Quả nhiên là không thể cười nhạo khuyết điểm của người khác, giờ đây hãy nhìn lại mà xem? Người may mắn nhất định phải là gia đình chú Trương.
Ban đầu, vì chỉ có mỗi cô con gái là Trương Kiều Mai nên họ phải chịu sự chế nhạo, chê bai rất nhiều. Nếu không thì tại sao hôn nhân cả đời của Trương Kiều Mai lại bị kéo dài đến vậy?
Sau đó, họ tìm được một người con rể câm như Cố Quảng Thu, quả thực không phải là ở rể. Bởi vì dù có là người nào ở rể thì cũng không thể trở thành người lao động chính trong gia đình như cách mà anh ấy đang làm. Anh ấy lập tức chống đỡ cửa nhà cho chú Trương.
Nhưng có một số chuyện không hay nên người trong thôn thường nhìn chằm chằm vào việc Cố Quảng Thu ở rể nhà họ, thậm chí còn gọi Cố Quảng Thu là người câm.
Nhưng cuộc đời chính là mười năm ở Hà Đông, mười năm ở Hà Tây (ý nói cuộc sống luân phiên thay đổi), bây giờ thứ duy nhất bị lôi ra nhục mạ Cố Quảng Thu đã được chữa khỏi rồi.
Bây giờ thì còn ai dám nói gì nữa chứ?
Chỉ còn lại sự ghen tị với gia đình chú Trương, tìm được người con rể chống đỡ gia đình họ như thế, còn ai dám ức h.i.ế.p bọn họ nữa chứ?
Lúc này trời đã tối, mọi người trò chuyện một lúc rồi mới quay về.
Chú Trương không có ở nhà, nhưng thím Trương thì có.
Thím Trương không khỏi vui mừng, nhìn con rể cao lớn, lại biết nói, hai mắt đỏ hoe vì vui mừng.
“Mẹ, đừng khóc, con không sao.” Cố Quảng Thu cười nói.
Đương nhiên Cố Quảng Thu rất kính trọng mẹ vợ, kể từ khi đến đây, bố vợ và mẹ vợ đều đối xử với anh ấy rất tốt.
Họ thực sự coi anh ấy như con trai ruột, mọi việc lớn nhỏ trong gia đình đều bàn bạc với anh ấy.
Ở bên ngoài, anh ấy lại còn được bảo vệ nhiều hơn, mẹ vợ anh ấy đã không ít lần tranh cãi với những người nói xấu, bàn tán sau lưng.
“Mẹ biết, mẹ biết, mẹ sẽ làm thịt gà rồi hầm gà cho con, để bồi bổ cho con nhé.” Thím Trương lau nước mắt nói.
“Mẹ à, mẹ không cần làm gì cả, đã muộn như vậy rồi, ăn gì cũng được mà.”
“Vẫn chưa đến năm giờ, lát nữa mẹ sẽ làm đồ ăn khuya cho con.” Thím Trương đã đi đến chuồng gà bắt gà.
Cố Quảng Thu mỉm cười, thấy trong chuồng gà có nhiều gà như vậy cũng là một tay mẹ vợ chăm sóc, nhưng rồi anh ấy xắn tay lại bắt gà và đem đi làm thịt: “Cha đi đâu rồi ạ?”
“Cha con đang ở phía trại dê đấy.” Thím Trương đi đun một nồi nước.
Khi con rể và con gái không có ở nhà, việc dùng bữa của hai ông bà già rất đơn giản, chỉ cần nấu một ít cháo là đã qua bữa.
Nhưng bữa ăn cũng ngon hơn trước rất nhiều.
Vì sao á? Bởi vì việc nuôi gà, nhà có hơn bảy mươi con gà, ăn ít trứng thì có sao cơ chứ?
Tuy nhiên vì sống tiết kiệm nên cặp vợ chồng già vẫn chỉ ăn mỗi ngày một quả trứng và để dành số còn lại rồi thu gom đem bán cho Đào Ngõa Phiến.
Bọn họ muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn cho con gái và con rể.
Sau khi Cố Quảng Thu làm thịt gà và ăn mì trứng do mẹ vợ nấu cho, anh ấy đến trang trại dê để tìm cha vợ.
Từ xa đã nhìn thấy chú Trương đang gia cố lại cổng trại dê nên anh ấy kêu lên: “Cha ơi.”
Chú Trương tưởng rằng chính mình hoa mắt khi người mà ông nhìn thấy chính là con rể của mình: “Quảng Thu?”
“Cha, con đã về rồi.” Cố Quảng Thu mỉm cười.
