Với nguồn cung cấp dồi dào, mẹ Thái Sơn cũng học theo Trương Hiểu Mai bán sỉ trứng trà, là bắt đầu bán sỉ đậu phộng rang.
Sau khi đậu phộng được rang chín, bà ấy lập tức bán sỉ cho người bán rong, kiếm một chút tiền chênh lệch giá. Nhưng mà bởi vì lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh nên lợi nhuận cũng khả quan.
Hơn nữa, bà ấy cũng tự mình đi bán lẻ. Kết quả trong một tháng, vậy mà bà ấy có thể kiếm được năm mươi đến sáu mươi đồng!
Bà ấy đến đây kể cho mợ út, khiến cho trong lòng mợ út vô cùng kích động.
Mợ út lập tức đến nói chuyện này với con dâu Trương Hiểu Mai. Cô ấy cũng muốn đi buôn bán một chút.
Hiện tại mỗi ngày Trương Hiểu Mai đều rất bận rộn làm đậu hủ, và luộc trứng trà mang đi bán.
Mợ út làm việc cũng rất nhanh nhẹn. Buổi sáng, bà ấy có thể giúp đỡ con dâu làm mọi việc, từ giữa trưa trở đi thì bà ấy bắt đầu rảnh rỗi.
Thật ra vợ chồng cháu ngoại, còn có con trai và con dâu đều biếu vợ chồng bà ấy rất nhiều tiền.
Nhưng mợ út cảm thấy bản thân còn trẻ nên muốn làm điều gì đó.
Trương Hiểu Mai thấy bà ấy rất hứng thú nên tất nhiên cũng không ngăn cản.
Nhưng mà mợ út không bán đậu phộng rang, mà trực tiếp xào hạt dưa, là hạt dưa ngũ vị hương. Sau khi xào xong thì hạt dưa thơm ngào ngạt.
Bà ấy mang hạt dưa ngũ vị hương này đi bán cùng với mẹ Thái Sơn.
Giống như Trương Hiểu Mai đưa Kim Tiểu Linh đi làm đậu hủ và bán, mẹ Thái Sơn cũng đưa mợ út đi làm quen với thị trường rạp chiếu phim và mua bán, còn giới thiệu mợ út với những người bán rong.
Từ đó cho đến nay, những người bán rong không những có thể bán sỉ đậu phộng rang từ mẹ Thái Sơn, mà còn có thể bán sỉ hạt dưa ngũ vị hương từ mợ út.
Còn hai đứa Tiểu Ngư với tiểu Kế Kế thì giao cho cậu út Cố chăm sóc. Cậu út Cố đưa chúng đi ra ngõ nhỏ chơi.
Dù không thể đi công viên chơi cờ, tập Thái Cực, nhưng mà điều này cũng không sao. Ông ấy chăm sóc cháu nội, vợ ông ấy đi ra ngoài kiếm tiền, thế cũng rất tốt.
Chờ đến khi Bạch Minh Châu biết chuyện thì hai người già này đã vừa chăm sóc cháu nội vừa gây dựng lên sự nghiệp riêng của mình rồi.
Khiến cho cô dở khóc dở cười.
Nhưng mà nhìn thấy bây giờ mợ út bận việc nhưng tinh thần dường như phấn chấn hơn nên cô cũng không ngăn cản bà ấy.
Cô hiểu những người già. Thật ra họ cũng không muốn rảnh rỗi quá. Quá rảnh rỗi sẽ dễ bị mệt mỏi, không có tinh thần, ngược lại nếu bận bịu chút việc nào đó thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là cô bảo Lý Đại Ni thường xuyên đến phụ giúp cậu út Cố một chút, và cũng làm nhiều điểm tâm hơn một chút để cho tiểu Kế Kế và Tiểu Ngư ăn.
Cô còn tăng tiền lương cho Lý Đại Ni. Một tháng cô trả cho cô bé mười lăm đồng.
Nhưng mà Lý Đại Ni không cần. Trong nhà cô bé được bao ăn bao ở. Nó được ở một mình trong một căn phòng lớn rộng rãi, ăn uống thì càng không cần phải nói. Chú thím ăn gì thì cô bé ăn cái đó. Hơn nữa từ sau khi mua máy giặt về, cô bé chỉ cần giặt quần áo lót mà thôi, những bộ quần áo mặc bên ngoài thì cô bé không cần phải giặt nên cũng không quá nhiều việc.
Hơn nữa, thỉnh thoảng cô bé đưa bé ba và bé tư đi ra ngoài dạo phố với thím Bạch Minh Châu, cô còn bảo cô bé đi thử quần áo và trực tiếp trả tiền mua cho cô bé.
