nói: “Đó là một cô gái tốt, ông còn không rõ tình trạng của Quảng Thu sao? Ông nhìn nó đi, sau khi biết chị dâu không coi mình là người thì luôn ở trong phòng không dám ra ngoài gặp người khác. Hơn nữa, lấy quả phụ còn không sợ, còn sợ đến nhà người khác ở à?”
Cậu út Cố hít một hơi thuốc, nói: “Là tới ở nhà người ta đó.”
“Chỉ là đến nhà ở, không phải ở rể. Hơn nữa, Tiểu Lâm nói đúng, phải biết lùi một bước, nếu không thì con gái nhà người ta dựa vào cái gì phải lấy Quảng Thu? Nhưng nói cho cùng, cũng phải đợi ngày mai xem cô gái kia như thế nào rồi mới quyết định được.” Bà mợ nói.
Lần này là lần đầu tiên Chu Lâm làm mai, nhất định không thể làm hỏng chuyện này được.
Sau khi về đến đại đội Ngưu Mông, Chu Lâm liền đi tìm chị Lý. Lúc đó, chị Lý đang đánh con trai mình ở trong nhà. Mãn Thương bị đánh đến nỗi kêu ầm lên, còn Lý Phong Thu thì không biết đi đâu.
“Chị dâu, đừng đánh nữa, đánh nữa thì m.ô.n.g Mãn Thương sẽ bị chị đánh nát mất.” Chu Lâm cười nói.
Lúc này chị Lý mới chịu buông đứa con trai ra. Mãn Thương rất cứng cáp, chân vừa chạm đất đã vội vàng chạy biến.
“Đứa con trai này, làm tôi phát điên lên!” Chị Lý tưởng anh đến tìm Lý Phong Thu.
“Chị dâu, em đến tìm chị nói chuyện.” Chu Lâm cười cười.
“Chuyện gì thế?” Chị Lý nghe vậy liền bảo anh ngồi xuống.
Chu Lâm cũng không giấu giếm gì, anh chỉ muốn nhờ chị ấy đi tìm Trương Kiều Mai để nói về chuyện của Cố Quảng Thu.
Chị Lý nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại, “Là người không nói được kia à? Cậu ấy vẫn chưa kết hôn ư?”
Chị Lý quen biết Cố Quảng Thu. Lúc đó Cố Quảng Thu đến giúp Chu Lâm dựng nhà, chị ấy đã từng gặp. Người cao lớn vạm vỡ, chị ấy cũng không hỏi nhiều, còn tưởng anh ấy đã kết hôn rồi!
Chu Lâm cười, đáp: “Vẫn chưa kết hôn, anh ấy chỉ kém ở chỗ không nói được nhưng những thứ khác thì không có vấn đề gì cả. Không biết nhà họ Trương có muốn anh ấy làm con rể không?”
Chị Lý nói: “Không nói được cũng không quan trọng lắm, Trương Kiều Mai cũng không thích đàn ông nói nhiều, cô ấy là một cô gái rất thực tế!”
Chu Lâm cười.
“Nhà cậu út của em chịu để cậu ấy đi ở rể không?” Chị Lý cần phải hỏi rõ.
Chu Lâm lắc đầu: “Không chịu. Nhưng họ đồng ý nhượng bộ một bước, có thể để anh ấy chuyển hộ khẩu sang đại đội Ngưu Mông của chúng ta, ở tại nhà họ Trương. Sau này sinh con thì cho một đứa làm con thừa tự cho nhà họ Trương nhưng những đứa con khác đều phải theo họ của anh ấy. Nhưng đổi lại, anh ấy cũng không cần nhà họ Trương nuôi, anh ấy là lao động khỏe mạnh, chỉ làm con rể nhà họ Trương, chắc chắn cũng sẽ chăm sóc cha mẹ già của cô ấy. Chị nghĩ nhà họ Trương có đồng ý không?”