Chú Trương đã nghe vợ nói về việc con rể có thể nói chuyện, và giờ khi nhìn thấy con rể thật sự có thể nói được, đương nhiên không cần phải nói, chú ấy liền vui vẻ gật đầu: “Tốt, tốt rồi!”
Vì đã ký hợp đồng với trại dê nên chú Trương liền sống ở trại dê này, có nhiều dê như vậy nên phải để mắt tới chúng.
Cho nên đều là thím Trương tới đưa cơm cho chú.
Cố Quảng Thu nhận lấy cây búa từ tay cha vợ, vừa giữ cửa vừa nói: “Cha, đàn dê này trông như thế nào?”
“Con vào nhìn xem.” Chú Trương nói.
Cố Quảng Thu đặt đinh xuống, sau đó đi theo cha vợ vào chuồng dê.
Vốn dĩ ban đầu có hai mươi lăm con dê, nhưng theo thời gian, những con dê non được sinh ra, bây giờ có hai mươi lăm con dê trưởng thành, có khoảng bảy đến tám con dê con.
Cố Quảng Thu nhìn thấy liền mỉm cười nói: “Cha, khả năng nuôi dê của cha quả thực rất phi thường.”
Chú Trương cười nói: “Cái này cha cũng chỉ tùy tiện nuôi thôi, nuôi chúng rất dễ.”
Cố Quảng Thu và cha vợ nói chuyện một lúc rồi mới nói: “Cha, hay là chúng ta dừng việc nuôi chúng có được không? Bây giờ không khí bên ngoài không được tốt lắm, dê nhiều như vậy rất dễ làm cho những người khác có suy nghĩ không tốt. Con lại không có ở nhà, lỡ thật sự có chuyện gì thì phải làm sao?”
Chú Trương biết bây giờ bên ngoài không được khống chế, bên ngoài thật sự không được yên bình, nếu không tại sao ông ấy lại muốn tăng cường cửa chứ?
“Lần này con trở về chính là muốn đưa hai người đến thủ đô, Kiều Mai và Niên Sinh đều rất nhớ hai người.”
Chú Trương có chút do dự, hỏi: “Con và Kiều Mai ở bên ngoài đã ổn định được chỗ ở chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-301.html.]
“Một tháng con có thể kiếm được gần bốn trăm đồng, Kiều Mai cũng rất có năng lực, bây giờ cô ấy không còn bán đậu phụ nữa mà chỉ bán trứng trà thôi, một tháng cô ấy có thể kiếm được hơn hai trăm đồng.”
Đối với vấn đề thu nhập của gia đình thì không cần phải giấu diếm cha mẹ vợ làm gì cả, bởi vì hai người là những người trên đời này mong muốn gia đình nhỏ của bọn họ có thể hô mưa gọi gió, làm ăn phát đạt.
“Bây giờ mẹ con và mẹ của Thái Sơn cũng đang buôn bán nhỏ ở bên ngoài, Niên Sinh và bé tư, Đa Đa còn đang học tiểu học, chỉ còn lại Lâm Lâm và Tiểu Ngư của nhà Thái Sơn đều do cha con chăm sóc, chứ một người thì không thể gánh nổi.”
Thật ra thì không phải thế.
Buổi chiều mẹ Thái Sơn và mợ út mới đi ra ngoài, buổi chiều Kim Tiểu Linh rảnh rỗi liền chăm sóc Tiểu Ngư, hơn nữa nếu thật sự cần giúp đỡ thì có thể gọi Lý Đại Ni tới giúp đỡ một chút.
Chính là Tiểu Ngư cũng chơi rất vui, bé rất thích qua nhà họ Chu chơi những món đồ chơi, giống như Lâm Lâm vậy.
Nhưng cái này còn không phải là muốn cho cha mẹ vợ đến đây sao?
Hai vợ chồng già đều ở quê, điều này khiến cho họ có phần lo lắng.
Khi nghe tin con rể có thu nhập ổn định lại còn cao như vậy, hơn nữa cháu trai cháu gái còn cần hai vợ chồng già bọn họ, thì chú Trương còn có gì mà không đồng ý kia chứ?
Nếu họ đến đó, họ cũng có thể giúp đỡ con gái mình.
Ngày hôm sau Cố Quảng Thu liền đi liên hệ với người mua.
Cuối cùng cũng tìm được người thu mua những con dê này, còn về những con lợn trong nhà, Cố Quảng Thu đã mời một người bán thịt trong thôn đến để làm thịt lợn.
Cố Quảng Thu đưa cho người bán thịt một cái đầu lợn và một bộ lòng lợn để cảm ơn, phần còn lại thì đem về xã bán, dẫn theo cả cha vợ đi cùng.