Mẹ Thái Sơn chính là bà nội của cô bé, nên nói rằng cô bé rơi vào ổ may mắn. Từ sau khi đi theo họ đến thủ đô, cô bé cũng trở nên trắng trẻo và mập mạp hơn.
Nhưng thực tế đúng là như thế này.
Lần trước không phải cô bé về nông thôn với cậu út và mợ út sao?
Mọi người trong thôn đều vô cùng kinh ngạc. Mọi người đều nắm tay lôi kéo cô bé nói rằng cũng không dám nhận cô bé. Thật sự là con gái mười tám thay đổi, mới đi thủ đô không bao lâu mà dáng vẻ đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Thậm chí mấy bà mối có tiếng ở xung quanh còn đến thăm hỏi, và nói rằng sẽ phải giới thiệu cho cô bé một anh chàng có điều kiện thật tốt.
Năm ngoái cô bé mới mười tám tuổi, năm nay mười chín, nhưng cô bé không dự định lấy chồng sớm như vậy.
Tạm thời không nhắc đến chuyện này, sau khi Lý Đại Ni bận rộn công việc trong nhà xong, thì bản thân chủ động hỗ trợ chăm sóc tiểu Kế Kế và Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư còn là em họ của cô bé, và cả tiểu Kế Kế. Hai tên nhóc này thật sự rất dễ dỗ. Chỉ cần làm chút điểm tâm ngon cho bọn nó, hoặc là nấu một chút đồ ăn ngon. Sau khi ăn xong thì chúng lại vui vẻ, hoạt bát cùng nhau chơi đùa.
Lấy những món đồ chơi của bé ba và đứa thứ tư ra cũng đủ làm cho bọn nó vô cùng thích thú.
Những món đồ chơi yêu thích của mình thì bé tư không cho chơi, tự mình cất đi. Nhưng cũng có rất nhiều đồ mà cậu bé không cần, đều có thể đưa cho mấy đứa em trai chơi.
Dù có hơi cũ rồi, nhưng đối với tiểu Kế Kế và Tiểu Ngư mà nói thì đó đều là những món đồ quý giá. Hai đứa trẻ có thể chơi cùng nhau cả ngày mà không làm phiền đến ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-291.html.]
Cho nên thật sự không cần trả cho cô bé nhiều tiền lương hơn, nếu cô bé mà làm thế thì kiểu gì cũng bị bà nội của mình mắng cho một trận.
Nhìn thấy cô bé thật sự không cần, Bạch Minh Châu cũng không nói gì. Chỉ là lần sau khi tăng tiền lương thì cũng sẽ tăng lên nhiều hơn.
Vào những năm 80, giá hàng hóa cũng tăng rất nhanh.
Bởi vì cháu nội giao cho cậu út Cố, lại có Lý Đại Ni hỗ trợ trông chừng một chút, tất nhiên mẹ Thái Sơn với mợ út sẽ ra tay nỗ lực làm việc.
Thậm chí hai người già còn hợp tác với nhau, bởi vì doanh số bán đậu phộng rang của mẹ Thái Sơn ít hơn hạt dưa ngũ vị của mợ út.
Mà mỗi ngày mợ út đều xào nhiều hạt dưa ngũ vị như vậy khiến cho cánh tay của bà ấy nhức mỏi.
Cho nên hai người này tính toán hợp tác với nhau.
Đậu phộng được rang xen kẽ, xào hạt dưa xen kẽ, tiền vốn chia đều, lợi nhuận chia đều. Cả hai người đều cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Với việc hợp tác này, lợi nhuận của hai người còn tăng lên nhiều. Tính ra một tháng mỗi người có thể kiếm được bảy đến tám chục đồng.
Vẫn còn ít hơn so với Trương Hiểu Mai, nhưng không kém việc kinh doanh đậu hủ của Kim Tiểu Linh là bao.
Mỗi ngày họ thật sự rất bận rộn.
Nhưng suy cho cùng do lớn tuổi, nên mỗi tháng họ vẫn tính toán nghỉ ngơi một hai ngày.
Do vậy, khi đang ngồi nói chuyện phiếm trên ghế băng nhỏ dưới mái hiên trước cửa, mẹ Thái Sơn lập tức với về chuyện nhà chú Trương và thím Trương nuôi dê.
“Năm nay họ tiếc những con gia súc đó đang nuôi ở trong nhà, nhưng đợi nuôi xong năm nay thì họ có thể đến đây. Ở bên ngoài làm chút gì mà không thể kiếm được tiền chứ?”
Sau khi đến đây, bà ấy mới biết được bên ngoài có bao nhiêu cách kiếm tiền dễ dàng. Trước kia sao mẹ Thái Sơn có thể dám nghĩ đến việc bản thân mình cũng có thể kiếm tiền như vậy?
Hiện tại chỉ cần bán đậu phộng rang và hạt dưa xào là có thể kiếm được tiền rồi.
Thật sự đúng với câu nói đó: cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống!
Mợ út cũng đồng ý.
Bà ấy không nhanh nhạy bằng mẹ Thái Sơn, bởi vì bà ấy đến sớm hơn mẹ Thái Sơn nhiều nhưng không nghĩ tới việc có thể bán vài thứ để kiếm tiền.
Phải biết rằng trước đây, khi vợ chồng con trai thứ hai chưa đưa con đến, bà ấy và ông già rất rảnh rỗi, còn phải đi kiếm việc lấy hàng về làm.
“Đâu phải là bà không nhanh nhạy bằng tôi, mà là nhờ Chu Lâm lo cho hai vợ chồng già, chẳng phải lo nghĩ gì cả, nên đương nhiên bà không nghĩ nhiều đến vậy.” Mẹ Thái Sơn nói: “Nhưng cũng liên quan đến trào lưu này nữa, năm ngoái năm kia chắc chắn không thể so với năm nay.”
Mợ út cười: “Chuyện này đúng là không sai. Cứ đà này, tôi cảm thấy Quảng Thu và Thái Sơn không cần phải đến phương Nam làm ăn nữa, làm cùng chúng ta cũng chẳng kém.”
Mẹ Thái Sơn vội vàng nói: “Thế thì không được, chúng ta chỉ kiếm tiền lẻ. Tiền lớn vẫn phải nhờ Chu Lâm lo cho hai đứa. Hơn nữa, chỉ việc rang lạc xào hạt dưa, ai mà không làm được? Bây giờ cạnh quầy hàng đậu phụ của Tiểu Linh đã có thêm một nhà bán đậu phụ nữa rồi, việc buôn bán này của chúng ta còn có thể làm được bao lâu nữa chứ? Bà có thấy không, gần đây có nhiều người học theo chúng ta lắm.”
“Đó là điều chắc chắn, cũng chẳng có gì là kỹ thuật cao siêu, có nguồn hàng là tự mình có thể làm được.”
“Nhưng trứng trà của Kiều Mai đúng là ngon thật, tôi không làm ra được trứng trà có mùi vị như vậy.”
Mợ út cười, bảo: “Đều là do Minh Châu dạy nó, thế mà con bé có bí quyết riêng. Nhưng đúng là bây giờ bận rộn đến mức chân không chạm đất. Nếu hai vợ chồng bà thông gia đến, cũng không sợ không có việc làm.”
Tháng Sáu trôi qua trong sự bận rộn của mẹ Thái Sơn và mợ út.
Trong thời gian đó, Chu Lâm cũng về nhà một chuyến. Khi biết hai bà ấy đang bận rộn với việc bán đồ ăn vặt, anh đã cười và gợi ý thêm món đậu nành rang giòn.
Đây quả là một ý tưởng tuyệt vời.
Hai bà ấy dùng dầu đậu nành để rang đậu nành giòn, hương vị thơm ngon vô cùng. Họ mua thêm nhiều giấy dầu, cắt thành từng cốc nhỏ và bán theo cốc, doanh thu liên tục tăng lên. Ước tính tháng này, lợi nhuận có thể cao hơn cả việc bán đậu phụ của Kim Tiểu Linh.
Tuy nhiên, dù vậy, Kim Tiểu Linh cũng không định bỏ việc bán đậu phụ.
Mẹ Thái Sơn cũng không muốn để cháu gái Lý Đại Ni tham gia vào việc bán đồ ăn vặt cùng hai bà. Đúng là hiện tại việc bán đồ ăn vặt rất hời, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn không lâu sau, khắp nơi sẽ xuất hiện những quầy bán đồ ăn vặt tương tự, và việc kinh doanh này sẽ không thể kéo dài được lâu.
Lý do thứ nhất là không thể kiếm tiền lâu dài. Lý do thứ hai là công việc của cháu gái thực sự rất tốt.
Mặc dù chỉ được trả mười đồng một tháng bao ăn ở, nhưng thỉnh thoảng đi ra ngoài cùng Bạch Minh Châu, số tiền Bạch Minh Châu mua một hai bộ quần áo cho cô bé đã là bao nhiêu rồi?
Hơn nữa, thức ăn ở đây cũng rất ngon.