Anh ấy thì bán thịt và cha vợ là người thu tiền.
Lúc này có thể làm thịt lợn tại nhà, sau đó tự mình đi bán lẻ, không cần vé bán, một cân có thể bán được chín mươi xu, nếu gọi người đến đây mua thì sẽ bán với giá của lợn sống, là bốn mươi lăm xu một cân, kém hẳn một nửa so với thịt lợn.
Đàn lợn của mẹ vợ anh rất béo và khỏe, mỗi con nặng hơn một trăm tám mươi cân, vậy thì tiền bán lẻ sẽ là bao nhiêu?
Mặc dù có chút tốn công, nhưng vì chỉ có hai con lợn, nên đương nhiên có thể tự mình bán, hai ông bà nuôi cũng không dễ dàng gì.
Nhưng đối với đàn dê thì anh ấy thực sự không thể làm khác được, vì số lượng dê quá nhiều, tổng cộng có hơn ba mươi con dê nên anh ấy phải gọi người đến mua chúng.
Nhưng dù sao thì giá cũng cao hơn hai xu so với việc bán cho trạm thu mua.
Sau khi so sánh giá ở trạm thu mua thì Cố Quảng Thu đã bán chúng cho người khác.
Ngoài ra còn có bảy mươi con gà, tất cả đều được bán cùng nhau.
Nhưng gà thì được bán cho Đào Ngõa Phiến, cậu ấy đã đến để mua. Khi vận chuyển vào thành phố để bán thì những con gà như vậy đặc biệt được ưa chuộng.
Giá bán lẻ hai con lợn là gần ba trăm đồng.
Những con dê được bán theo từng loại lớn nhỏ được số tiền hơn ba trăm gần bốn trăm đồng.
Ngoài ra, hơn bảy mươi con gà cũng được bán với số tiền hơn ba trăm đồng.
Cuối cùng, tổng cộng dê, lợn và gà đã được bán với số tiền gần một nghìn đồng.
Đây chắc chắn là một số tiền rất lớn ở nông thôn.
Nhưng sở dĩ có số tiền này là vì bắt đầu từ năm nay, dù là thịt dê, lợn hay gà, thì giá các loại thịt đều tăng nhẹ.
Và các loại thịt đều rất phổ biến trên thị trường.
Ví dụ, nếu như Cố Quảng Hạ nuôi mười con lợn, thì rõ ràng là chúng đã được chăn nuôi rất đúng cách.
Bởi vì vợ của Quảng Hạ rất chu đáo nên năm nay cả mười con lợn đều có thể được đưa ra thị trường.
Cố Quảng Hạ biết em trai về, liền làm thịt một con lợn bán mà không nói một lời, đến khi Cố Quảng Thu và chú Trương, dì Trương chuẩn bị lên đường đi Bắc Kinh, thì anh ta vội vàng đưa tiền cho em trai.
“Em còn nghĩ muốn về đây một chuyến trước khi đi, vậy mà anh đã nhận được tin tức rồi.” Cố Quảng Thu nói.
“Nếu không phải Triệu Mỹ Hương quay về báo cho anh thì anh cũng không biết em đã trở về đâu.” Cố Quảng Hạ cười nói.
Nhưng khi nhìn thấy hiện tại em trai mình đã thực sự bình phục, cổ họng cũng khỏi bệnh, anh ta cũng rất mừng cho em trai mình.
Sau khi nói đùa vui vẻ, anh ta lấy tiền ra, không chỉ một trăm đồng đã vay trước đó mà còn cả hai mươi đồng mà anh ta gửi cho cha mẹ tiêu.
Cố Quảng Thu cười cười nói: “Bây giờ mẹ và mẹ của Thái Sơn cùng làm ăn với nhau, bà ấy tự mình kiếm tiền rồi tự mình tiêu, tiền mà em và em họ cho mà bà ấy cũng không cần.”
“Em cứ đưa cho mẹ đi, một năm này anh cũng chưa chăm sóc được gì cho mẹ, đây chỉ là một chút tấm lòng thôi.” Cố Quảng Hạ rất kiên trì.
Cố Quảng Thu cũng nhận lấy, rồi nói về việc buôn bán thịt lợn trong năm nay.
Cố Quảng Hạ cười nói: “Cũng là do em và em dâu ủng hộ anh hết sức, nếu không thì anh cũng không thể làm được cái nghề này.”
Thị trường thịt lợn năm nay tốt như vậy, sao anh ta có thể không vui được? Anh ta đã nuôi mười con lợn đấy.